Chương 323: Hành trình đến hạnh phúc (8)
'Em bắt đầu học tiếng Nga từ lúc nào vậy?' Hắn cũng chỉ mới vừa nãy mới biết thì ra tiếng Nga của cô nói rất lưu loát, chắc chắn là đã học trong năm năm bọn họ xa cách.
'Sau khi bị người ta gạt cố tình đi học đấy.' Giang Tâm Đóa nói, giọng nửa đùa nửa thật.
Bước chân Phạm Trọng Nam bởi vì câu nói này mà chợt khựng lại, gương mặt sau lớp kính đen tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, 'Lúc đó...' Hắn đang suy nghĩ xem nên giải thích với cô về chuyện năm đó thế nào để cô không tức giận nữa.
'Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa, được không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng đang sống rất vui vẻ không phải sao?' Cô mỉm cười nhìn hắn.
Thực ra cô học tiếng Nga không phải vì ghi hận chuyện năm đó hắn gạt cô khi lần đầu tiên họ đi khám thai với nhau bởi vì lúc đi học, cô căn bản là không biết đến sự tồn tại của Tiểu Dật. Sở dĩ quyết định học tiếng Nga chỉ đơn giản vì ký ức về mấy ngày ngắn ngủi lưu lại Moscow quá đẹp, nhưng bởi cô không dám một mình quay lại nơi khiến cho mình có quá nhiều kỷ niệm này nên muốn dùng một cách khác để khiến bản thân nhớ kỹ những điều tốt đẹp đó.
Mà câu trả lời của hắn, chính là nắm lấy tay cô, siết thật chặt, thật chặt.
***
Những ngày nghỉ trôi qua quá nhàn nhã và thoải mái, không bị công sự làm phiền, không cần tham dự những buổi xã giao, cuộc sống của họ trở nên rất có quy luật, ngủ sớm, dậy sớm, thức đêm đối với Phạm Trọng Nam mà nói giống như là chuyện của kiếp trước vậy.
Ngoại trừ mỗi ngày dùng video call nói chuyện với hai đứa nhỏ ra, hai người rất ít sử dụng internet, tivi cũng không xem, thú tiêu khiển chính của hai người trong khoảng thời gian này chính là nắm tay nhau đi dạo xung quanh căn biệt thự hoặc chỉ đơn giản là ngồi ở chiếc xích đu nơi vườn hoa nghe tin tức phát ra từ một đài phát thanh gần đó.
Mùa xuân đã đến với Moscow, nhiệt độ cũng cao dần lên, ban ngày thời tiết rất thoải mái, mắt của Phạm Trọng Nam cũng đang dần dần hồi phục lại, lần gần đây nhất khi hai người đi kiểm tra, bác sĩ đã cho hắn cắt một chiếc kính điều chỉnh thị lực.
Tuy rằng đã nhìn thấy lờ mờ nhưng đôi mắt của hắn vẫn không thể trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng quá mạnh, càng không cần nói sử dụng đôi mắt quá độ cho nên về cơ bản là vẫn phải kiên nhẫn.
Một buổi sáng mùa xuân ánh mặt trời ấm áp rọi xuống làm tan đi băng giá, hai đứa nhỏ tranh thủ dịp được nghỉ xuân đáp máy bay riêng đến Moscow thăm ba mẹ.
Thế là, vốn dĩ là thế giới hai người ngọt ngào ấm áp giờ lại biến thành một nhà bốn người hạnh phúc đến làm người ta ghen tỵ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Tâm Đóa tuyên bố, 'Lát nữa mẹ muốn vào thành phố một chuyến, có ai muốn đi theo giúp mẹ không nè?'
'Mẹ, con! Con đi!' Hai đứa nhỏ đều hào hứng giơ tay lên.
Lần này đến Moscow thấy mắt của ba hồi phục rất khá, tính tình cũng thay đổi một trời một vực so với trước đây, không cần nói cũng biết là hai đứa nhỏ vui đến mức nào.
Thực ra qua những lần gọi video mẹ cũng có nói là ba đã trở lại là ba của trước đây nhưng hai đứa nhỏ cũng không quá tin nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, tất cả những lo âu của chúng cuối cùng cũng được trút ra hết.
Mà ba đeo mắt kiếng vào nhìn thật là đẹp trai nha! Giang Bối Bối càng nhìn càng cảm thấy ba mình đẹp hơn ba của bất kỳ một bạn học nào khác của mình.
'Em vào thành phố làm gì?' Phạm Trọng Nam đã ăn xong bữa sáng, ưu nhã cầm lấy khăn ăn lau miệng.
'Mua đồ! Em đã liệt kê sẵn danh sách đây rồi.' Giang Tâm Đóa rút từ trong túi áo ra một tờ giấy vẫy vẫy trước mặt hắn.
'Trong nhà có thứ gì cần phải mua sao?' Hai ngày trước không phải cô cũng đã liệt kê một danh sách để tài xế giúp họ đi mua rồi sao?
Phạm Dật Triển lấy tờ giấy trong tay mẹ, đọc một lượt những danh mục mà mẹ mình đã liệt kê cho ba nghe, 'Liềm cắt cỏ, cuốc, xẻng, phân bón, màng pvc, hạt giống củ cải, cải bắp, hành tây, cà chua, cải ngọt, dâu tây...'
Càng nghe đôi mày rậm của Phạm Trọng Nam chau càng chặt, chẳng lẽ cô thật sự định khai hoang mảnh đất kia để trồng trọt thật sao?
'Em muốn tự mình kéo màng pvc che đất để trồng trọt thật sao?' Moscow lúc này tuy rằng mùa xuân đã đến nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, muốn trồng rau cải hay cây trái gì cũng phải đợi đến sau tháng bảy mới được.
