Độc Gia Sủng Hôn

Chương 474: Chương 474: Không phải Sở tiểu thư, là Đường phu nhân! (1)




P2 – Chương 70: Không phải Sở tiểu thư, là Đường phu nhân! (1)

Sáng hôm sau, Sở Tư Nhan là bị tiếng khóc làm cho giật mình tỉnh giấc.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra mới thấy Đường Tâm vẫn còn đang mặc áo ngủ khóc nức nở bổ nhào lên người mình, 'Mẹ ơi...'

Theo bản năng cô đưa tay ôm lấy thân thể bé nhỏ của con, 'Tâm Tâm, sao lại khóc?'

Cô bé ôm lấy cổ mẹ khóc không thành tiếng, 'Mẹ, con thức dậy không nhìn thấy mẹ, tưởng là mẹ lại bỏ con...'

Trong lòng Sở Tư Nhan vừa chua xót vừa áy náy lại buồn cười, rõ ràng tối hôm qua đã hứa là sẽ ngủ với con, kết quả lại bị Đường Nhĩ Ngôn bắt trở về phòng, còn để cô mệt đến không dậy nổi, để con gái vừa khóc vừa đi tìm.

Cô thật là đáng đánh đòn!

'Thực xin lỗi Tâm Tâm, mẹ không phải cố ý...' Cô không biết phải giải thích với con gái thế nào, rằng vì sao buổi tối còn ngủ trên giường con mà sáng sớm lại thức dậy trên giường của bố.

'Mới sáng sớm làm gì mà đã náo nhiệt thế này?' Đường Nhĩ Ngôn mới vừa từ phòng tập thể thao chạy bộ buổi sáng xong trở về phòng thì đã nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ôm nhau khóc sướt mướt trên giường thì sốt ruột chạy nhanh vào hỏi. Hai mẹ con này, thật sự không khiến người ta bớt lo được.

'Ba, mẹ sao lại ngủ trên giường của ba?' Đường Tâm nghe tiếng của ba nhưng vẫn không nỡ từ trên người mẹ mình ngồi dậy, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn người cha lúc này trên trán, trên người vẫn còn ướt đẫm mồ hôi của mình.

'Bởi vì...' Đường Nhĩ Ngôn nhìn hai người phụ nữ của đời mình vẫn còn ôm nhau trên giường, 'Tối hôm qua ba bị đau đầu cho nên mẹ con mới phải qua chăm sóc cho ba.'

'Ba, vậy giờ ba còn đau không?' Vừa nghe ba mình nói tối qua bị đau đầu, cô bé Đường Tâm tin ngay, vội vàng từ trong ngực mẹ nhỏm dậy, quan sát ba mình một lượt từ trên xuống dưới, trong giọng nói không giấu được lo lắng.

'Đương nhiên là đã khỏi rồi. Ba đi tắm trước, hai mẹ con cũng xuống giường đi thôi, lát nữa chúng ta ăn sáng xong rồi cùng nhau ra ngoài, được không?' Đường Nhĩ Ngôn rút chiếc khăn lông trên cổ xuống, điềm nhiên nói dối con gái.

'Dạ.' Đường Tâm đã quên mất chuyện thức dậy không nhìn thấy mẹ, ngọt ngào trả lời ba mình một tiếng.

***

Chiều ngày thứ hai sau đêm Giáng sinh, Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan thoải mái trong những bộ đồ dạo phố xuất hiện trên đường phố Melbourne mà tay họ, cùng nắm tay một cô bé cực kỳ xinh đẹp đáng yêu.

'Hai người đẹp, hôm nay là ngày anh thực hiện lời hứa, cùng hai mẹ con đi dạo phố dạo đến khi nào hai mẹ con chán thì thôi.' Đường Nhĩ Ngôn tươi cười nói, vốn hắn thân cao một mét tám lăm, vóc người đĩnh đạc, khí chất và phong thái hơn người của mình, dù đứng trên đường phố đầy những người ngoại quốc cao lớn vẫn không hề thua kém chút nào thậm chí còn xuất sắc hơn người khiến cho tất cả mọi người đi ngang qua hắn đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Bị người ta nhìn chăm chú như vậy đối với Đường Nhĩ Ngôn mà nói đã là chuyện quá bình thường, đối với những ánh mắt như vậy thường là hắn chỉ làm như không thấy, nhất là hôm nay, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung trên người của hai mỹ nhân một lớn một nhỏ đang đứng bên cạnh hắn đây.

