P2 – Chương 28: Cô gái ngốc (3)
'Nha đầu, ngồi xuống trở lại cho ta, Long lão gia tử thấy cô đứng lên thì vội gọi trở lại, 'Chúng ta nói cho rõ ràng xem nào, rốt cuộc cháu có ý kiến gì?'
'Cháu nói ra rồi, ông sẽ nghe sao?'
'Nghe, nghe, nha đầu cháu cứ nói đi.'
Có lời bảo đảm của Long lão gia tử, Sở Tư Nhan ngồi xuống trở lại, trên môi là nụ cười ngọt ngào, 'Cháu nghĩ, nếu như ông chịu hợp tác với ông chủ của cháu, bọn cháu nhất định sẽ ở lại ăn cơm tối với ông, nếu như chuyện của ông chủ cháu giải quyết xong rồi, nói không chừng ngày mai sẽ có thời gian rảnh để cháu cùng ông đi dạo phố một ngày.'
Những lời này của Sở Tư Nhan khiến cho hai người đàn ông một già một trẻ đồng thời ngẩn người ra, sau đó Đường Nhĩ Ngôn bật cười, tiếng cười có chút đắc ý còn Long lão gia tử một chút không cẩn thận bị người ta đưa vào tròng thì phản ứng tương đối chậm, đợi đến khi ông hoàn hồn lại, từ tràng tiếng cười sang sảng vang khắp căn trà thất vốn an tĩnh thật lâu vẫn chưa dứt.
Trên đời này có lẽ có rất ít người bị người ta đưa vào tròng mà còn có thể cười vui vẻ như ông vậy, hơn nữa, người cài bẫy ông lại là một cô gái tuổi còn nhỏ hơn tuổi cháu nội ông.
Điều không ngờ là, cuối cùng, nhờ một chút ngụy kế không tổn thương đến ai của Sở Tư Nhan mà Đường Nhĩ Ngôn và Long lão gia tử đạt được nhận thức chung, Đường thị đồng ý chia sẻ một bộ phận lợi nhuận của mình cho Long lão gia tử, về phần mình, Long lão gia tử chịu trách nhiệm giải quyết chuyện vi phạm hợp đồng của bên bán mảnh đất kia.
Một bữa cơm tối trôi qua trong bầu không khí ấm cúng và vui vẻ như vậy.
Long lão gia tử đích thân tiễn Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan đến cổng chính mà vẫn còn liên tục nhắc nhở Sở Tư Nhan có rảnh rỗi thì đến chơi với ông, giúp ông pha trà nói chuyện phiếm, thuận tiện ra ngoài dạo phố gì đó.
Sở Tư Nhan không trả lời chỉ mỉm cười gật đầu.
Đường Nhĩ Ngôn ra hiệu cho cô lên xe trước, hắn với Long lão gia tử đứng ở ngoài xe, chậm rãi đốt lên một điếu thuốc, 'Lão gia tử, ông cũng không cần phải giấu tôi, dẫn người đến ngăn cản đội kỹ thuật của tôi thi công có phải là ông ta không?'
Long lão gia tử chỉ đáp lại câu hỏi của hắn bằng một tràng cười sang sảng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Đường Nhĩ Ngôn, nói một cách ý vị sâu xa, 'Tiểu tử, đây là chuyện nhà của nhà họ Đường cậu, tôi quản không được.'
'Long lão gia tử không quản thì tốt hơn.' Đường Nhĩ Ngôn nhả ra một hơi khói, nhàn nhạt nói, chỉ cần Long lão gia tử buông tay không quản chuyện này, hắn đương nhiên biết nên làm thế nào.
Cùng Đường Nhĩ Ngôn trở về căn penhouse của hắn thì đã hơn mười giờ tối.
Sở Tư Nhan tắm xong bước ra, nhìn một vòng căn phòng ngủ trống rỗng, chẳng thấy bóng dáng người kia đâu, cô sấy khô tóc, mặc thêm một chiếc áo khoác rồi ra ngoài tìm hắn.
Phòng khách, không có, phòng sách, cũng không có, vậy hắn đi đâu rồi? Gió đêm lớn như vậy, không có khả năng hắn chạy ra ban công mới đúng chứ?
Sở Tư Nhan tìm lần căn penhouse rộng thênh thang một lần mà cũng không tìm thấy người đâu, chẳng lẽ hắn ra ngoài rồi sao?
'Tìm gì vậy?' Đang lúc cô định quay về phòng gọi điện thoại cho hắn thì một giọng nói từ phòng bếp truyền đến.
Sở Tư Nhan thế nào cũng không ngờ Đường Nhĩ Ngôn lại chạy đến bếp.
'Anh muốn làm gì vậy?' Cô quay nhìn về phía người đàn ông thoạt nhìn có chút chật vật kia, áo sơ mi đã bị kéo ra ngoài, phía dưới hơi nhàu, tay áo bị kéo lên thật cao, bàn tay trái đang ấn chặt lên bàn tay phải, hình như đã bị thương...
Bị thương???
Cô nghĩ cũng không cần nghĩ cô vội vàng xông đến, kéo tay của hắn đến trước mặt mình mới phát hiện ra vết máu, lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, 'Anh sao vậy? Có cần đến bệnh viện không?'
