P2 – Chương 49: Hỗn loạn (4)
'Ai nói là không được chứ? Chỉ là nguy hiểm hơn so với người khác một chút mà thôi. Em không sợ! Nhĩ Ngôn, em không sợ...' Cô nhìn sâu vào mắt hắn, không ngừng nỉ non, 'Em không sợ, thật sự không sợ...'
Đường Nhĩ Ngôn ấn đầu cô gái trở vào trong ngực mình, giọng cực kỳ kiên định, 'Nhan Nhan, có lúc một lần ác mộng cũng đã đủ rồi, anh không muốn lại thể nghiệm một lần nữa. Có một số chuyện, anh sợ anh thừa nhận không nổi kết quả, em hiểu không?'
Cô hiểu chứ, nhưng mà, cô không muốn kết quả như vậy.
'Thứ nhất, hai người có thể ở bên nhau nhưng cháu phải cho nhà họ Đường chúng ta một người thừa kế, cho dù là phải trả giá bằng tính mạng đi nữa.'
'Thứ hai, cháu vẫn có thể tiếp tục lưu lại bên cạnh Nhĩ Ngôn nhưng Nhĩ Ngôn nhất định phải cưới một cô gái khác.'
'Thứ ba, hai người chia tay, cháu làm cháu nội của ta, ta đưa cháu ra nước ngoài tiếp tục học đại học. Điều kiện này tương đối thích hợp với cháu hơn.'
Đây là ba sự lựa chọn sau khi Đường lão thái gia đưa cho cô xem tờ kết quả xét nghiệm kia mà cô thì không cần suy nghĩ cũng đã lựa chọn cái thứ nhất.
Trước giờ cô cũng không biết, thì ra khi cuộc đời đặt những sự lựa chọn ở trước mặt cô, cái sau lại còn khó hơn cái trước, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.
Giờ phút đó Sở Tư Nhan mới hiểu ra, vì sao kể từ lần cô sẩy thai đó, thái độ của hắn đối với cô lại có chuyển biến lớn như vậy.
Thì ra thân thể cô tồn tại một vấn đề lớn như vậy, có lẽ vì vậy mà hắn mới không muốn để cô mang thai.
Nhưng mà...
'Nha đầu, cháu có hiểu không? Nhà họ Đường chúng ta cần một người thừa kế.'
Đây là câu nói cuối cùng trước khi Đường lão thái gia bảo cô rời khỏi thư phòng.
Sự nghiệp của gia tộc họ Đường lớn như vậy, sao có thể không có người kế thừa chứ?
'Nhĩ Ngôn, anh sớm đã biết chuyện này rồi phải không? Tại sao không nói với em chứ? Tại sao chứ?' Những giọt nước mắt to như hạt đậu, trong suốt lóng lánh bắt đầu tràn ra khóe mắt, một giọt, hai giọt rồi cuối cùng là một chuỗi dài tí tách rơi xuống, rất nhanh đã thấm ướt chiếc áo sơ mi của hắn một mảng lớn. Tất cả những cảm xúc đè nén bấy lâu nay trong khoảnh khắc này toàn bộ vỡ đê.
'Em thật sự muốn một đứa con đến vậy sao?' Giọng hắn trầm thấp gần như là khàn khàn.
'Em muốn hay không thì có ích gì? Anh không muốn, là anh không muốn kia mà.' Cô cũng đã khóc đến khàn cả giọng, bàn tay nắm lại thành nắm đấm không ngừng đánh trên vai hắn, cuối cùng cả người vô lực ngã nhào vào ngực hắn.
Sớm muộn, sớm hay muộn gì hắn cũng phải có một người thừa kế nhưng người có thể sinh con cho hắn lại không phải là cô mà là một cô gái khác.
Nếu đã vậy, có phải cuối cùng cũng có một ngày hắn sẽ không cần cô nữa hay không?
Một cảm giác hoảng loạn và sợ hãi trước nay chưa từng có bắt đầu manh nha trong lòng cô, cho dù lúc này cô vẫn đang trong vòng tay của hắn, nhiệt độ trên người hắn vẫn không ngừng truyền sang cho cô thì cô vẫn không thể khống chế được loại cảm giác ấy lan tỏa trong lòng mình...
***
Trở về Sidney, Đường Nhĩ Ngôn lấy lý do trạng thái tinh thần của cô không tốt, xin với trường cho cô nghỉ dài hạn.
Hắn vẫn như cũ rất bận rộn, thường xuyên phải bay đi khắp nơi công tác, thời gian có thể ở bên cô vốn đã ít giờ càng ít đến đáng thương, càng đừng nói đến chuyện yêu đương sinh con.
Buổi sáng hôm đó, sau khi nhận được điện thoại hỏi thăm của Đường lão thái gia, Sở Tư Nhan cảm thấy mình không có cách nào tiếp tục ở trong nhà chờ, bằng không cô nhất định sẽ phát điên.
Nhưng vệ sĩ ở bên ngoài căn bản là không cho phép cô ra cửa, hết cách, Sở Tư Nhan đành gọi điện thoại cho Đường Nhĩ Ngôn nhưng lại là Cố Minh đón nghe, 'Anh bảo với anh ta, hôm nay không cho tôi ra cửa, tôi sẽ nhảy từ lầu hai xuống.'