Sáng hôm nay sau khi thức dậy, trên bàn ăn sáng, cô bé Đường Tâm, nhân vật nhỏ nhất trong nhà nói trước giờ chưa từng được cùng cả ba và mẹ đi dạo phố, trước đây, vì bảo hộ cho con, Đường Nhĩ Ngôn gần như không để con gái xuất hiện ở những nơi đông người nhưng hiện giờ hắn đã quá sốt ruột muốn cho người của cả thế giới biết đến hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình.

Cho nên, dưới yêu cầu mãnh liệt của Đường Tâm tiểu thư, một nhà ba người họ sau khi ăn cơm trưa xong liền ra ngoài dạo phố, đương nhiên, phía sau tùy tùng không ít vệ sĩ.

Tuy rằng mang vệ sĩ đi dạo phố thực sự rất rêu rao nhưng vì an toàn, điều này cũng không thể tránh khói.

'Đây là anh nói đấy nhé, vậy hai mẹ con em không khách sáo.' Sở Tư Nhan cười rạng rỡ nói.

Cô với hắn bên nhau nhiều năm như vậy, lần cùng nhau ra ngoài chơi duy nhất của họ chính là chuyến đi dạo bằng du thuyền trên sông Brisbane cho nên, hôm nay đưa con gái cùng nhau đi dạo phố đối với cô mà nói thực sự là một trải nghiệm rất mới mẻ.

'Mẹ, vậy chúng ta hợp sức xài hết tiền của ba luôn nhé?' Đường Tâm hớn hở nắm tay mẹ lắc lắc.

'Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, xài hết tiền của ba luôn, được không?' Sở Tư Nhan nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi má phúng phính của con.

Rõ biết là tiền của người đàn ông này tiêu thế nào cũng không hết nhưng nếu con gái đã có hứng thú như vậy, cứ để hai mẹ con cô giúp hắn tán tài một phen.

Điều mà Sở Tư Nhan không biết chính là, cô, ở rất nhiều năm trước thực ra đã khiến Đường Nhĩ Ngôn tán tài một lần rồi. Lần đầu tiên cô chạy trốn, vì để giải quyết ổn thỏa với nước Z kia, Đường Nhĩ Ngôn gần như đã mất đi một nửa giang sơn của Đường thị ở nước ngoài.

Trong nhiều năm sau đó, Đường lão thái gia không chỉ một lần mắng hắn là đứa cháu tán gia bại sản.

Nhưng những năm qua tiền mà Đường Nhĩ Ngôn kiếm lại cũng đã thừa sức bù lại khoản mất đi đó, hơn nữa có vẻ như chủ định để dành cho một mình cô tiêu xài bởi vì ngoại trừ những khoản tiền lương phúc lợi mà công ty dành cho công nhân viên chức ra, sáu năm qua, hắn chưa từng tiêu tốn một đồng nào cho bất kỳ người phụ nữ nào khác, đương nhiên, ngoại trừ Đường Tâm tiểu thư.

'OK, xin hỏi hai người đẹp muốn xài hết tiền của anh như thế nào đây?' Đường Nhĩ Ngôn cười nhìn hai người, trong mắt không giấu được sủng nịch.

'Không phải anh muốn đưa hai mẹ con em đi mua sắm sao? Anh sắp xếp thế nào rồi?' Sở Tư Nhan và Đường Tâm không hẹn mà cùng nhìn hắn.

Đường Nhĩ Ngôn nhướng mày, 'Anh đã nói sẽ sắp xếp, đương nhiên là đã sắp xếp thỏa đáng, đi theo anh!'

