Độc Gia Sủng Hôn

Chương 161: Chương 161: Gặp lại (1)




Chương 161: Gặp lại (1)

Cô ấy sắp kết hôn?

Phạm Trọng Nam không biết đây là gói thuốc thứ mấy hắn hút trong đêm nay, công sự chồng chất trên bàn hắn chưa xử lý được một chuyện, thay vào đó là không ngừng hút thuốc, nhớ lại những lời Phạm Uyển Viện cố ý nói cho hắn nghe chiều nay.

Càng nhớ lòng càng buồn bực, buồn bực đến phát đau nhưng lại không có cách nào phát tiết, cho nên chỉ đành hút thuốc không ngừng.

Cô ấy thực sự sắp kết hôn với người khác sao?

Vấn đề này không phải hắn chưa từng nghĩ đến, chỉ là tin tức nhận được từ bên đó lại là cô chưa từng kết giao với bất kỳ ai cho nên hắn cũng chưa từng một lần thực sự nghĩ về chuyện đó.

Nhưng hôm nay, tuy biết Phạm Uyển Viện cố ý nói câu đó trước mặt mình, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi dậy sóng.

Hắn không thể tưởng tượng cảnh tượng cô sóng vai bên cạnh một người đàn ông khác chứ đừng nói gì đến có những hành động càng thân mật hơn, chỉ nghĩ đến thôi, hắn đã muốn phát điên rồi...

Nhưng...hắn thực sự muốn tìm cô sao?

Chẳng lẽ, không có cô, thực sự không được sao?

Nhưng còn cô, liệu cô còn nhớ hay đã quên hắn rồi? Liệu cô...có muốn gặp hắn không?

'Ba, ba có chuyện phiền lòng sao?'

Phạm Dật Triển không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng sách, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì mùi thuốc nồng nặc trong phòng mà chau lại.

Từ khi cậu nhóc hiểu chuyện đến giờ vẫn biết ba thường hút thuốc một mình, những lúc đó trên mặt luôn lộ vẻ buồn bã không vui.

Còn tối nay, ba lại có chuyện gì phiền lòng sao?

'Không.' Thấy con trai đứng ở cửa, Phạm Trọng Nam thở ra một hơi, dụi tắt thuốc rồi đứng dậy, 'Con đừng vào.'

Trong phòng mùi thuốc quá nồng, hắn không muốn con bị ảnh hưởng.

Cùng con trai ra ngoài, đóng cửa phòng lại rồi hắn mới cúi xuống nhìn cậu nhóc, 'Có chuyện gì sao?'

'Phần tài liệu mà ba đưa cho con xem hôm nay...' Phạm Dật Triển vốn định tìm ba nói chuyện liên quan đến phần tài liệu đó.

Bởi vì buổi chiều ở công ty ba cứ như đang suy nghĩ điều gì, một mực ngẩn người, sau đó nói tạm thời không có thời gian sau đó Sara lại dẫn cậu bé về.

Còn ba suốt buổi tối cũng không ra khỏi thư phòng, cậu nhóc chỉ đành chờ làm xong bài tập rồi đến tìm ba nhưng xem ra, tâm tình của ba không được tốt lắm.

'Ba hơi nhức đầu, con về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai nói sau.' Phạm Trọng Nam ngắt lời con trai.

'Có cần gọi bác sĩ không ba?' Phạm Dật Triển ngước mặt nhìn gương mặt có chút tiều tụy của ba mình, trong mắt không dấu được lo âu.

'Ngủ không đủ thôi, không cần lo. Con đi ngủ đi.' Phạm Trọng Nam vỗ nhẹ đầu con trai, giúp con mở cửa phòng.

Nếu ba đã nói vậy, cậu nhóc chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, 'Ba ngủ ngon.'

'Ừ, ngủ ngon.'

Phạm Trọng Nam đóng cửa phòng cho con rồi quay về phòng mình, xem ra đêm nay lại là một đêm mất ngủ rồi.

***

Một ngày đẹp trời nào đó, Giang Viễn Hàng mang theo chút hành lý đơn giản, lòng đầy kỳ vọng đạp chân lên mảnh đất Luân Đôn. Mấy ngày sau đó, tâm tình của Giang Tâm Đóa luôn có chút thất lạc, không có lý do gì đặc biệt, chỉ là bỗng dưng thấy rầu rĩ mà thôi.

Từ thư viện bước ra, bởi vì còn sớm, Giang Tâm Đóa quyết định chậm rãi tản bộ, tận hưởng không khí mát mẻ và bóng râm trong sân của một trong những trường đại học cổ kính nhất của Melbourne.

