P2 – Chương 12: Dịu dàng và tàn nhẫn (2)
Cơm tối chưa bắt đầu thì Thẩm Tích đã rời đi trước.
Hai người ăn cơm tối, vẫn như cũ không nói quá nhiều nhưng nếu so với lần đầu tiên ăn cơm chung, lần này cảm giác không tự tại dường như bớt đi nhiều.
Nhưng bữa cơm mới ăn được một nửa thì điện thoại của Đường Nhĩ Ngôn đặt ở phòng khách bắt đầu đổ chuông không ngừng. Người sẽ gọi điện thoại đến số máy này của hắn tuyệt đối không quá mười người, Đường Nhĩ Ngôn chau mày buông đôi đũa trong tay xuống nhưng Sở Tư Nhan còn nhanh hơn hắn một bước, đứng dậy nói nhanh, 'Để tôi đi lấy cho anh.'
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn như một cánh bướm bay đi, tâm tình vốn không mấy sảng khoái của Đường Nhĩ Ngôn chậm rãi tan biến mất.
Chỉ là, đợi đến khi hắn đón nghe điện thoại, vẻ mặt lại trở nên ngưng trọng trở lại, 'Một tiếng sau tôi tới.'
Hắn chỉ trả lời đối phương một câu ngắn gọn rồi ngắt máy sau đó nhìn Sở Tư Nhan đang đứng bên cạnh, 'Tôi ra ngoài có việc.'
Nói rồi liền đi, cũng không nói là việc gì, cũng không nói tối nay có trở lại hay không, còn cô, cũng rất biết điều không truy hỏi nhiều.
***
Phòng thượng hạng của một bệnh viện tư nhân nổi tiếng nào đó ở Sidney
Một cô gái sắc mặt tái nhợt vẫn còn đang nằm thiêm thiếp trên giường chưa tỉnh lại trên tay vẫn còn đang truyền nước biển còn đứng ở trước cửa sổ đang mở ra là một người đàn ông, bất chấp biển cấm hút thuốc trên tường, khóe môi gắn một điếu thuốc đang nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ phun khói mù mịt, không biết đang suy nghĩ gì.
Không biết lại qua bao lâu nữa, không biết có phải bởi vì nên tới lúc tỉnh hay là tại vì trong phòng mùi khói thuốc quá nặng mà hàng mi dài của cô gái trên giường khẽ chớp, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra, ánh mắt đầu tiên liền nhìn tới người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.
'Nhĩ Ngôn...' Giọng nói yếu ớt mềm mại bật ra từ đôi môi không chút huyết sắc của cô gái.
Đường Nhĩ Ngôn nghe tiếng gọi thì quay người lại, trên môi là điếu thuốc đang hút dở.
'Rốt cuộc anh cũng chịu đến thăm xem...' Cô gái nói một cách ủy khuất, nước mắt cũng theo đó mà trào ra khỏi khóe mi, bộ dạng vừa khổ sở vừa đáng thương.
Chỉ có điều Đường Nhĩ Ngôn lại không hề có bất cứ biểu tình nào, hắn đi đến bên sofa dụi thuốc vào gạt tàn rồi mới quay lại giường bệnh, tầm mắt chậm rãi lướt qua lớp băng trắng đang quấn nơi cổ tay mảnh khảnh của cô gái lại tiếp tục trượt lên gương mặt xinh đẹp của cô...
'Đau không?' Hắn lên tiếng, giọng nghe rất ôn hòa, chừng như mang theo một chút quan tâm.
Mắt cô gái rươm rướm lệ, 'Còn đau chút thôi.'
'Nếu biết đau, lần sau lúc cắt cổ tay nhớ dứt khoát một chút, trước khi ra tay cũng không cần phải báo trước cho bất kỳ ai, như vậy muốn chết mới không có ai cứu được em.' Giọng của hắn vẫn cực kỳ ôn hòa nhưng lời nói lại khiến cho người trên giường sắc mặt lập tức trắng hơn cả giấy.
