Độc Gia Sủng Hôn

Chương 389: Chương 389: Ký ức mịt mờ (5)




P1 – Chương 54: Ký ức mịt mờ (5)

Nhưng hắn cũng không ngu ngốc tới nỗi lên tiếng bảo với người kia rằng ông ta nhận lầm người, tuy không biết thân phận của người đàn ông mà người kia gọi là ai nhưng nếu như thân phận đó có thể giúp hắn thoát khỏi tình trạng khốn quẫn hiện giờ, hắn đương nhiên không ngại sử dụng.

'Bảo người của ông chuẩn bị cho tôi nước ấm và thức ăn.' Tống Cẩn Hành không hề ngượng ngùng, trực tiếp ra lệnh.

'Dạ. Tôi lập tức bảo người thu dọn cho ngài và cô gái này một gian phòng sạch sẽ.' Người đàn ông trung niên nói rồi liếc mắt một cái về phía thuộc hạ của mình như ra hiệu. Mấy người thủ thủy lập tức lùi về sau làm việc nhưng mới chỉ đi được mấy bước lại quay lại, 'Đại ca, trên thuyền chỉ có một gian phòng đơn.' Đó chính là phòng của đầu lĩnh, chẳng lẽ ông ta phải nhường phòng cho hai người lạ này sao?

'Dọn sạch sẽ một chút.' Người đàn ông trung niên quát to một tiếng.

Lần này thì đám thủy thủ lập tức hiểu rõ, người đàn ông vẫn còn đang cầm súng chỉ vào đồng bọn của họ là một nhân vật lớn không thể chọc đến.

Đợi sau khi nhóm người kia ồn ào rời đi, người thủy thủ bị súng chỉ vào sau đầu kia nhìn đầu lĩnh của mình run rẩy hỏi, 'Đại...đại ca, có thể bảo anh ta thả tôi ra được không?'

Người thủ lĩnh nghe vậy thì nhìn sang Tống Cẩn Hành, vẻ mặt cầu hòa, 'Song đại ca, bọn họ chỉ là lâu la có mắt không tròng, không nhận ra được ngài, ngài đại nhân đại lượng, tha cho họ một lần, có được không?'

Hiện giở ở trên biển, thiếu một người tức là thiếu đi một phần sức, nếu như không phải vì trốn chạy, ông ta làm sao có gan lên tiếng xin tha cho người đã dám bất kính với Song lão đại mà sớm đã ném hắn xuống biển làm mồi cho cá mập rồi.

Tống Cẩn Hành liếc người đàn ông trung niên một cái, sau khi chắc chắn ông ta không có ý đồ gì khác mới chậm rãi hạ súng xuống, trước khi thả người kia đi hắn còn không quên cảnh cáo, 'Lần sau miệng mồm phải sạch sẽ một chút, những thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, bằng không, cẩn thận đôi mắt của các người.'

'Dạ, dạ.' Bị người ta chỉ súng vào đầu lâu như vậy, hai chân của người thủy thủ da đen kia đã sắp nhũn ra rồi.

'Còn không mau cút đi giúp Song đại ca chuẩn bị thức ăn?' Người đầu lĩnh hung hăng đá cho tên thuộc hạ của mình một cước.

Trên khoang thuyền lúc này chỉ còn lại ba người, Tống Cẩn Hành mặc kệ người đàn ông đang đứng trước mặt mình, đưa tay kéo Phạm Tuyết Chân vào lòng, nâng cằm cô lên nhìn kỹ càng gương mặt trắng bệch của cô, 'Mệt sao?'

'Anh Cẩn Hành, em không mệt.' Phạm Tuyết Chân nhìn hắn, trên môi nở một nụ cười dũng cảm.

Nhưng lần này Tống Cẩn Hành nghe cách xưng hô kia thì lại bắt đầu chau mày, cô lại gọi hắn là “anh Cẩn Hành”, chẳng lẽ trước đây cô cũng quen biết hắn? Hơn nữa phải là loại cực kỳ thân thiết mới đúng, nhưng tại sao hắn lại không có chút ấn tượng nào nhỉ?

Trước đây hắn căn bản là không thèm quan tâm đến vấn đề này nhưng lúc này đây hắn không thể không suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện.

Nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô, động tác hết sức tự nhiên như đã từng làm chuyện này rất nhiều lần rồi vậy, 'Không có việc gì thì tốt rồi.'

Còn người đầu lĩnh kia khi nghe Phạm Tuyết Chân gọi hắn là “anh Cẩn Hành” thì càng thêm chắc chắn là mình không nhận lầm người.

***

Căn phòng riêng duy nhất trên tàu rất nhanh đã được dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn không tốt hơn là bao nhưng trong tình huống đặc thù thế này, cố gắng chịu đựng một chút thì tốt rồi.

Điều may mắn nhất là, chiếc tàu này tuy rằng khá là cũ kỹ nhưng lại có lắp đặt một hệ thống dùng năng lượng mặt trời tách nước biển thành nước lợ khiến cô có thể tắm sơ một chút, tẩy hết nước biển ngấm vào người suốt ngày hôm nay, tắm xong cả người cô cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Trong lúc Phạm Tuyết Chân tắm rửa thì Tống Cẩn Hành thay bộ quần áo đơn giản mà người đầu lĩnh chuẩn bị sẵn cho mình, tuy rằng nó ngắn hơn nhiều so với vóc dáng cao lớn của hắn nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến khí chất bễ nghễ trời sinh của hắn.