Cô nhỏ nhắn yếu ớt như vậy, có thể làm được nhiều việc như vậy sao?
Hắn không phải muốn phản đối cô trồng trọt gì đó nhưng ít ra cũng phải chờ người đến cuốc đất, phân luống sẵn thì tốt hơn, trước đây khi công nhân đến tu sửa phòng ốc cũng đã cuốc đất một lần nhưng mấy năm nay không hề động tới, lại mới vừa qua một mùa đông khắc nghiệt như vậy, đất sớm đã cứng, căn bản là không thể trồng trọt gì được.
'Đúng đó. Em định tự tay làm tất cả, như vậy mới có cảm giác thành tựu.' Giang Tâm Đóa không chút do dự nói.
'Con cũng đồng ý.' Cô bé Bối Bối vui vẻ vỗ tay, 'Con thích tự mình trồng rau, trồng hoa. Lần sau trước khi đến con sẽ đến chỗ Sara xin một ít hạt giống hoa hồng qua đây.'
'Đất còn chưa có cày xới gì, làm sao mà trồng? Hơn nữa em còn phải mua cọc và màng pvc để phân luống trước đã. Với lại, em đã đo diện tích của mảnh đất chưa? Đã quyết định phải phân luống thế nào chưa?' Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.
'A, thật ra em còn chưa nghĩ tới điều đó.' Xem ra đúng là đàn ông thực tế hơn phụ nữ nhiều, Giang Tâm Đóa cười híp mắt nhìn hắn, 'Lát nữa anh đi giúp em đo mấy mảnh đất ấy nhé, được không?'
'Để con giúp ba.' Phạm Dật Triển chủ động lên tiếng.
'Được. Vậy cứ quyết định như thế nhé, hai cha đi đo đất, quyết định phân luống còn em với Bối Bối vào thành phố mua những vật dụng cần thiết, thuận tiện bảo tài xế tìm thêm mấy công nhân về giúp chúng ta xới đất, như vậy sẽ nhanh hơn.' Giang Tâm Đóa quyết định thật nhanh.
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Giang Tâm Đóa định thu dọn bàn ăn trước rồi mới đi nhưng bị Phạm Trọng Nam đưa tay ngăn lại, 'Để anh làm cho.'
'Anh làm được không?' Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, từ lần trước khi cả nhà đến Eastbourne dã ngoại hắn đã làm cho phòng bếp giống như vừa bị bão quét qua thì đối với chuyện Phạm Trọng Nam vào bếp, Giang Tâm Đóa đã không mang quá nhiều hy vọng.
'Mẹ, mẹ lên lầu lấy áo khoác đi, để bọn con giúp ba.' Hai đứa nhỏ hào hứng xung phong nhận việc.
Được thôi, đã đến nước này cô chỉ đành tin ba cha con một lần.
Đợi đến khi cô cầm túi xách và áo khoác xuống lầu, ba cha con đã ngồi yên vị nơi sofa. Giang Tâm Đóa nghi hoặc liếc nhanh về phía bếp...
A? Trên sàn không có chiếc đĩa nào bị vỡ nha. Chẳng lẽ bàn tay ngọc ngà suốt ngày chỉ biết chơi với mấy con số của hắn kia lại trở nên lợi hại đến mức làm việc nhà một cách không chê vào đâu được sao?
'Mẹ, chúng ta có thể xuất phát được chưa?' Cô bé Bối Bối hớn hở chạy về phía mẹ mình, giang tay ôm lấy đùi cô, 'Tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi.'
'Vậy chúng ta xuất phát thôi. Phạm Trọng Nam, lát nữa anh với Tiểu Dật đo đất đi nhé, sau đó nhắn diện tích cho em biết.'
'Mẹ, trên đường cẩn thận.'
'Ừ, hai cha con ở nhà cũng vậy.'
***
Xe đưa Giang Tâm Đóa và Giang Bối Bối còn chưa đến trung tâm thành phố thì cô đã nhận được tin nhắn của con trai gửi tới, ngoại trừ báo cho cô biết diện tích đất, cuối cùng còn thêm một câu, 'Mẹ, trong nhà thiếu ba cái đĩa, tiện đường mẹ mua thêm về nhé.'
Nhìn thấy dòng tin này của con trai, Giang Tâm Đóa đúng là muốn khóc không được muốn cười không xong, thì ra cô thật sự đánh giá quá cao năng lực của Phạm Trọng Nam rồi.
'Bối Bối...' Giang Tâm Đóa nhìn cô con gái cưng đang nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ bằng ánh mắt tò mò của mình, nhẹ giọng gọi.
'Dạ.' Giang Bối Bối hời hợt trả lời mẹ một tiếng, toàn bộ tâm trí vẫn bị phong cảnh bên ngoài thu hút.
'Mấy cái đĩa vừa nãy ba làm bể đã ném đi đâu rồi?'
'Ném vào thùng rác rồi!' Cô bé Bối Bối rất nhanh trả lời mẹ rồi lập tức lấy tay bụm miệng, đôi mắt đen láy trợn to, tiêu rồi, nhanh mồm nhanh miệng nói lộ bí mật của ba rồi.
Hỏng bét, ba đã nói không được nói cho mẹ biết rồi mà!
'Tuổi còn nhỏ mà đã học nói dối rồi sao? Đáng đánh đòn.' Giang Tâm Đóa gõ vào trán con gái một cái, dù ngoài miệng nói vậy nhưng thực ra cũng chẳng dùng bao nhiêu sức.
'Mẹ, là ba không cho con nói. Ba nói như vậy khiến ba cảm thấy mình rất vô dụng, bọn con cũng không thể đả kích lòng tin của ba được, đúng không?'
'Không được có lần sau đâu đấy!' Giang Tâm Đóa véo yêu đôi má phúng phính của con gái.