Độc Gia Sủng Hôn

Chương 54: Chương 54: Không thèm quen biết với những người liên quan đến anh!




Chương 54: Không thèm quen biết với những người liên quan đến anh!

'Có chuyện gì không?' Giang Tâm Đóa không biết thân phận của anh ta, cô đặt tách cà phê trên tay xuống bàn, nhẹ giọng hỏi.

'Phu nhân, thực xin lỗi...' Người thư ký xin lỗi một cách chân thành, 'Lạc thiếu gia, xin mời ngài đến phòng khách đợi một lát được không?'

'Chân cô đã khỏi chưa?' Mặc kệ giọng điệu gần như là nài nỉ của cô thư ký, Lạc Tư nhìn chằm chằm đầu gối của Giang Tâm Đóa, giọng nam sáng láng bởi vì kích động mà hơi khàn đi.

'Cám ơn quan tâm.' Giang Tâm Đóa mím môi đáp.

'Làm cho cô bị thương, tôi rất lấy làm tiếc...' Lạc Tư tận lực khiến cho giọng nói mình thực bình thường, hắn chợt vỗ vỗ gáy, 'Mãi vẫn không có cơ hội nói một câu xin lỗi với cô, hơn nữa cũng chưa thấy cô trở lại trường...'

Trong giọng nói của hắn thiếu đi một chút bá đạo và bồng bột của tuổi trẻ như hôm trước gặp ở bệnh viện, chắc là bởi vì đã hiểu rõ thân phận hai bên bất đồng, trong lời xin lỗi có nhiều hơn một chút bối rối.

'Tôi chấp nhận lời xin lỗi, mà giờ tôi cũng đã không có việc gì, không cần phải áy náy nữa. Anh đến tìm Phạm Trọng Nam sao?' Giang Tâm Đóa lần nữa hỏi.

Bởi vì hắn đứng ở cửa phòng nói chuyện với cô thật sự rất kỳ quái, hơn nữa cô thư ký vẫn đứng sau lưng hắn, vẻ mặt đầy khẩn trương, người ngoài nhìn vào liệu có nghĩ rằng trong này đang xảy ra chuyện gì không?'

'Tôi đến tìm Frank bàn chút chuyện...' Nói đến việc chính, Lạc Tư rốt cuộc cũng định thần lại.

'Lạc thiếu gia, vậy mời ngài đến phòng khách...' Cô thư ký vẫn tận hết trách nhiệm mời khách đến phòng khách chờ.

Lạc Tư hết lần này đến lần khác không thèm để ý lời của cô thư ký, giờ rốt cuộc phát giận, cơn thịnh nộ của Lạc đại thiếu gia lúc này bùng lên triệt để, 'Tôi cứ muốn đợi ở đây đấy, cô làm được gì tôi?'

Lời của hắn vừa dứt, một giọng nói nghiêm lạnh chợt từ phía sau truyền đến: 'Ồn ào gì thế?'

Lần này, cục diện bế tắc hoàn toàn.

Thấy Phạm Trọng Nam đột nhiên xuất hiện, mặt không chút biểu cảm nhìn một màn này thì không ai dám lên tiếng, vẻ mặt vốn đã khẩn trương của cô thư ký càng thêm tái nhợt.

Thực ra đại Boss mỗi năm đến đây không nhiều lần lắm, rất ít khi lưu lại quá ba ngày nhưng lần này, xem ra dường như là có dự định ở lâu hơn.

Bởi vì mấy ngày nay bên tổng công ty có nghiệp vụ nên Boss đều trực tiếp ở đây họp video xuyên suốt để giải quyết công sự còn những văn kiện cần phải có chữ ký của ngài ấy thì sẽ dùng máy fax qua, chuyện này có khoa trương quá mức hay không, thân là một thư ký nho nhỏ cô không thể phê phán, chỉ là sau này nếu như Boss trường kỳ lưu lại, ngày tháng của các cô nhất định sẽ rất khó qua.

Chỉ riêng nhìn gương mặt suốt ngày cứ lạnh như băng ngàn năm kia là đã đủ sợ rồi!