Cố Minh bị một câu này của cô dọa đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng đẩy cửa xông vào phòng họp, ở trước mặt rất nhiều vị quản lý cấp cao đưa điện thoại cho Đường Nhĩ Ngôn.
Cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp, đồng ý cho cô đến viện bảo tàng Mỹ thuật quốc gia đi dạo giải khuây.
Cuối tuần, bảo tàng Mỹ thuật cực đông người, đại đa số là các thiếu niên mười mấy tuổi đến để xem và mô phỏng theo tác phẩm của các danh họa và du khách. Nếu như là trước đây, Sở Tư Nhan nhất định sẽ rất hào hứng đi tham quan và thưởng thức các danh tác hội họa nhưng hôm nay cô lại giống như một hồn ma vậy, lê chân khắp các hành lang nhưng lại chẳng có tâm tình nào mà thưởng thức.
Cuối cùng, cô dừng lại trước một bức tranh vẽ màu nước, bức tranh được người họa sĩ miêu tả sống động như thật, dùng hai mẹ con làm chủ đề, chỉ miêu tả bóng lưng của hai mẹ con, không nhìn thấy chính diện nhưng chỉ cần nhìn thấy bàn tay nhỏ xíu của đứa con sít sao nắm lấy tay mẹ đi dạo trên bãi biển, cả bức tranh vô cùng ấm áp và tràn đầy tình thân nhưng cô nhìn nó, nước mắt lại không nhịn được mà rơi đầy mặt.
Đường Nhĩ Ngôn vẫn luôn không đồng ý cho cô sinh con nhưng Đường lão thái gia chừng như đã không đợi kịp.
Nhưng một mình cô muốn sinh thì sinh được hay sao chứ?
'Đây chính là báo ứng, một mạng đền một mạng báo ứng.'
Một giọng đàn ông trung niên chợt vang lên sau lưng, Sở Tư Nhan không kịp quay đầu lại, cũng không kịp đưa tay lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm trên má thì người nói đã đến sau lưng cô mà lúc này, hai người vệ sĩ vẫn luôn đi theo hộ vệ cho cô lập tức ngăn người kia lại.
Đường Mân người đàn ông này đối với cô mà nói vẫn là bóng ma, là nỗi ám ảnh trong lòng không cách nào triệt tiêu, hôm nay khi ông lần nữa xuất hiện trước mặt cô, Sở Tư Nhan theo bản năng xoay người muốn rời đi, căn bản là không muốn gặp lại ông ta.
Cũng may là có hai vệ sĩ ở bên cạnh bằng không xảy ra chuyện gì cô không dám đảm bảo một chút nào.
Tuy rằng cô hận Đường Mân, nếu như không phải tại ông ta, có lẽ con của cô với Đường Nhĩ Ngôn đã có thể thuận lợi bảo trụ, dù vậy Sở Tư Nhan vẫn không có can đảm đối mặt với ông ta.
Nhưng, cô đi rồi, Đường Mân vẫn ở sau lưng cô tiếp tục gào thét, 'Sở Tư Nhan, mày với Đường Nhĩ Ngôn ở bên nhau, giờ đã thấy báo ứng chưa? Mẹ mày đã từng nói, mày sẽ không có kết cuộc tốt...'
Sở Tư Nhan vốn đang lảo đảo rời đi khi nghe Đường Mân nhắc tới câu nói của mẹ mình trước khi qua đời thì thế nào cũng không bước nổi nữa.
Ông ta làm sao biết mẹ đã từng nói những lời này? Nói những câu kia là có ý gì?
'Tiểu thư, chuyện này để chúng tôi xử lý.' Một trong hai người vệ sĩ thấp giọng cung kính nói với Sở Tư Nhan rồi xoay người đi về phía Đường Mân nhưng bị cô gọi với lại, 'Để ông ta nói hết.'
Tay chống nạng, Đường Mân cũng đã chậm rãi đuổi kịp nhưng vẫn bị hai vệ sĩ chặn lại cách cô khoảng một mét.
'Muốn có con, lại không thể sinh con, cảm giác này...đau khổ lắm phải không?' Đường Mân lắc lắc đầu, cười bằng giọng châm chọc cực độ.
'Đó là chuyện của tôi với Nhĩ Ngôn, không liên quan gì đén ông.' Bị người ta không thương tiếc xát muối vào vết thương, Sở Tư Nhan vẫn cắn môi, lấy dũng khí đối mặt.
'Đương nhiên không liên quan gì đến tao. Tao chỉ muốn nhìn thấy rồi nói cho mẹ mày biết, con gái của bà ta và kẻ thù hại bà ta bị tai nạn xe cộ đến mất mạng kia sẽ có báo ứng như thế nào mà thôi.'
'Ông nói bậy nói bạ gì vậy?' Sở Tư Nhan không ngờ Đường Mân lại nói những lời này, tai nạn của mẹ cô làm sao lại có liên quan đến...
Không thể nào! Cô không tin! Tuyệt đối không tin!