P2 – Chương 65: Hắn gạt cô sáu năm! (1)
Mưa vẫn lất phất bay, qua màn mưa, nụ cười của cô bé nở rộ trên môi, bàn tay đang nhấc làn váy công chúa chợt thả ra, chạy ùa đến giang tay ôm lấy chân Sở Tư Nhan.
'Mẹ, mẹ trở về thật rồi. Ba không có gạt con.' Trong giọng nói non nớt của cô bé không giấu được ý cười đầy vui sướng.
Sở Tư Nhan trong nhất thời không có cách nào phản ứng lại kịp trước tình huống quá bất ngờ, mất một lúc sau cô mới hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn xuống cô bé đang ôm chặt đùi mình kia, gương mặt của cô bé hình như cô đã từng biết, ngoại trừ mái tóc và quần áo không giống ra, cô bé rõ rành rành là phiên bản thu nhỏ của cô.
Nhưng rõ ràng đây là con gái của Đường Nhĩ Ngôn và Thẩm Tích kia mà, sao lại giống cô được chứ?
Bảo mẫu lúc này đã đuổi theo kịp, thấy vậy vội nâng cây dù trên tay lên che trên đỉnh đầu hai người.
'Con tên là gì?' Giọng của Sở Tư Nhan bất giác ôn nhu hẳn đi dù ánh mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô bé vẫn đầy ắp kinh ngạc và khó tin.
'Dạ, Đường Tâm. Con tên là Đường Tâm. Ba nói con là cục cưng ba sẽ nâng niu trong lòng bàn tay. Mẹ không biết sao?'
'Con gọi ai là mẹ?'
'Thì mẹ chính là mẹ mà.' Đường Tâm nghiêng nghiêng chiếc đầu nhỏ, có chút khó hiểu nói.
'Con nhận nhầm người rồi, dì không phải mẹ của con.' Sở Tư Nhan kéo bàn tay nhỏ xíu của Đường Tâm ra, nhìn vẻ thất lạc hiện rõ trên gương mặt hồng hào, xinh xắn của cô bé, không hiểu sao lại có chút không đành lòng.
'Nhan Nhan, tâm hồn của mấy đứa nhỏ rất yếu ớt, em để ý một chút, mỗi một câu nói của em đều có khả năng khiến con bị tổn thương đấy.' Đường Nhĩ Ngôn nói rồi bước đến, khuỵu chân ôm lấy cô công chúa nhỏ của mình vào lòng, 'Cục cưng Tâm Tâm của ba, mẹ chỉ nói đùa với con thôi.'
'Ba!' Đường Tâm xoay người bổ nhào vào ngực ba mình, có chút chần chừ ngước mặt lên nhìn Sở Tư Nhan, giống như muốn đến gần cô, lại giống như không dám.
'Chỉ tại vì lâu quá mẹ không gặp được con cho nên mới không dám tin cô công chúa nhỏ nhà chúng ta đã lớn lên xinh đẹp như thế này thôi. Trời mưa rồi, chúng ta vào nhà trước rồi nói sau, được không?'
Đường Tâm ngoan ngãn gật đầu, để mặc ba bế bổng mình lên, đôi mắt to tròn như hai viên bi có chút khó hiểu nhìn ba đang chìa bàn tay còn lại về phía mẹ đang ngơ ngác đứng đó nắm chặt lấy tay mẹ. Tuy rằng mẹ không nói gì nhưng hình như mẹ không muốn theo hai cha con vào nhà lắm thì phải?
'Ba, có phải mẹ không thích con cho nên mới không muốn theo chúng ta vào nhà hay không?' Trong giọng nói của cô bé mang theo vô hạn ủy khuất và khổ sở khiến Sở Tư Nhan nghe được vừa chua xót vừa đau lòng, cuối cùng chỉ đành mặc cho Đường Nhĩ Ngôn kéo tay mình đi vào nhà.
Trong nhà tràn ngập không khí của lễ Giáng sinh nhất là dưới gốc cây thông Noel khổng lồ nằm ở giữa phòng khách, trên cây được trang trí bằng vô số dây đèn đủ màu, những cành cây trang trí bằng rất nhiều món đồ nhỏ xíu cực tinh xảo, dưới gốc cây là vô số hộp quà lớn nhỏ đủ màu, bên cạnh cây Noel còn có một mô hình ông già Noel và chiếc xe tuần lộc trứ danh của mình được làm bằng xốp tinh xảo giống y như thật.
Cô bé vừa mới từ trên tay Đường Nhĩ Ngôn tuột xuống thì đã hào hứng chạy về phía Sở Tư Nhan, 'Mẹ, đây là cây Noel mà con với ba tự trang trí đấy, mẹ thấy có đẹp không?'
Mặc dù vừa nãy sự phủ nhận của Sở Tư Nhan khiến Đường Tâm có chút chần chừ nhưng cô bé vẫn vững tin vào lời của ba mình, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình đây chắc chắn là mẹ.
Sở Tư Nhan vẫn chưa từ trong nỗi chấn động hoàn hồn lại, chỉ theo bản năng gật đầu đáp khẽ một câu, 'Đẹp lắm.'
'Tâm Tâm, quần áo của mẹ bị mưa làm ướt hết rồi, ba đưa mẹ lên lầu thay đồ trước, con ở đây chờ ba mẹ một lát được không?' Đường Nhĩ Ngôn bước đến sờ yêu thương sờ đầu con gái nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía Sở Tư Nhan một cách đầy hàm ý.