'Anh họp xong rồi sao?' Giang Tâm Đóa dịu giọng lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.

'Ừ.' Phạm Trọng Nam chỉ đáp gọn một tiếng sau đó quay sang cô thư ký mặt đã không còn chút máu kia, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ, một người thư ký tố chất và năng lực kém như vậy, liệu có nên cho về nhà sớm hay không? Nhưng rồi hắn chỉ lạnh lùng nói, 'Lui xuống đi.'

'Dạ, tổng tài.' Thư ký như được ban lệnh ân xá, lập tức rời đi.

'Frank...' Lạc Tư nhìn Phạm Trọng Nam đang đứng cách mình không xa kia, nhất thời không nói ra được cảm giác trong lòng là thế nào, tóm lại là, rất nặng nề, rất khó chịu.

Trước đây Frank luôn là người mà hắn vừa kính vừa sợ lại vừa thương, nhưng gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình nào hôm nay lại khiến hắn cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.

'Rất đúng giờ, vào đi.' Phạm Trọng Nam đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, ngồi xuống rồi chỉ tay vào sofa đối diện ra hiệu cho Lạc Tư ngồi đó, 'Tôi chỉ có mười phút dành cho cậu.'

'Frank, lần trước không phải em cố ý đụng phải cô ấy...' Ánh mắt Lạc Tư lần nữa rơi trên người Giang Tâm Đóa.

'Nếu như cậu muốn nói chuyện tư, vậy tôi không có thời gian, cậu có thể đi được rồi.' Phạm Trọng Nam trực tiếp mà vô tình ngắt lời hắn.

Lạc Tư nghe vậy cũng không dám khinh suất nữa bằng không trở về lại phải chịu một trận oanh tạc từ người mẹ yêu dấu của mình.

'Em muốn bàn với anh về công việc của em.'

'Được, vậy cậu muốn bắt đầu học từ đâu?' Phạm Trọng Nam không hiểu vì sao hắn lại cứ nhất quyết muốn theo bên cạnh mình học tập.

Ba của hắn Lạc Khải không phải là một tay lão luyện trong thương trường sao? Hơn nữa còn là tổng tài khu vực Á Thái của công ty tài chính thuộc tập đoàn Phạm thị. Thế mà hắn nhất quyết không chịu.

'Phòng kinh doanh. Em muốn bắt đầu từ vị trí thấp nhất học tập dần lên. Đợi sau khi em tốt nghiệp xong anh có thể xem biểu hiện của em thế nào rồi mới quyết định em nên làm ở bộ phận nào. Em không muốn có bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào.'

'Không vấn đề. Nhưng sau giờ học và cả ngày nghỉ cậu đều phải đến đây. Chuyện học của mình, tự mình xử lý đi.'

'Được.' Nhưng hắn còn một vấn đề nữa, không biết có thể, có nên hỏi hay không.

'Tôi sẽ dặn cấp dưới, cậu lúc nào muốn bắt đầu cũng được.'

'Mai em sẽ đến báo danh.'

Chuyện công bàn xong rồi, căn phòng chợt an tĩnh trở lại, Phạm Trọng Nam đứng dậy định tiễn khách thì Lạc Tư lần nữa nhìn cô gái từ lúc Phạm Trọng Nam vào phòng đến giờ chưa nói một câu nào kia rồi lại nhìn sang Phạm Trọng Nam.

'Còn chuyện gì sao?' Phạm Trọng Nam nhàn nhạt hỏi nhưng trong giọng điệu đã có thêm một tia bực dọc.

'Sau này em có thể đến nhà lớn họ Phạm được không?' Cuối cùng hắn vẫn nói ra, trong giọng nói mang theo một tia bất mãn rõ ràng.

Nhớ lại mấy lần trước luôn bị vệ sĩ của nhà họ Phạm cản lại bên ngoài, cơn tức này nhiều ngày như vậy hắn vẫn không thể nuốt trôi.

Phạm Trọng Nam không trả lời hắn, trực tiếp đi đến mở cửa, mặc kệ hắn có muốn hay không, dùng sức đẩy hắn ra ngoài sau đó khóa cửa.