'Nhĩ Ngôn, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?' Bởi vì câu nói nhẫn tâm của hắn, trong câu chỉ trích của cô gái mang theo một chút run rẩy.
'Đây là lần cuối cùng tôi đến gặp em. Nếu như em còn muốn chết, cắt cổ tay hay nhảy lầu gì cũng cứ việc, không cần phải cố tình gọi điện thoại báo cho tôi, tôi sẽ không đến nữa đâu.' Hắn ghét nhất là những trò khóc nháo, đòi sống đòi chết của các cô gái.
Đường Nhĩ Ngôn nói rồi đứng dậy định rời đi nhưng cô gái trên giường lại không cam lòng, cũng ngồi bật dậy, bất chấp trên tay vẫn còn ghim kim truyền nước biển, từ phía sau ôm lấy eo hắn, 'Nhĩ Ngôn, anh đừng đi. Em sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời, sẽ không lại tùy tiện quấy rầy anh.'
Cô gái vừa hoảng loạn vừa ủy khuất nài nhỉ, nước mắt một giọt một giọt rơi không ngừng, chẳng mấy chốc mà thấm ướt áo sơ mi của hắn nhưng hắn vẫn một vẻ thờ ơ, ngay cả quay đầu lại nhìn cô gái cũng không có, 'Buông tay.'
Hai chữ đơn giản mà quyết tuyệt mang theo một ý không cho người khác kháng cứ khiến đôi tay cô gái vốn đang sít sao ôm lấy thắt lưng tinh tráng của người đàn ông không tự chủ được nới lỏng ra, có được tự do người đàn ông vẫn không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng kêu không cam lòng của cô gái, 'Đường Nhĩ Ngôn, rốt cuộc em có chỗ nào không sánh bằng cô gái kia? Cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ? Anh không muốn gặp em thì cũng phải cho em một lý do chứ.'
Thực ra cô rất không cam lòng khi quan hệ giữa mình với Đường Nhĩ Ngôn cứ vậy mà kết thúc, tuy rằng chưa từng gặp mặt nhưng bằng trực giác của phụ nữ cô cô gái, chắc chắn hắn có một người khác nên mới đối với mình như thế.
Tô Tử Yên cô muốn tài có tài muốn sắc có sắc, Đường Nhĩ Ngôn tại sao lại có thể vô duyên vô cớ vứt bỏ cô chứ?
Bước chân Đường Nhĩ Ngôn dừng lại nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn Tô Tử Yên, 'Đường Nhĩ Ngôn tôi có muốn gặp một cô gái hay không, không cần bất kỳ lý do gì cả.'
Đúng nha, Đường Nhĩ Ngôn muốn vứt bỏ một cô gái, căn bản là không cần bất cứ lý do gì.
Nhưng cô chính là không cam lòng!
Cửa đóng lại, rồi lại mở ra, Tô Tử Yên tưởng rằng hắn quay lại, mới ngẩng đầu lên thì nụ cười trên môi chợt cứng lại, là Thẩm Tích!
'Tô tiểu thư...' Thẩm Tích nhìn mu bàn tay trái nơi ghim kim truyền nước của Tô Tử Yên đã rướm máu thì bước đến gần, 'Cẩn thận một chút, cô còn đang truyền nước biển.'
Tô Tử Yên phẫn hận nhìn Thẩm Tích, 'Tại sao? Anh ta tại sao lại nhẫn tâm như vậy?'
Khóe môi Thẩm Tích nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, 'Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.'
Tô Tử Yên cắn chặt răng, 'Tôi làm sao có thể nghỉ ngơi được đây? Tôi không cam lòng, không cam lòng...'