Trước mặt trẻ con và người làm, có rất nhiều chuyện quả thực là không tiện giải thích, hơn nữa quần áo của cô bị mưa thấm ướt cần phải lập tức thay ngay cũng là chuyện thật.
Đường Tâm ngoan ngoãn gật đầu với ba mình, 'Dạ được, nhưng ba phải đảm bảo là mẹ sẽ không rời đi đó!'
'Mẹ thay quần áo xong sẽ xuống ngay, ba đảm bảo là sẽ coi chừng mẹ cẩn thận, không để mẹ đi mất.'
'Dạ.' Đường Tâm vui vẻ gật gật chiếc đầu nhỏ, dù rất không nỡ nhưng vẫn phải để mẹ theo ba lên lầu.
Sở Tư Nhan đang ngơ ngơ ngác ngác đứng đó nhưng khi bị Đường Nhĩ Ngôn nắm tay kéo lên lầu vẫn không kìm lòng được quay đầu nhìn lại cái bóng nhỏ đang đứng dưới gốc cây thông Giáng sinh, cảm giác kinh ngạc trong lòng cô lúc này đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Xúc cảm ấm áp và mềm mại từ bàn tay nhỏ xíu của cô bé dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt cô, nếu như không phải vì trong đầu còn một tia lý trí, Sở Tư Nhan nghĩ có lẽ mình đã rũ tay của Đường Nhĩ Ngôn ra chạy đến bên cạnh cô bé, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn kia vào lòng.
'Con gái của chúng ta có phải đáng yêu lắm không?' Về tới gian phòng ngủ chính trên lầu, Đường Nhĩ Ngôn đóng cửa lại, giống như đã chờ không kịp, từ phía sau vòng tay ôm lấy Sở Tư Nhan, đầu hơi cúi xuống thấp giọng thì thầm bên tai cô.
'Không thể nào! Điều này làm sao có thể...' Sở Tư Nhan dùng sức lắc đầu, cô rất chắc chắn bản thân chưa từng sinh con nhưng Đường Tâm quả thực là giống cô như từ một khuôn mẫu khắc ra, điều này làm sao có thể?
Nhưng nếu người ngoài nhìn vào hai người họ, tin chắc rằng không ai dám bảo họ không phải là mẹ con bởi thực sự là quá giống!
Sự giống nhau giữa hai người quả thực ngay cả cô còn không dám tin, chẳng lẽ trong mấy năm cô rời khỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết hay sao?
Đầu óc Sở Tư Nhan lúc này quả thực hỗn loạn đến cực điểm, căn bản là không biết Đường Nhĩ Ngôn nói vậy, làm vậy là có ý gì.
Hoặc là, từ trước đến giờ cô đều không biết rốt cuộc trong lòng hắn đang toan tính những gì, cho dù cô đã theo bên cạnh hắn nhiều năm cũng vẫn không nhìn thấu những suy nghĩ của hắn.
'Không thể nào? ...Tại sao lại không thể nào? Nhân loại lên mặt trăng đã không còn là chuyện mới mẻ gì rồi, chỉ cần mình có lòng, trên đời này có chuyện gì mà không thể đâu chứ?' Đôi môi với những đường nét rõ ràng của Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên một nụ cười ý vị, xoay người cô lại để cô nhìn thẳng vào mình, bản thân cũng đăm đắm nhìn cô, 'Con gái của chúng ta thật đáng yêu đúng không? Anh rất yêu con bé bởi vì con bé lớn lên rất giống em, càng lớn càng giống, Nhan Nhan...'
'Chuyện này rốt cuộc là... Đường Nhĩ Ngôn, anh rốt cuộc đã làm gì?' Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt hoảng loạn tố cáo nội tâm đang khiếp sợ của cô, người đàn ông đang gần cô trong gang tấc đây sao lúc này lại xa lạ đến thế?
'Không phải em rất muốn có một đứa con sao?'
'Phải, đúng là em rất muốn có con nhưng mà...'
'Nhưng thân thể em không thích hợp mang thai sinh con, mà em thì rất để tâm chuyện này, không phải sao?'
'Đúng vậy, em rất để ý chuyện đó.' Cô cúi thấp đầu, giọng nhẹ như gió thoảng dù trong lòng đau như bị ai hung hăng thấu một dao, miệng vết thương còn chưa lành mỗi lần nhớ tới lại hung hăng trừu đau, giống như bây giờ vậy, sắc mặt cô thoáng trở nên tái nhợt.
'Nhan Nhan, em rất muốn có một đứa con của chúng ta, đúng không?'
'Phải, em rất muốn nhưng anh có muốn đâu.' Giọng Sở Tư Nhan chợt trở nên nghẹn ngào, người đàn ông này rốt cuộc muốn ép cô đến mức nào thì mới cam lòng đây? 'Đường Nhĩ Ngôn, bất kể là em muốn có một đứa con thuộc về chúng ta đến đâu đi chăng nữa thì trên thực tế, Đường Tâm cũng không phải là con của em và anh, con bé là con của anh với một người phụ nữ khác. Mẹ của con bé không phải là em, đời này cũng không phải...'
Hắn làm sao không biết cô muốn một đứa con đến dường nào chứ? Thậm chí nếu phải liều cả tính mạng để có con cô cũng cam lòng, nhưng đến cuối cùng, cô chỉ đành trơ mắt nhìn người phụ nữ khác mang thai cốt nhục của hắn.
Sự thực tàn khốc ấy khiến cô mỗi lần nhắc đến đều đau lòng muốn chết!