Độc Gia Sủng Hôn

Chương 316: Chương 316: Hành trình đến hạnh phúc (1)




Chương 316: Hành trình đến hạnh phúc (1)

Singapore

Dương Dung Dung một tay nâng chiếc bụng đã hơi nhô ra của mình chậm rãi vào đại sảnh công ty, tất cả những nhân viên ở đó đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô.

Dương đại tiểu thư không phải đã xin điều đến công ty con ở Melbourne rồi sao? Sao tự dưng lại trở về đây? Hơn nữa, vừa nhìn đã biết là đang mang thai. Ai có bản lĩnh lớn như vậy khiến cho Dương đại tiểu thư cam tâm tình nguyện giúp mình sinh con vậy chứ?

Nhưng, cho dù có nhiều câu hỏi hơn nữa họ cũng không dám lên tiếng, hiện giờ họ đang lo lắng tình huống nghiêm trọng vừa mới xảy ra với công ty có thể khiến chén cơm của họ không còn.

Suốt trên đường đi Dương Dung Dung giữ nghiêm vẻ mặt lạnh nhạt, mãi cho tới khi bước vào văn phòng của Dương Đức Xương.

Lúc cô vào, Dương Đức Xương còn đang nghe điện thoại, Dương Dung Dung đặt túi xách lên sofa sau đó ngồi xuống, mở chiếc máy tính bảng của mình ra xem tình huống hiện tại trên thị trường chứng khoán.

Một tuần trước đây Dương thị chuẩn bị xin với cục hải quan cho phép khai thác hai tuyến đường biển đến châu Âu nhưng còn chưa được phê duyệt, điều này dẫn đến việc hợp đồng lớn nhất của một công ty ở Đức với Dương thị không cách nào tiếp tục ký được, hợp đồng với khách hàng lớn bị hủy, hội đồng quản trị của công ty đã bắt đầu bất mãn với Dương Đức Xương.

Ba ngày trước, một chiếc tàu biển hạng nặng, tải trọng hơn mười ba ngàn tấn của công ty hàng hải Dương thị xảy ra tai nạn, đụng vào tàu của một công ty khác, hậu quả của tai nạn này chính là khoang chứa nhiên liệu của tàu bị hư hỏng nặng, dẫn đến mấy mươi tấn nhiên liệu tràn trên mặt biển, cũng may là không có thiệt hại về nhân mạng.

Đây đã là sự cố nghiêm trọng thứ hai xảy ra từ sau khi cô rời khỏi tổng công ty. Lần trước tuy rằng không phải tai nạn đường biển nhưng bởi vì không làm tốt công tác bảo hộ kho hàng dẫn tới một lô hàng linh kiện điện tử sau khi tàu cấp bến đã bị ẩm ướt, hư hỏng hơn một nửa không có cách nào sử dụng.

Khoản tiền bồi thường lớn đó, đương nhiên là công ty phải bỏ ra.

Sau khi sự cố đụng tàu xảy ra, cổ phiếu của tập đoàn Dương thị đã mất giá với tốc độ chóng mặt, cũng may là có Lý Triết giúp đỡ và bảo hộ kịp thời nên hai ngày nay mới ổn định trở lại.

Nhưng người gây ra chuyện lại không làm gì cả, còn muốn nhân lúc cổ phiếu của công ty trượt giá âm thầm ra tay thu mua.

Hôm nay cô đến đây, chính là muốn ba cho cô một lời giải thích hợp lý.

Năm phút sau, Dương Đức Xương đặt điện thoại xuống rồi bước đến, ngồi xuống bên cạnh con gái, 'Bụng lớn như vậy rồi mà còn không an phận một chút.'

'Con mà còn an phận thêm nữa, chỉ sợ Dương thị đã trở thành của người khác rồi.' Dương Dung Dung nói một cách thản nhiên.

'Dung Dung, công ty này họ lấy không nổi đâu. Những gì nên giữ lại cho con, ba tuyệt đối sẽ không cho người khác đụng đến!' Dương Đức Xương đưa tay sờ đầu con gái, điềm nhiên nói.

'Vậy hai sự cố kia ai sẽ chịu trách nhiệm đây?'

'Ba đã ra lệnh miễn nhiệm chức vụ trong Dương thị của Ngụy Cẩn Nhan và Ngụy Vũ Hà.' Trái với vẻ nóng nảy của con gái, Dương Đức Xương vẫn bình thản đáp.

'Chuyện này không giống như tác phong làm việc thường ngày của ba.' Dương Dung Dung không phải không ngạc nhiên khi nghe điều này. Hai mẹ con họ Ngụy trước giờ luôn rất được lòng ba cô, cho dù cô có cãi nhau với họ, ông cũng sẽ nói cô tùy hứng không hiểu chuyện chứ ít khi nào trách họ.

'Hai người không nên chạm tới giới hạn cuối cùng của ba.' Dương Đức Xương xoay chiếc máy tính bảng trên tay con gái về phía mình, nhìn giá cổ phiếu của Dương thị, trên môi lộ ra nụ cười yên tâm.

Dương Đức Xương ông có thể cưới Ngụy Cẩn Nhan vào nhà họ Dương, ngay cả con gái riêng của bà cũng có thể chấp nhận, cho họ một cuộc sống hưởng thụ, không lo không nghĩ, hai mẹ con muốn đến công ty giúp đỡ ông cũng OK nhưng họ không nên được nước làm tới, mơ tưởng những thứ vốn không thuộc về mình.