'Cô bằng vào cái gì mà cảm thấy không cam lòng?' Thẩm Tích cười lạnh nói, 'Anh ta ngủ với cô rồi? Hay là đã hứa hẹn với cô điều gì? Trong kế hoạch khai thác mảnh đất kia, nhà họ Tô các người đã có được thứ mình muốn, còn chưa thấy đủ sao? Tô tiểu thư, làm người nên tự biết rõ mới phải.'
Đúng vậy, chính bởi vì Đường Nhĩ Ngôn chưa từng lên giường với cô nên cô mới càng cảm thấy không cam lòng.
Cô biết, mình có cơ hội nhấc lên quan hệ với Đường Nhĩ Ngôn là bởi vì nhà họ Tô và Đường thị trên phương diện làm ăn có hạng mục hợp tác với nhau.
Bởi vì kế hoạch hợp tác đó mà cha cô không tiếc bỏ thuốc con gái mình, rồi tận tay đưa cô đến trên giường của hắn.
Nhưng tiếc là cô không quyến rũ được anh ta, buổi tối hôm đó, ngay cả một sợi tóc của cô hắn cũng chưa động đến, thậm chí đưa đến bệnh viện cũng là trợ lý của mình.
Kế hoạch hợp tác đó bởi vì nhà họ Tô có trong tay đặc quyền liên quan đến mảnh đất đó nên cuối cùng cũng đi đến thỏa thuận, đương nhiên, Đường thị của hắn thu hoạch được cũng không ít.
Sau đó nữa, cô tìm đủ lý do khác nhau gặp Đường Nhĩ Ngôn được mấy lần, ngẫu nhiên hắn sẽ y hẹn mà đến, buổi tối đêm tổ chức tiệc ăn mừng hai bên hợp tác thành công, hắn thậm chí còn mời cô nhảy một điệu...
Buổi tối hôm đó, cô tưởng rằng mình trong mắt Đường Nhĩ Ngôn khác biệt so với những cô gái khác bởi vì hắn trước giờ chưa từng mời bất kỳ cô gái nào nhảy với mình trước đám đông cả...
Sự dịu dàng, lịch thiệp của hắn khiến Tô Tử Yên trầm mê, bất ngờ hơn nữa là, sau khi một điệu nhạc kết thúc, hắn ở bên tai cô thì thầm, 'Có muốn ra ngoài nhảy một khúc dưới trăng không?'
Đương nhiên là cô vui vẻ nhận lời.
Trong vườn hoa muôn màu muôn sắc đó, dưới ánh trăng nhu hòa đó, cô và hắn lại lần nữa ôm nhau nhảy một điệu nhạc, sau đó nữa, cô không kìm lòng được hôn lên môi hắn...
Không có người đàn ông nào trong một không khí như vậy mà còn cự tuyệt sự chủ động của một cô gái.
Bọn họ hai người ở vườn hoa vắng vẻ ấy nồng nhiệt hôn nhau, triền miên khó rời thế nhưng lại có người không biết điều quấy nhiễu họ...
Người không biết điều đó chính là Thẩm Tích.
Cô là trợ thủ đắc lực của Đường Nhĩ Ngôn, tối hôm đó còn là bạn đồng hành với hắn, còn phải kiêm tài xế đưa người đã uống rượu là hắn an toàn trở về.
Cho nên, cô quấy rầy hai người cũng là đương nhiên.
Nhưng rõ ràng là người đàn ông đã bị khơi mào dục vọng lại không bực dọc, chỉ nhẹ vuốt ve má cô, kề môi bên tai cô nói nhỏ, 'Chúng ta hẹn nhau lần khác nhé.'
Nhưng, sau buổi tối hôm đó, cô không còn gặp lại hắn nữa.
Cho nên, khoảng thời gian này cô mới tìm đủ mọi cách tìm hắn nhưng phí bao nhiêu công phu vẫn không có chút hồi âm nào vì vậy mới nghĩ tới cách này để ép hắn xuất hiện.
Thật không ngờ, lại khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh càng khó xử hơn thế này!