Chương 319: Hành trình đến hạnh phúc (4)
'Phạm Trọng Nam xứng đáng chị yêu đến vậy sao?' Đối với tình yêu, mới mười chín tuổi Giang Viễn Hàng cũng không quá hiểu nhưng hắn chính là không muốn chị mình kết hôn với Phạm Trọng Nam lần nữa nhưng cũng đành chịu, không có cách nào ngăn cản, nhưng nếu muốn hắn nói câu chúc phúc, Giang Viễn Hàng nghĩ chắc mình không làm được.
'Chị không biết trong lòng em thế nào mới gọi là xứng đáng nhưng Phạm Trọng Nam đối với chị mà nói, làm chuyện gì vì anh ấy cũng xứng đáng cả.' Giang Tâm Đóa trả lời em trai một cách nghiêm túc.
***
Về đến nhà mới thấy gian phòng khách rộng thênh thang trước giờ luôn yên tĩnh hôm nay lại có thật nhiều người, náo nhiệt vô cùng.
Bách Thiếu Khuynh, Tống Cẩn Hành, hai vợ chồng Phạm Uyển Viện và Lạc Tư, cả Phạm Tuyết Chân, Phạm Hi Nhiên, đương nhiên là không thiếu hai đứa nhỏ vừa mới tan học về, duy chỉ không thấy có mặt Phạm Trọng Nam.
Chắc là mọi người đã biết ngày mai cô và Phạm Trọng Nam phải đi Moscow cho nên mới đến tiễn chứ gì? Nhưng không biết nam vai chính đi đâu mà bỏ khách đầy nhà thế này? Hay vẫn còn đang ở thư phòng chờ cô?
Thấy Giang Tâm Đóa trở về, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô.
'Mẹ, mẹ về rồi sao? Mẹ lên lầu gọi ba xuống đi, mọi người chờ ba đã lâu lắm rồi đó.' Cô bé Bối Bối thấy mẹ thì hớn hở chạy tới, nắm tay mẹ lắc nhẹ.
'Anh ấy bây giờ chắc là không muốn gặp ai đâu, mọi người không phải là không biết điều đó.' Giang Tâm Đóa đi vào, ngồi xuống bên cạnh hai đứa nhỏ rồi mới nhìn mọi người một lượt, nhỏ nhẹ nói.
'Cũng không phải không thể gặp ai, Phạm Trọng Nam mà còn không chịu xuống, tôi lên đó gặp hắn.' Bách Thiếu Khuynh vừa nói vừa nghịch chiếc điện thoại tư nhân được đặt riêng trên tay mình.
Còn chưa kịp chia sẻ với ai về những lời thố lộ sau cơn say trong buổi tối hôm nọ của Phạm Trọng Nam thì hắn đã oanh liệt ngã xuống thế này rồi, thật sự rất đáng tiếc. Có thể thấy được, trong một khoảng thời gian khá dài trong tương lai hắn cũng không thể đem chuyện này ra kích thích hắn miễn cho đôi mắt còn chưa khỏi bệnh kia bởi vì nhãn áp quá cao mà không thể lành lại thì không biết có bao nhiêu người tới tìm hắn hỏi tội nữa.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hai người đã là bạn bè bao nhiêu năm, thấy hắn hiện giờ trở thành thế này, trong lòng Bách Thiếu Khuynh cũng không thoải mái chút nào.
Lúc người ta yêu đương oanh oanh liệt liệt thì tên này chẳng biết mùi vị tình yêu là gì cả, lúc nào cũng lạnh nhạt với tình cảm như đầu gỗ, đợi đến khi hắn khai đạo, thật sự hãm sâu vào tình yêu không thoát ra được thì lại gặp không biết bao nhiêu trắc trở, giờ lại còn bị thế này, thật khiến người khác không khỏi lo thay cho hắn mà.
Tình yêu thật không phải thứ gì tốt, chỉ mong đến cuối cùng mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp. Nghĩ đến đây, mắt Bách Thiếu Khuynh lặng lẽ dời khỏi điện thoại, lại lặng lẽ hướng về phía cô gái đang ngồi ở xa mình nhất, từ lúc hắn vào nhà đến giờ chưa từng liếc về phía hắn một lần nào.
Từ lúc hắn vào cửa đến giờ người ta cứ xem hắn như người vô hình, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc qua một lần chứ đừng nói gì đến nói với hắn một câu.
Tốt xấu gì Bách Thiếu Khuynh hắn cũng đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Bách, phối với cô đại tiểu thư của nhà họ Phạm cũng có thể coi như trai tài gái sắc đúng không? Người trước giờ luôn không gặp bất kỳ khó khăn gì trong việc chinh phục bất kỳ một cô gái nào thế mà lúc này Bách đại thiếu gia lại có chút băn khoăn, không biết lúc nào mình có thể quang minh chính đại ôm người đẹp về nhà nữa đây.
Xem ra đường chinh phục người đẹp băng giá của hắn vẫn còn dài lắm....
'Bách đại ca, không cần đâu. Giờ Phạm Trọng Nam chắc là không muốn gặp ai đâu. Để em lên lầu hỏi thử xem anh ấy có muốn xuống cùng mọi người ăn tối không. Sara, cô có dặn quản gia chuẩn bị cơm tối cho mọi người chưa?' Giang Tâm Đóa chần chừ một chút mới đáp.
