P2 – Chương 56: Cái giá lớn đến đâu, cũng không bì được với cô ấy (1)
Vương tử? Phi châu?!
Đường Nhĩ Ngôn rốt cuộc quay người lại, 'Lập tức đi tra cho tôi, xem nước X và Úc có bang giao gì không hay người đó chỉ dùng thân phận cá nhân đến đây mà thôi.'
'Tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay.' Cố Minh nói rồi xoay người rời đi.
Sau khi Cố Minh đi rồi, căn phòng làm việc rộng thênh thang im lặng như tờ khiến Đường Nhĩ Ngôn cảm thấy ngay cả tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mình hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
'Sở Tư Nhan, em thật dám chạy...' Bàn tay người đàn ông nắm lại thành nắm đấm nặng nề đập lên cánh cửa sổ được làm bằng loại kính đặc biệt chống đạn, gần như ngay lập tức, máu tươi từ mu bàn tay hắn theo những kẽ tay chảy dài xuống.
Rõ ràng đã nói với cô, có chuyện gì đợi hắn trở về hãy nói, thế mà cô lại một mực bướng bỉnh làm theo ý mình.
Đợi đến khi tìm được cô gái này, hắn nhất định phải hung hăng trừng phạt một trận, xem từ nay về sau cô có còn dám chạy nữa không. Nhưng nếu... Đường Nhĩ Ngôn không dám nghĩ tiếp nữa.
Những người quý tộc có thân phận, có tiền, có quyền như vị vương tử này chắc là tùy hứng đến vô pháp vô thiên, cô gái ngốc của hắn sao lại đi trêu chọc loại người như thế?
***
Lần nữa quay lại Brisbane nhưng tâm tình đã hoàn toàn không giống lần trước, Sở Tư Nhan lần này thực sự không có tâm tư đâu mà thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp của thành phố này.
Không thể phủ nhận, hôm đó lấy hết dũng khí quyết tâm chạy trốn là vì cô thật sự hy vọng có thể rời đi thành phố đau lòng kia nhưng hình như cô đã lên nhầm thuyền giặc rồi thì phải.
Người đàn ông vóc người vạm vỡ, làn da đen bóng và mái tóc xoăn tít, ra ngoài lúc nào cũng có một đám người rầm rộ theo bảo vệ này hình như không hề có ý định thả cô đi thì phải. Bất kể cô nói thế nào người này cũng chỉ nhe hàm răng sáng bóng của mình sân sẩn cười, nói cô thiếu hắn một món nợ ân tình, bảo cô không cùng hắn đi tham quan một chuyến thì không được.
Vì tránh cho Đường Nhĩ Ngôn phát hiện được hành tung của mình, lúc cô trốn đi ngoại trừ hộ chiếu và một ít tiền mặt ra, ngay cả điện thoại di động cô cũng không mang theo, vốn dự định nếu chạy trốn thành công thì lập tức quay về Singapore.
Nhưng vì phải trả cái gọi là “món nợ ân tình” của người đàn ông trẻ tuổi kia, cô mặc dù trăm ngàn lần không muốn cũng bị hắn áp tải đi dạo phố hai ngày. Sở Tư Nhan thật sự sợ là, qua hai ngày này rồi nếu như cô muốn rời khỏi nước Úc này thật đúng là khó còn hơn lên trời.
Đường Nhĩ Ngôn nhất định đã bày sẵn thiên la địa võng chờ cô xuất hiện.
Hắn chắc là rất tức giận, đúng không?
Bởi vì cô ra đi mà không nói một lời.
'Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?' Sở Tư Nhan nhìn cảnh vật có chút xa lạ ngoài cửa sổ, dè dặt lên tiếng.
'Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với tôi chứ.' Abidal vắt tréo chân vào nhau, vui vẻ nhe răng cười để lộ hàm răng trắng bóng.
Abidal là từ nước Z xa xôi đến châu Âu học đại học, lần này đến Úc chỉ thuần túy là đi du ngoạn. Bao nhiêu năm ở châu Âu hắn tự nhận đã gặp qua rất nhiều người đẹp nhưng hình như rất ít khi gặp được cô gái Đông phương nào lại có làn da nõn nà như vậy, gương mặt lại xinh đẹp và thanh tú như vậy, hơn nữa cô gái Đông phương này lá gan cũng không nhỏ, hoàn toàn không yếu ớt như vẻ ngoài của cô.
Chẳng những dám xông thẳng vào xe của hắn lại còn dám ra lệnh cho hắn lập tức lái xe đi. Hắn biết cô đang chạy trốn, hoặc nói nói là tìm chỗ lánh nạn thì tương đối chính xác hơn. Nhưng, đến nước Úc mới vẻn vẹn một ngày thôi mà đã gặp được một cô gái Đông phương xinh đẹp như vậy, đối với Abidal mà nói là một thu hoạch ngoài ý muốn thực đáng giá.
Chỉ tiếc là người đẹp dường như không mấy cảm kích hắn thì phải, ngay cả nụ cười cũng tiếc rẻ không chịu ban phát cho hắn một lần, hơn nữa giống như chỉ hận không thể lập tức rời khỏi người hắn thoát đi vậy, điều này khiến cho trong lòng Abidal càng thêm không thoải mái, càng hạ quyết tâm nhất định phải thu phục cho bằng được.