'Không sao, đi lấy thùng thuốc qua đây.' Đường Nhĩ Ngôn mặt không đổi sắc dặn dò sau đó xoay người đi về phía sofa.
'Nhưng vết thương của anh...' Ra nhiều máu như vậy, cô sợ vết thương của hắn sẽ bị nhiễm trùng.
'Anh nói không sao là không sao.' Đường Nhĩ Ngôn nói bằng một vẻ thờ ơ.
Bất kể có sao không không, Đường Nhĩ Ngôn cũng không muốn tranh biện với hắn, vội vàng chạy về phòng lấy thùng thuốc gia dụng ra.
Hai phút sau, Sở Tư Nhan nửa ngồi nửa quỳ trên tấm thảm nhung mềm mại của phòng khách, một tay nâng cao bàn tay bị thương của hắn, tay kia cẩn thận giúp hắn thoa thuốc sát trùng. Cũng may vết thương không quá sâu, cô lấy gòn thấm khô máu rồi sdùng cồn sát trùng quanh miệng vết thương một lần, cuối cùng rắc thuốc cầm máu lên rồi cẩn thận dùng băng gạc quấn lại sau đó mới nhẹ nhàng đặt xuống.
'Có cần đến bệnh viện chích một mũi phòng uống ván không? Như vậy yên tâm hơn.' Cô vẫn lo lắng vô cùng.
'Chút vết thương nhỏ này không chết được đâu.' Đường Nhĩ Ngôn cúi đầu nhìn xuống cả bàn tay mình đã bị băng gạc quấn chặt, thầm nhắc bản thân ngày mai thức dậy phải gỡ xuống, khó coi chết đi được nhất là đoạn cuối chỗ bị cô thắt thành một chiếc nơi, trông chẳng ra làm sao cả. Nếu như không có cô ở đây hắn sớm đã gỡ nó xuống mất rồi.
'Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Với lại, để đề phòng nhiễm trùng, mấy ngày này vết thương của anh không được đụng nước.' Biết nói không lại hắn nhưng cô vẫn cẩn thận dặn dò, vừa nói vừa dọn dẹp thùng thuốc dưới chân.
Đường Nhĩ Ngôn rũ mắt nhìn đôi tay đang bận rộn không ngừng của cô gái còn có vùng gáy trắng nõn bởi vì đang cúi đầu nên hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, bàn tay không bị thương có chút không khống chế được vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm mịn màng, ấm áp từ nơi tiếp xúc khiến hắn có chút không nỡ buông tay.
Dọn dẹp xong thùng thuốc, Sở Tư Nhan ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nắm tay hắn kéo xuống, đôi mắt trong trẻo mở to nhìn vẻ mặt thoải mái của hắn, thấy tâm tình của vị đại boss nào đó dường như không tệ, thế nên cô hít một hơi lấy can đảm hỏi, 'Sao tay anh lại bị thương?' Hơn nữa còn từ phòng bếp bên đó đi ra, cô quả thực là nghĩ không ra vết thương trên tay Đường Nhĩ Ngôn từ đâu mà đến.
Đại boss nghe cô hỏi vậy, vẻ mặt có chút căng thẳng, hắng giọng mấy tiếng liền mới trả lời một cách không mấy tự nhiên, 'Anh về phòng tắm trước.'
Nói rồi không đợi cô trả lời trực tiếp đứng lên đi về phía phòng ngủ.
Nhìn bóng dáng cao ngất của hắn dần biến mất trước mắt mình, Sở Tư Nhan thở dài một tiếng rồi chống tay ngồi dậy, đem cất thùng thuốc đi sau đó mới rón rén bước vào trong bếp, những mảnh thủy tinh rải đầy trên đất còn chưa kịp thu dọn và những hạt cà phê vương vãi cho cô biết tay của hắn vì sao lại bị cắt đứt.
Không phải chỉ là muốn pha cà phê thôi sao? Sao không chịu kêu cô mà tự mình ra tay, kết quả là cà phê thì không uống được mà còn khiến bản thân đổ máu, thật là...
Cầm lấy chổi quét hết những tàn tích trên sàn sau đó mới sực nhớ ra vừa nãy hình như Đường Nhĩ Ngôn nói mình muốn đi tắm, nhưng tay hắn bị thương như thế, làm sao đụng nước được chứ? Nghĩ tới điều này, vốn đang định pha cho hắn một ly cà phê nhưng Sở Tư Nhan không còn tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện đó nữa, xoay người phóng thẳng về phòng ngủ.
'Gấp gáp như vậy, chạy đi đâu?' Đường Nhĩ Ngôn dời mắt từ quyển tạp chí kinh tế nhìn lên cô gái bởi vì chạy quá gấp mà thở hồng hộc kia.
'Anh còn chưa tắm?' Trên người hắn còn mặc bộ đồ vừa nãy, chắc là vẫn còn chưa tắm, hại cô vì lo cho hắn mà chạy đến thở không ra hơi, thật là...
'Em chưa về phòng, anh làm sao mà tắm?' Nói rồi hắn còn cố ý đưa bàn tay bị thương quấn đầy băng gạc huơ trước mặt cô.
Chẳng lẽ là hắn thực sự đợi cô về mới đi tắm sao?