Độc Gia Sủng Hôn

Chương 463: Chương 463: Hòn ngọc quý của Đường Nhĩ Ngôn (1)




P2 – Chương 59: Hòn ngọc quý của Đường Nhĩ Ngôn (1)

Hôm đó sau khi xảy ra tranh chấp, Sở Tư Nhan có thể nói là triệt để bị Đường Nhĩ Ngôn giam lỏng ở nhà, cô bây giờ ngoại trừ lầu hai trở lên là được tự do ra, ngay cả đi xuống lầu cũng không được phép.

Mà cô cũng không muốn tranh cãi với hắn về chuyện đó nữa nhưng Sở Tư Nhan bây giờ đã không còn là Sở Tư Nhan trước đây nữa. Cô cười nhưng ý cười tuyệt đối không đạt đến đáy mắt; cô ăn nhưng hoàn toàn không có khẩu vị gì, cô ngủ nhưng thế nào cũng không chịu gối đầu lên ngực hắn như ngày xưa.

Mỗi đêm vẫn kích tình không giảm nhưng chỉ đơn thuần là thân thể hai người kề cận mà thôi, khoảng cách giữa đôi lòng dường như lại càng lúc càng xa. Cô gần như khóa chặt tất cả cảm xúc, giấu nó ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy.

Đường Nhĩ Ngôn tận hết khả năng dành ra thời gian trống bầu bạn với cô, cùng cô ăn cơm, cùng cô vẽ tranh, cùng cô đi ngủ nhưng tốn bao nhiêu tâm tư vẫn không nhìn thấy lại nụ cười vui vẻ ngày xưa của cô.

Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi, từ mùa hạ đến mua thu, Sở Tư Nhan càng lúc càng tiều tụy.

Hom đó, Đường Nhĩ Ngôn bởi vì một cuộc họp khẩn cấp không thể không có mặt nê phải đến công ty. Sở Tư Nhan một mình ngồi trước cửa sổ sát đất, đôi mắt to tròn thẫn thờ nhìn những giọt mưa tí tách đập vào khung cửa, cảm nhận hơi lạnh mà từng cơn gió mùa thu thổi đến, quần áo trên người vốn đơn bạc nên chẳng mấy mà cơ thể đã run lên vì lạnh nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đó không hề nhúc nhích.

'Tiểu thư, mời dùng cơm.' Người làm bê một khay thức ăn đến sau lưng cô lễ phép nói.

'Cứ để ở đó.' Sở Tư Nhan không quay đầu lại, ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn về cảnh biển mờ mịt trong màn mưa.

Người làm cũng không dám nhiều lời, đặt khay cơm lên bàn rồi lặng lẽ lui xuống, Sở tiểu thư có ăn cơm hay không không phải là chuyện bà có thể quyết định được.

Không biết qua bao lâu, khi trời chiều chuyển sang tối mịt, Sở Tư Nhan vẫn ngồi nguyên đó, cho đến khi mấy tiếng gõ cửa vang lên...

'Tiểu thư, cơm tối...trời ạ, cơm trưa cô vẫn chưa ăn sao? Vậy làm sao được chứ? Như vậy thân thể làm sao chống đỡ nổi!' Người làm thấy khay thức ăn buổi trưa bê vào còn nguyên thì hốt hoảng kêu lên.

'Sao lại không ăn cơm?' Đường Nhĩ Ngôn vừa vào đến nhà, bước sau người làm mấy bước nghe động tĩnh thì bước nhanh vào, chau mày hỏi.

'Anh về rồi sao?' Sở Tư Nhan nghe giọng nói quen thuộc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, lên tiếng nhưng giọng nói lại yếu ớt không có chút sức nào.

Đường Nhĩ Ngôn ra hiệu cho người làm lui xuống, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô qua ấp trong tay mình, 'Nói cho anh biết, tại sao lại không ăn cơm?'

'Không muốn ăn, ăn không nổi.' Cô cúi thấp đầu, giống như trốn tránh vậy, không nhìn thẳng vào hắn.

'Ăn không nổi cũng phải ăn.' Hắn ôm lấy thân hình gầy guộc của cô vào lòng, có chút sốt ruột nói rồi kéo khay thức ăn đến gần mình, cầm muỗng lên làm chuyện mà gần ba mươi năm qua chưa từng làm --- đút cho một cô gái ăn.

Tất cả những món ăn trong khay hắn từng món từng món một đút cho cô, Sở Tư Nhan cũng không cự tuyệt, an tĩnh há miệng ăn cơm.

'Ăn ngon không?'

'Ngon. Anh cũng ăn đi.' Khóe môi cô hơi gợn lên một ý cười, cầm muỗng lên múc một muỗng thức ăn đưa đến bên miệng hắn.

Đường Nhĩ Ngôn đột nhiên đẩy tay cô ra sau đó kéo cả người cô vào lòng mình, sít sao ôm lấy, 'Nhan Nhan, em đừng như vậy có được không? Bất kể thế nào, anh cũng không thể để em rời xa anh được.'

Bắt đầu từ hôm đó, cô theo chân Đường Nhĩ Ngôn đến công ty làm việc bởi vì công sự mà hắn tích lũy thời gian qua chưa xử lý quả thật quá nhiều mà hắn thì không yên tâm để cô rời khỏi tầm mắt mình.