Cô vẫn luôn rất thích chậm rãi tản bộ, dưới bóng mát của những tán cây rậm rạp, mỗi lần có gió nhẹ thổi đến cảm giác luôn rất sảng khoái nhẹ nhàng, khiến lòng người thoải mái hơn nhiều.

Đi qua con đường dài, xuyên qua tòa nhà màu đỏ phủ đầy dây leo xanh mướt, lại đi thêm mười phút nữa là đến trạm xe buýt, con đường này gần như mỗi ngày cô đều phải đi qua.

Vừa mới quẹo vào tòa nhả nhỏ, bước chân mới đạp lên con đường nhỏ rụng đầy lá vàng thì đã thấy một chiếc xe màu đen dừng ở giữa đường, cô vừa ngẩng đầu lên xem thì bước chân chợt khựng lại.

Trước giờ chưa từng nghĩ sẽ...

Cô không dám tin những gì đang xuất hiện trước mắt mình.

Người đàn ông đó, đang đứng bên cạnh chiếc xe kia, toàn thân một bộ tây trang màu đen, một tay đút vào túi quần, tay kia nhàn nhã kẹp thuốc.

Hắn nhìn cô, đôi mắt thâm trầm mà sắc bén lóe lên một tia sáng dị thường.

Cả người Giang Tâm Đóa run lên, bắt gặp ánh mắt đó cô giống như con mồi đang đứng trước con thú săn, thật lâu vẫn không cách nào nhúc nhích.

Sao hắn lại ở đây? Hắn định làm gì?!

Giang Tâm Đóa cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, cô không ngừng nói với chính mình, bất kể vì sao hôm nay hắn xuất hiện ở đây đều không liên quan đến cô.

Nhưng nếu như cô muốn về nhà thì nhất định phải đi qua hắn, đương nhiên cô còn một lựa chọn khác, đó là quay ngược lại con đường ban nãy, đi theo một lỗi khác.

Nhưng nếu đi đường vòng thì phải đi thật xa mới đến được trạm xe buýt về nhà, mà điều đó cũng nói lên là cô sợ hắn, không có dũng khí đối mặt với hắn.

Cô vì sao phải sợ chứ?

Cô cũng đâu có làm chuyện gì có lỗi với hắn, căn bản là không có gì phải sợ.

Trên đời này có vô vàn những cặp đôi chia tay, những cặp vợ chồng li hôn, làm sao tránh khỏi những lúc ngõ hẹp gặp nhau, cô cũng vậy thôi.

Cô có thể! Chỉ cần xem hắn như người xa lạ là được!

Trong lòng Giang Tâm Đóa đã quyết, cô cúi đầu, tay âm thầm nắm chặt lại, giữ chặt những quyển sách mới vừa mượn được ở thư viện, cất bước tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng, mỗi một bước tiến đến gần hắn, sự bối rối và bất an trong lòng cô lại nhiều hơn một chút, sự hoảng loạn khó có thể khống chế khiến cô khó mà tự chủ được.

Cho dù có cố gắng đến mấy cô cũng không cách nào bỏ qua sự tồn tại quá mãnh liệt của người đàn ông kia.

Phạm Trọng Nam trời sinh vương giả, không ai có thể xem thường sự tồn tại của anh ta.

Vì sao...

Vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Vì sao còn xuất hiện trước mặt cô? Vì sao khi cô thật không dễ dàng gì mới vực dậy được, muốn cố gắng quên đi tất cả thì hắn lại xuất hiện trước mặt cô?

Phạm Trọng Nam đứng nguyên một chỗ không có bất cứ hành động gì, thấy cô đi về phía mình, điếu thuốc trên tay cháy đã gần tàn hắn vẫn không chút để tâm.

Qua nhiều năm như vậy, làm mẹ của hai đứa con rồi mà cô vẫn mảnh mai như thời thiếu nữ, chừng như một cơn gió cũng có thể thổi bay. Căn bản là không thể tưởng tượng nổi cảm giác tròn trịa mà cô từng có khi mang thai là thế nào.

Nhưng mái tóc dài đã bị cắt ngắn, ngày xưa mái tóc thả xuôi đến tận thắt lưng giờ chỉ ngắn chấm vai, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra, nó vẫn mềm mại và đen bóng như xưa.

Mà gương mặt đang cúi gằm của cô, dù chỉ thấy chiếc cằm hắn cũng biết, chắc chắn là cô còn gầy hơn trước đây.

Hắn ở ngay trước mắt! Chỉ cần bước thêm một bước là cô lướt qua người hắn.

Cô có thể! Cô nhất định làm được!