Tống Cẩn Hành đứng trên boong tàu, trên tay là điếu thuốc đỏ rực đôi mắt thâm trầm nhìn về phía chân trời xa thẳm như đang suy nghĩ điều gì rất nhập tâm.

Chiếc tàu chậm rãi lướt êm trên mặt nước, đứng trên boong tàu, gió biển lành lạnh mang theo vị mặn của biển rào rạt thổi qua mặt hắn, thổi tung mái tóc ngắn, đen dày của hắn.

Đợi người đầu lĩnh báo cáo với hắn tiền căn hậu quả của hành trình trốn chạy lần này của bọn họ giống như một nhân viên đang báo cáo công việc với sếp mình xong, hắn mới khẽ hừm một tiếng, 'Sau khi về đến lục địa, tôi cung cấp cho ông một lô vũ khí mới để ông giải quyết hết bọn họ.'

Người đầu lĩnh trên thuyền là một người gốc Trung, tên là A Lai. Vốn ông ta cầm đầu một băng đảng nào đó ở Đông Nam Á, vì một miếng vi mạch chứa tư liệu mật liên quan đến bí mật của một quốc gia nào đó mà hai băng đảng vốn là hai kẻ đối đầu sống chết với nhau giờ lại bắt đầu bắt tay hợp tác, nào ngờ người tính không bằng trời tính, đến cuối cùng họ bị đối phương bán đứng, miếng vi mạch đó bị rơi vào tay cảnh sát, người của băng đảng của ông ta bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, tiền mất người cũng không còn, còn phải lâm vào cục diện phải trốn chui trốn nhủi như thế này.

Vốn ông ta chỉ định trốn đi đâu đó một thời gian đợi vài ba năm sau khôi phục lại rồi đi tìm bọn họ tính sổ sau nhưng nghe Tống Cẩn Hành nói sẽ cung cấp cho bọn họ một lô vũ khí thì hào khí bừng lên vạn trượng, vỗ ngực nói, 'Cám ơn sự trợ giúp của Song đại ca, có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ xin ngài cứ tự nhiên nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình.'

Tống Cẩn Hành lặng lẽ búng điếu thuốc hút dở ra biển, không nói thêm gì nữa.

Đứng thêm một lát nữa thì một trong những thuộc hạ của A Lai lên boong tàu báo cáo là thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi.

Tống Cẩn Hành bảo họ đưa thức ăn đến phòng trước sau đó dặn họ không được quấy rầy hai người rồi tiện tay khóa luôn cửa phòng lại.

Đã tắm xong bước ra, toàn thân thoải mái nhẹ nhàng, trên người Phạm Tuyết Chân lúc này đã thay một chiếc áo thun màu đen tương đối sạch sẽ, nghe người đầu lĩnh trên thuyền nói chiếc áo này là của người phụ nữ của hắn lưu lại.

Thấy Tống Cẩn Hành vào phòng, cô vội tiến đến đón, 'Anh Cẩn Hành...'

'Ăn đi.' Hắn rất tự nhiên nắm tay cô kéo về phía chiếc bàn nhỏ trong phòng.

Trên bàn đặt một khay thức ăn tương đối phong phú so với hoàn cảnh của họ hiện giờ, ngoài một dĩa hun khói, những thứ khác đều là hải sản vừa được bắt lên làm vài món đơn giản cùng mấy lát bánh mì nóng, còn có một chai rượu. Đám người này, cho dù trốn chạy cũng không quên hưởng thụ, thật là...

Nhưng bụng họ đúng là đã quá đói, bất kể thức ăn lúc này có dở đến mấy, vào miệng họ cũng trở thành cao lương mỹ vị.

Tống Cẩn Hành sức ăn rất lớn, sau khi Phạm Tuyết Chân nói không muốn ăn thịt hun khói, hắn chỉ hai ba lần gắp đã giải quyết xong dĩa thịt còn những dĩa hải sản khác trong khay ngoại trừ dĩa tôm ra cũng đã không còn sót lại bao nhiêu. Phạm Tuyết Chân ăn tương đối chậm, sức ăn cũng không lớn, mới ăn hai lát bánh mì và một ít cá thì đã no.

Cô nhìn xuống dĩa tôm còn nguyên, nhớ lại trước đây hắn lười bóc vỏ tôm nên dời đĩa tôm đến trước mặt mình, thuần thục giúp hắn bóc vỏ sau đó còn chủ động đưa đến bên miệng hắn, 'Anh Cẩn Hành, ăn thử đi.'

Lúc hắn hé miệng cắn con tôm mà cô đưa đến đấy, thuận tiện bắt lấy tay của cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô đăm đắm, thật lâu không nói một lời.

'Anh Cẩn Hành, sao vậy?' Cô nhìn hắn hỏi bằng giọng khó hiểu.

'Em khẳng định, tôi là anh Cẩn Hành của em sao?' Hắn rốt cuộc lên tiếng.

Phạm Tuyết Chân gật đầu một cách khẳng định, 'Đúng vậy, anh chính là anh Cẩn Hành của em.'

Tống Cẩn Hành thả tay cô ra nhưng tầm mắt vẫn khóa chặt trên mặt cô, 'Vậy em nói thử xem, em quen biết với tôi thế nào.'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.