Nói thế nào đi nữa hắn cũng là hoàng tử út của nước Z, đất nước nhiều mỏ vàng và mỏ kim cương nhất trên thế giới, ngoại trừ làn da đen có chút không thuận mắt ra, dòng máu con lai khiến cho vẻ ngoài của hắn tuấn tú và đầy nam tính hơn hẳn những người châu Phi khác. Từ lúc đến châu Âu du học đến giờ đã có không biết bao nhiêu cô gái muốn bay lên cây thành phượng hoàng đeo bám theo hắn, tốp này rơi rụng tốp khác lại tiến lên không biết mệt mỏi.
Mà thân phận của mình Abidal cũng đã sớm nói rõ với cô rồi nhưng cô gái này hoàn toàn không tỏ vẻ kinh ngạc gì cả, ngược lại cứ luôn miệng hỏi lúc nào thì mình có thể rời đi giống như hắn là một cơn bệnh dịch, sợ sẽ lây bệnh cho cô vậy.
Rời đi? Hừm, lên xe của hắn rồi lại muốn đi? Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Chỉ có điều, phải rời khỏi nước Úc này cũng là cần thiết bởi vì đã có người đang tìm hắn, hơn nữa là vì cô gái này mà tìm tới. Chuyến đi này Abidal thuần túy là dùng thân phận cá nhân đến để tham quan, đương nhiên không muốn cùng bộ ngoại giao của Úc nhấc lên bất kỳ quan hệ gì.
'Rốt cuộc là đi đâu vậy?' Sở Tư Nhan đối với nụ cười càn rỡ của Abidal làm như không thấy, lần nữa lặp lại câu hỏi.
'Sân bay.' Rốt cuộc hắn cũng nói cho cô đáp án, dù sao đợi lát nữa đến nơi rồi cô cũng sẽ biết thôi.
'Anh muốn đưa tôi ra sân bay sao? Thật tốt quá, cám ơn!' Sở Tư Nhan rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong hai ngày nay, nụ cười đó tuy chỉ nhàn nhạt nhưng lại khiến cả gương mặt cô bừng sáng, đồng thời cũng khiến vị vương tử ngồi bên cạnh cô kia nhìn đến ngây người.
'Không cần cám ơn. Tôi đưa em về nước Z cùng với tôi.' Hắc vương tử rất nhanh hoàn hồn lại.
'Ý của anh là sao?' Nụ cười trên mặt Sở Tư Nhan vụt tắt, chẳng lẽ người này nói thật sao? Đã nói mà, người da đen này làm gì mà dễ dàng đồng ý đưa cô đến sân bay như vậy chứ?
'Tôi thích em, tôi muốn đưa em về nước của tôi.'
'Nhưng tôi không thích anh. Tôi không thể nào theo anh về nước được. Tôi muốn xuống xe.' Sở Tư Nhan bị câu nói kia dọa đến cả gương mặt đều tái đi. Quả nhiên không phải chiếc xe nào cũng có thể tùy tiện ngồi vào, nhất là xe của những người lạ, thì ra làm bậy thực sự là phải trả giá.
Cô không ngừng dịch người về phía cửa xe nhưng nó căn bản là không thể mở ra, điều này càng khiến cô thêm hoảng hốt.
Sự hoảng loạn và bất an của cô, Abidal đều thấy rất rõ ràng, vì thế càng thêm đắc ý cười ha hả, 'Cửa mở không ra đâu, đừng phí công vô ích.'
Cùng với câu nói, thân hình cao lớn của hắn cũng bắt đầu xê dịch về phía Sở Tư Nhan mà cô lúc này đã không còn đường thoái lui.
'Anh muốn bắt cóc tôi sao?'
'Ừ, anh rất thích sự thông minh của em. Nếu như em không đồng ý đi theo anh, chuyến đi này chính là bắt cóc.'
'Anh không sợ toàn thế giới sẽ lên án sao?'
'Không cần lo lắng thay cho anh. Anh đến đây là để tham quan du lịch, chỉ là lúc trở về có thêm một vị thứ phi mà thôi.' “Hắc” vương tử càng thêm đắc ý nói.
'Tôi đã có người mình thích rồi, căn bản là không thể nào trở thành thứ phi gì đó của anh.' Sở Tư Nhan cảm thấy người này thật sự là điên rồi, hai người mới biết nhau được mấy ngày đâu chứ? Vậy mà hắn còn dám vỗ ngực lớn tiếng nói muốn cưới cô làm vợ? Hơn nữa còn là thứ phi...
Thứ phi, nói khó nghe một chút thì chính là vợ nhỏ, là phòng nhì, phòng ba gì đó. Thật đúng là đủ hoang đường. Cho dù cô thích người này đến mấy đi nữa thì cũng không có khả năng chấp nhận cùng một cô gái khác có chung một người đàn ông chứ đừng nói gì đến chuyện cô còn chưa biết gì về hắn ngoài cái tên và thân phận vương tử gì đó...
Nếu không phải vậy, cũng không có chuyện cô chạy trốn khỏi Đường Nhĩ Ngôn hôm nay.
Càng là yêu thì càng không thể chấp nhận chuyện đó.
Hiện giờ cô mới sâu sắc lĩnh ngộ ra, rời đi Đường Nhĩ Ngôn tuy rằng rất đau lòng nhưng nếu so với chuyện ở bên cạnh hắn mà vẫn biết hắn còn một người phụ nữ khác loại đau đớn này thì có kể là gì chứ.