Phạm Uyển Viện làm việc trước giờ luôn rất chu đáo, 'Đều đã chuẩn bị xong cả rồi. Cháu lên lầu xem Frank thế nào đi, ở đây đã có cô.'
'Vậy cháu lên lầu trước.' Giang Tâm Đóa nói rồi cất bước lên lầu.
Bách Thiếu Khuynh xoay nhìn về phía Tống Cẩn Hành, người từ lúc bước vào cửa đến giờ chưa nói một lời, 'Này, theo cậu tên kia có chịu xuống đây ăn cơm không?'
'Không biết nữa.' Tống Cẩn Hành hôm nay không có tâm tư đấu khẩu với hắn, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người cô gái nhỏ từ lúc gặp mặt chỉ gọi hắn một tiếng “anh Cẩn Hành” sau đó thì không chịu nói thêm gì nữa kia.
Buổi tối hôm đó sau khi gặp cô ở quán bar rồi tan rã trong không vui họ đã không còn gặp mặt nhau nữa, trong lòng hắn không hiểu vì sao lại cứ buồn bực không vui nhưng cũng không trực tiếp đến nhà Phạm Uyển Viện tìm người còn cô đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm hắn.
Hắn biết có lẽ sau khi cô nhận ra giữa họ không thể phát triển tình cảm nam nữ sau đó kịp thời kéo ra khoảng cách giữa hai người là cách làm đúng đắn nhất nhưng hắn cũng biết, để cô chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Trước đây chỉ cần ở những nơi có hắn xuất hiện, nha đầu kia nhất định sẽ không thèm để ý đến những người khác mà trực tiếp đến bên cạnh hắn ngồi xuống sau đó thì ríu rít trò chuyện không ngừng, mà người trước giờ không nói chuyện phiếm với phụ nữ như hắn cũng cực kỳ thích chia sẻ với cô những điều thú vị trên mỗi chuyến đi, mỗi điểm đến của mình, thậm chí là cả những nguy hiểm mà bản thân đã trải qua.
Hắn nói rất vui vẻ mà cô, nghe cũng rất nhập tâm.
Thế mà hôm nay người nói chuyện phiếm rất vui vẻ với cô lại đổi lại là Lạc Tư, nhìn cô với Lạc Tư và cả Phạm Dật Triển chơi chung với nhau, trong lòng Tống Cẩn Hành chợt dâng lên mỗi cảm giác bức bách, chỉ muốn đứng dậy kéo cô đến bên cạnh mình, để cô không để ý đến một ai khác.
Nhưng bao nhiêu đôi mắt ở đây đang nhìn, những gì hắn có thể làm chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Ánh mắt mang theo đầy tâm tư của hai người đàn ông làm sao thoát được đôi mắt tin anh của Phạm Uyển Viện, bà cười cười tỏ vẻ hiểu rõ, 'Tôi đi xem thử buổi tối đã chuẩn bị xong chưa. Lạc Khải, vừa nãy không phải anh nói phải gọi một cuộc điện thoại quan trọng sao?' Bà đứng lên dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng.
Chuyện giữa những người trẻ tuổi, cứ để những người trong cuộc tự giải quyết là tốt rồi.
Ông có cú điện thoại quan trọng nào phải gọi chứ? Lạc Khải nhướng mày nhưng cũng nghe ra bên trong có ẩn tình, người vợ yêu của ông bảo ông đi nhất định là có nguyên nhân, cho dù không cần gọi điện thoại cho ai thì cũng phải tìm người để gọi rồi.
'Lạc Tư, con đưa hai đứa nhỏ lên lầu, kiểm tra xem hai đứa đã làm bài tập về nhà đến đâu rồi.' Ông xã đã đi rồi, con trai đương nhiên cũng phải đi, còn hai “chướng ngại vật” nhỏ kia nữa.
'Mẹ, tại sao con phải giúp hai đứa nhỏ kiểm tra bài tập về nhà chứ?' Lạc Tư đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, tiếp tục chơi với Phạm Dật Triển.
'Bảo con đi thì cứ đi đi. Bối Bối, Andy, lên lầu lấy bài tập về nhà của hai đứa cho chú Lạc Tư kiểm tra đi. Mẹ con ngày mai phải đưa ba con ra ngoài giải khuây rồi, đừng để ba mẹ lo lắng được không?'
Hai đứa nhỏ tuy rằng không hiểu bài tập về nhà của chúng thì có liên quan gì đến chuyện ba với mẹ sắp đi Moscow nhưng nghe giọng điệu nghiêm túc của Sara, nghĩ thầm chắc là giữa người lớn có chuyện gì cần nói riêng với nhau mà không muốn cho trẻ con như chúng nghe thấy cho nên vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn lên lầu trước.
Trái với Giang Bối Bối và Phạm Dật Triển, Lạc Tư vẫn ngồi đó không có ý định rời đi, hắn định chơi tiếp ván cờ dở dang với Chân Chân.
Phạm Uyển Viện bước đến, không chút khách sáo gõ mạnh vào đầu con trai, 'Bảo con lên lầu thì cứ lên đi, không nghe rõ sao?'
Mẹ của hắn thật không cho đứa con trai này chút mặt mũi nào rồi, tốt xấu gì hắn cũng đã trưởng thành, không còn là đứa con nít nữa, thế mà mẹ lại cứ động thủ động cước với hắn, thật là...