Lúc ở công ty, hắn xử lý công sự, cô thì an tĩnh ngồi bên cửa sổ đọc sách hoặc vẽ tranh.

Hôm đó, vẫn như mọi ngày cô theo chân hắn đến công ty, vốn đang an tĩnh ngồi bên cửa sổ đột nhiên Sở Tư Nhan đứng dậy, điều này khiến cho Đường Nhĩ Ngôn, người ngồi ở bàn làm việc đối diện, không lúc nào không chú ý đến nhất cử nhất động của cô tưởng rằng cô định làm gì, nào ngờ cô chỉ đứng một chút sau đó lại nằm xuống, giống như một con mèo bệnh co ro nằm trên thảm.

Cô mệt! Mệt quá!

Đường Nhĩ Ngôn thầm thở dài một tiếng đứng dậy, bước đến gần ôm cô lên đi vào phòng nghỉ của mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn êm ái rồi cũng ngồi xuống theo, đăm đắm nhìn gương mặt xinh đẹp lúc này đã gầy gò hẳn của cô mà đau lòng không thôi.

Hắn không đành lòng nhìn cô tiếp tục như thế, có lẽ là nên đưa cô đi ra ngoài cho khuây khỏa, không thể để cô tự hành hạ bản thân như thế được.

Nói không chừng, đợi khi bọn họ ra ngoài giải khuây trở về, đứa bé trong bụng Thẩm Tích chắc là đã thuận lợi hạ sinh rồi.

'Nhan Nhan, chúng ta đi Moscow đi, không phải em nói chưa từng thấy tuyết rơi sáo, anh dẫn em đi trượt tuyết có được không?'

Đau lòng vuốt ve gương mặt gầy gò của cô, vốn tưởng rằng cô sẽ không trả lời mình, nào ngờ cô lại mở to mắt nhìn hắn, 'Thật sao? Anh muốn dẫn em ra ngoài chơi thật sao?'

Nhìn thấy nụ cười mất đã lâu giờ vì câu nói của hắn mà xuất hiện trở lại, Đường Nhĩ Ngôn cảm thấy quyết định này của mình là cực kỳ chính xác, hắn cúi xuống, dán mặt mình lên má cô, cọ cọ một cách đầy yêu thương, 'Ừ, đợi anh xử lý xong công việc, tuần sau chúng ta xuất phát.'

'Được.' Cô mỉm cười đáp lời hắn.

***

Nếu như trên đời này có thuốc hối hận hoặc là có phép màu cho phép quay về quá khứ, cho bạn cơ hội làm lại một lần, bạn có muốn thử không?

Nếu như trước đây để Đường Nhĩ Ngôn nghe thấy những lời này, hắn tuyệt đối sẽ mắng người kia là điên rồi, nhưng suốt sáu năm, mỗi lần nghiêm túc suy nghĩ lại hắn đều thầm ước, phải chi phép màu là có thật.

Bởi vì sáu năm trước hắn đánh mất cô, đánh mất cô gái mà hắn dùng toàn tâm toàn ý đi yêu, đi bảo hộ.

...

Mùa giáng sinh đã sắp về trên khắp muôn nơi và ở Melbourne nói riêng, khắp các đường lớn ngõ nhỏ bầu không khí thật náo nhiệt, các cửa hàng, những nơi đông đúc đều được trang hoàng thật đẹp, những quầy hàng của trung tâm thương mại càng được dụng tâm bố trí thành những khu chủ đề được thể hiện qua những câu chuyện cổ tích luôn khiến trẻ em lẫn người lớn thích thú.

'Ba, ba còn đang bận sao?'

Trong văn phòng làm việc rộng thênh thang và rất thoáng đãng của mình, Đường Nhĩ Ngôn đang ngồi sau bàn làm việc, một tay kẹp điếu thuốc tay kia lật xem văn bản thì cửa phòng chợt bị đẩy ra sau đó một giọng non nớt mềm mại truyền đến, qua khe cửa được mở, gương mặt xinh đẹp như búp bê của một bé gái lộ ra.

Cô bé có đôi mắt to tròn lóng lánh như hai viên bi, mái tóc vừa dài vừa suôn mượt, làn da trắng nõn pha thêm một màu hồng nhuận như sứ, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng xinh đẹp như hai cánh hoa đào, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ làm mê đảo không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn. Cô bé đẩy mạnh cửa đi vào phòng, trên gương mặt nhỏ xíu là nụ cười ngọt ngào.

Nhìn thấy cô công chúa nhỏ của mình, phản ứng đầu tiên của Đường Nhĩ Ngôn là dụi tắt điếu thuốc trên tay, cô công chúa nhỏ của hắn cực kỳ nhạy cảm, mỗi lần ngửi thấy mùi khói thuốc đều tự động tự giác bịt mũi lại, cũng không quên trừng hắn một cái.

Nhưng bệnh nghiện nicotine của hắn đã khá nặng, muốn cai thuốc lá hẳn đúng là một chuyện gần như không có khả năng, chỉ có điều, ở trong nhà, ở trước mặt cô công chúa nhỏ hắn căn bản là không đụng đến điếu thuốc.

Nếu ở công ty hút thuốc trước khi về đến nhà hắn đều phải vệ sinh sạch sẽ một lần, đảm bảo hết mùi khói thuốc rồi mới về nhà, không ngờ cô công chúa nhỏ hôm nay lại chạy đến tận công ty tìm hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.