Trạm đầu tiên mà ba người dừng chân là cửa hàng chuyên doanh của Prada, vừa vào tiệm Sở Tư Nhan đã kinh ngạc phát hiện ra cửa tiệm đã treo bảng ngưng kinh doanh.

'Ba, sao vậy?' Đường Tâm cũng ngạc nhiên nhìn Đường Nhĩ Ngôn.

'Có chuyện gì vậy?' Sở Tư Nhan nhìn hai hàng nhân viên phục vụ đứng chỉnh tề trước mặt mình, ai nấy đều cúi chào rất nghiêm cẩn mà Đường Nhĩ Ngôn thì chỉ đứng đó không nói gì.

Quản lý cửa hàng trong bộ đồng phục tiến lên mấy bước nói, 'Sở tiểu thư, Đường tiên sinh hôm nay đã bao hết cửa hàng này, cô có thể tùy ý lựa chọn, chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ cô và tiểu tiểu thư. Xin hỏi, chúng ta bắt đầu từ việc thử giày có được không?'

Đứng sau người quản lý cửa hàng là một số nhân viên trên tay lúc này đã cầm sẵn những đôi giày thật đẹp chờ họ thử.

Sở Tư Nhan không quen với cách phục vụ như thế nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng uyển chuyển cự tuyệt rằng mình có thể tự chọn thì Đường Tâm tiểu thư đã tiến lên, trên mặt lộ vẻ không vui nhìn người quản lý, 'Đây là mẹ của cháu, không phải Sở tiểu thư, cô phải gọi mẹ cháu là Đường phu nhân.'

Tính tình của Đường Tâm tương đối nhu thuận, hay cả thẹn nhưng cô bé cũng thường được ba đưa đến tham gia những buổi yến tiệc, đối với lễ nghi và cách xưng hô vẫn rất rõ ràng.

Quản lý cửa hàng gọi mẹ là “Sở tiểu thư” khiến Đường Tâm rất không vui, ba của cô bé là Đường tiên sinh, đương nhiên mẹ phải được gọi là Đường phu nhân mới đúng.

Sở Tư Nhan thì lại bởi vì câu nói lớn mật của con gái mà giật nảy mình, cô vội kéo tay con lại, 'Tâm Tâm...'

Mặc dù biết là cô không rời xa hắn được, cũng biết tâm ý hắn dành cho mình nhưng hai người họ dù sao cũng chưa từng bàn đến kết hôn chuyện lớn này, cô không muốn công khai một cách bừa bãi trước công chúng.

'Mẹ, con đâu có nói sai đâu? Mẹ vốn là mẹ của con, vậy tức là vợ của ba rồi.'

Quản lý cửa hàng vẻ mặt ngượng ngùng liếc sang Đường Nhĩ Ngôn một cái, thấy ánh mắt ngầm chấp nhận của hắn thì lập tức khom lưng xin lỗi Sở Tư Nhan, 'Thực xin lỗi Đường phu nhân, là tôi lỡ lời, xin cô thứ lỗi.'

Tuy rằng chưa từng nghe nói Đường Nhĩ Ngôn kết hôn nhưng Đường Nhĩ Ngôn có một cô con gái cưng chiều như bảo bối phủng trong lòng bàn tay là chuyện mà tất cả người trong xã hội thượng lưu đều biết rõ, bây giờ xem ra, vị Sở tiểu thư này chính là mẹ ruột của cô công chúa nhỏ của nhà họ Đường rồi.

Haizz, mình thật sự quá thất bại, hai người thoạt nhìn giống nhau như vậy, thế mà mình lại...

Nhưng, không có sự cho phép của Đường Nhĩ Ngôn, nếu như mình mạo muội xưng người khác là Đường phu nhân như vậy cũng không tốt.

Cũng may, dường như hôm nay tâm tình của Đường tiên sinh tốt lắm, mà xem ra vị Đường phu nhân bí ẩn kia và cô công chúa nhỏ của nhà họ Đường cũng không phải người khó hầu hạ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.