Hai mẹ con lén lút tiếp xúc với những cổ đông khác, muốn mua lại số cổ phần từ tren tay họ hòng tiến vào hội đồng quản trị, nhưng nghĩ như vậy thì quá đơn thuần rồi.

Ông đã cho hai người có cơ hội thú nhận nhưng hai mẹ con trước giờ luôn không chủ động nói chuyện đó với ông, vậy cũng đừng trách ông không nể tình.

Khoảng thời gian này, quan hệ giữa ông với Ngụy Cẩn Nhan ngày càng căng thẳng và hời hợt, nguồn cơn đều là vì chuyện này.

Vợ chồng nhiều năm như vậy, đến cuối cùng bà vẫn muốn tính kế Dương Đức Xương ông?

Nếu như họ có thể an phận một chút, sau này có lẽ ông sẽ suy nghĩ cho họ một chút cổ phẩn của công ty để nửa đời sau của họ thoải mái một chút nhưng sự tham lam của hai mẹ con chính là điều mà ông chán ghét nhất.

'Ngoại trừ những sự cố gần đây, hai mẹ con họ còn làm gì nữa không?' Dương Dung Dung tò mò hỏi.

'Hai người đã tiếp xúc với một số cổ đông, mua được một phần cổ quyền từ tay họ.'

'Bao nhiêu?' Thì ra là dám làm thật!

'Không nhiều lắm. Yên tâm đi, ba có thể giải quyết được.'

'Không được. hai đứa nhỏ họ đã ăn bao nhiêu, con bắt họ phải ói ra bằng hết.' Dương Dung Dung đương nhiên không phải là người dễ nói chuyện những.

Nhìn vẻ hung hăng của con gái, hoàn toàn không có một chút an phận mà một người sắp làm mẹ nên có, Dương Đức Xương thở dài một tiếng, xem ra tính tình này đúng là di truyền từ ông rồi.

'Cẩn thận thai giáo đấy. Đừng dạy hư cháu của ba.'

'Con có đồng ý cho nó mang họ Dương rồi sao?' Dương Dung Dung liếc mắt về phía ba mình.

'Ba mặc kệ nó mang họ gì, dù sao sự nghiệp của nhà họ Dương nhất định là giao cho nó rồi.'

'Vậy không bằng ba giao cho con trước.'

'Con cứ ngoan ngoãn ở nhà làm một người mẹ đúng tiêu chuẩn đi. Lúc mẹ con mang thai con không biết là an phận hơn con bao nhiêu lần.' Dương Đức Xương nhẹ lắc đầu.

Dương Dung Dung không biết đã bao lâu không nghe ba mình nhắc đến mẹ rồi, nghe câu này của ông vành mắt cô tự dưng nóng lên, hốc mũi ê ẩm chua xót. Cô thật bất hiếu, mình cũng đã sắp kết hôn rồi, còn chưa nói với mẹ một câu.

'Ba, ba còn nhớ đến mẹ không?'

'Sao lại không nhớ chứ? Ba còn nhớ lúc con vừa mới sinh ra, gương mặt không khác gì một con khỉ nhỏ.'

'Ba, nào có người cha nào nói con gái mình như vậy đâu?' Dương Dung Dung bĩu môi tỏ vẻ không vui, 'Nếu như ba còn nhớ mẹ, sao lúc đó lại cưới người phụ nữ khác nhanh như vậy?'

Câu hỏi này trước giờ cô chưa từng hỏi ba mình nhưng nó vẫn luôn là nỗi vướng mắc trong lòng cô suốt bao nhiêu năm qua. Hoặc có thể nói, đây chính là nguyên nhân chính khiến cho cô luôn chán ghét hai mẹ con Ngụy Cẩn Nhan.

Bởi vì hai mẹ con họ Ngụy thâm nhập vào cuộc sống của cô quá sớm, khi cô còn chưa chuẩn bị tinh thần tiếp nhận chuyện ba cô sống chung với một người phụ nữ khác, yêu thương một người phụ nữ khác thậm chí còn có thêm một đứa em gái không có quan hệ máu mủ với mình.

Lúc đó, cách nghĩ duy nhất trong đầu cô chính là, mẹ cô mới qua đời được một năm thôi mà ba đã không chịu nổi tịch mịch nên mới tìm người bầu bạn. Ba không thương mẹ, cũng không thương cô nữa rồi.

Nhưng giờ cô đã trưởng thành, chín chắn và hiểu chuyện hơn nhiều, biết đứng ở nhiều góc độ khác nhau để nhìn nhận vấn đề. Cô biết, đây chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.

Đàn ông, cùng một người phụ nữ lên giường không liên quan gì đến yêu hay không yêu! Phụ nữ thì khác.

Năm đó mẹ cô mất thì ba vẫn còn tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, sao lại có thể vì một người phụ nữ mà thủ thân cả đời được? Cho dù không cưới Ngụy Cẩn Nhan thì cũng sẽ có người phụ nữ khác.

Nhưng vì tính cách của ba, ông không thích ở cùng người phụ nữ khác có mối quan hệ không rõ ràng, không muốn chọc ra những món nợ đào hoa nên dứt khoát cưới một người mà mình yên tâm về nhà. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.