'Nhà họ Phạm giỏi lắm sau, không đi thì không đi thôi.' Nhìn căn phòng đã đóng chặt cửa, Lạc Tư quả thực chỉ muốn đạp một cước nhưng nhịn rồi lại nhẫn, rốt cuộc vẫn không dám làm quá.

'Ăn nhằm thuốc súng sao?' Vừa từ lầu dưới lên, Lý Triết nhìn thấy Lạc Tư đang tức đến phùng mang trợn má đứng đó, vốn chỉ định đi lướt qua, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà trêu một câu.

'Không có.' Lạc Tư chỉ hừ một tiếng.

'Cãi nhau với Boss sao?' Lý Triết thử hỏi dò. Theo lý mà nói chắc là không phải mới đúng, tên nhóc này trước giờ luôn sùng bái Boss nhà mình, thậm chí còn vượt quá ba ruột của hắn, hôm nay sao lại có thể trở mặt với Boss chứ?

'Chỉ là có chút ý kiến không hợp nhau.' Lạc Tư rõ ràng không muốn nói nhiều.

Ồ, ý kiến không hợp nhau sao?

'Tôi tiễn cậu xuống dưới nhé.' Lý Triết rõ ràng là muốn thăm dò nguyên nhân khiến cậu nhóc này tức giận.

'Không cần, tôi tự lái xe đến.' Lạc Tư sảng khoái vẫy tay, tiêu sái rời đi.

Còn ở trong văn phòng tổng tài, Phạm Trọng Nam lần nữa bước trở lại sofa, kéo Giang Tâm Đóa vào lòng.

'Anh...'

Cô vừa mới lên tiếng thì hắn đã cúi đầu chặn lại đôi môi anh đào kia, triền miên hôn...

Hôn đến gần như mất đi lý trí mới chịu dừng lại.

Khi hắn rốt cuộc rời môi cô ra, Giang Tâm Đóa mở to đôi mắt mê man nhìn người đàn ông vẻ mặt đầy tức giận trước mặt một cách khó hiểu.

Hắn tức giận gì chứ?

Giận cô không hỏi trước mà đến tìm sao?

'Sau này, ít qua lại với người kia thôi.' Hai tay Phạm Trọng Nam bóp chặt đôi vai mảnh khảnh của cô, giọng điệu vừa sốt ruột lại nghiêm khắc.

Người kia? Anh ta? Cô ta? Ai?

Chẳng lẽ là người thanh niên vừa mới nãy sao?

Ngay cả tên anh ta cô còn không nhớ huống gì vừa nãy anh ta đến đây là để tìm hắn chứ không phải tìm cô kia mà.

Chẳng lẽ như vậy cũng khiến hắn tức giận sao?

'Nghe rõ chưa?' Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Phạm Trọng Nam nhịn không được lần nữa lên tiếng yêu cầu, bàn tay đang khoác lên vai cô bất giác cũng thêm dùng sức.

Giang Tâm Đóa nhíu chặt đôi mày thanh tú, 'Nếu như anh muốn hỏi về người lúc nãy, em có thể nói cho anh biết, em không quen anh ta.'

Mà hắn thì trước giờ chưa từng có ý định giới thiệu cho cô biết quan hệ giữa hai người là thế nào, không chỉ là người thanh niên vừa nãy, ngay cả hai người khách nữ đến nhà họ Phạm dùng cơm kia cũng vậy.

Hắn có người thân, bạn bè nào, có muốn cho cô biết hay không, cô căn bản là không để tâm.

Thực ra cô chỉ cần làm tốt bổn phận và trách nhiệm của cô là được, chỉ cần mẹ và em trai có thể sống tốt là được, còn những chuyện khác, cô nghĩ mình không quản được nhiều như thế.

Nghĩ như vậy nhưng...vì sao cô lại có cảm giác thất lạc không thể diễn tả bằng lời được thế này?

'Tốt nhất là thực sự không quen biết.' Giọng điệu của Phạm Trọng Nam vẫn không vui như trước.

'Em không thèm quen biết với những người có quan hệ với anh.' Lời nói trong cơn tức giận bật ra trước khi lý trí kịp phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.