Giang Tâm Đóa tiếp tục bước, không ngừng cho bản thân thêm lòng tin và sức lực nhưng khi còn cách chiếc xe chừng mấy bước chân, cô dừng lại.

Cô tưởng rằng, khi hai người lần nữa gặp nhau, cô có thể không chút xao động.

Nhưng sự thực là, cô không có cách nào làm được.

Căn bản là làm không được.

Ý nghĩ không muốn khuất phục không ngừng hiện ra trong đầu nhưng bước chân cô lại phản bội ý chí, xoay người chật vật đi như trốn chạy về hướng ngược lại.

Cô không dám dừng lại dù chỉ một giây như chỉ sợ vừa dừng lại sẽ bị người ta bắt đi vậy.

Cô chạy không ngừng giống như có người đang đuổi sát phía sau, chạy cho đến khi chân không còn chút sức, toàn thân vô lực mới dừng lại, chống tay vào một gốc cây cổ thụ, thở hồng hộc...

Đợi đến khi cô rốt cuộc bình ổn lại hơi thở, theo bản năng quay đầu lại thì mới phát hiện, sau lưng vốn chẳng có ai đuổi theo.

Trên con đường dài râm mát, từng tốp hai ba người sóng vai nhau đi, vui vẻ cười nói, mỗi một gương mặt đều là xa lạ.

Chiếc túi trượt khỏi tay rơi xuống đất...

Người vừa nãy cô gặp đó, chỉ là ảo ảnh thôi phải không?

Làm sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây được chứ? Giang Tâm Đóa, sao đã qua nhiều năm như vậy rồi mà mày còn ngốc đến thế chứ?

***

Hôm nay Giang Tâm Đóa về nhà hơi muộn, cô bé Bối Bối về nhà không thấy mẹ đâu có chút sốt ruột, gọi điện thoại lại không gọi được nên lo lắng chạy ra cửa đợi. Sự lo lắng của cô bé cũng lây sang bà Giang khiến bà cũng đứng ngồi không yên.

Lúc bóng dáng quen thuộc của Giang Tâm Đóa xuất hiện nơi ngã rẽ, cô bé Bối Bối mừng rỡ lớn tiếng gọi, “Mẹ...', sau đó chạy nhanh trên đôi chân nhỏ, phóng ra ngoài.

'Bối Bối, sao vậy?' Giang Tâm Đóa hơi khom xuống bế thân thể mềm mại nhỏ xíu trên tay.

'Mẹ, mẹ về trễ quá, điện thoại lại không gọi được, con lo cho mẹ nha.' Cô bé rúc mặt vào lòng mẹ, chu đôi môi phấn hồng.

'Xin lỗi cục cưng, mẹ hôm nay về hơi trễ, điện thoại lại hết pin.' Giang Tâm Đóa vội cười giải thích. Điện thoại hết pin là thật nhưng cô về muộn là vì sau khi gặp người đàn ông kia, cô ngồi một mình trong thư viện thật lâu mới hoàn hồn lại.

Cô tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác nhưng lại không có can đảm quay lại con đường nhỏ kia để xác định một lần. Mà có lẽ sau này cô cũng sẽ không đi con đường kia nữa.

'Mẹ có thể dùng điện thoại công cộng gọi về nhà mà.'

'Ừ, sau này nếu về muộn mẹ nhất định sẽ gọi về nhà.' Giang Tâm Đóa cảm động hôn lên đôi má phúng phính của con, cảm giác thắc thỏm bất an trong lòng bởi vì sự hiểu biết của con gái mà tan biến bớt.

Nói không chừng là cô hoa mắt, người hôm nay gặp chẳng qua chỉ hơi giống hắn mà thôi.

Khoảng thời gian này có quá nhiều người nhắc đến hắn trước mặt cô, nhất là khi con gái hỏi về hắn nên khiến cô suy nghĩ miên man nên mới có ảo giác này.

Nếu như quả thực là người đàn ông kia đến Melbourne, chắc cũng là vì muốn gặp con gái thôi.

Dù sao, trên người con gái cũng chảy một nửa dòng máu của hắn kia mà.

Nhưng lúc đầu là hắn không muốn con, sao giờ lại đến gặp làm gì? Giang Tâm Đóa, đừng ngu ngốc nữa.

Hai mẹ con dắt tay nhau vào nhà, Bối Bối ríu rít kể chuyện ở trường học còn cô chỉ mỉm cười, câu được câu chăng trả lời con.

Cuộc sống đơn giản mà bình lặng như vậy, cô chắc là sống rất vui vẻ, đúng không?

Mãi đến khi bóng hai mẹ con mất hẳn, chiếc xe màu đen nãy giờ vẫn đậu khuất sau một góc đường mới chậm rãi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.