Chương 100: Lời tình ngọt ngào nhất
Ngày hôm sau, hai người tay trong tay đi khắp những đường phố Moscow. Dưới ánh mặt trời mùa đông, dưới trời xanh mây trắng, những ngôi nhà mái nhọn, tường đỏ đặc trưng của Moscow càng mang một phong vị rất riêng. Phóng tầm mắt nhìn ra, đều là những di tích và công trình kiến trúc hùng vĩ, thu hút và khiến người ta ngưỡng mộ như một bài sử thi.
Trong gió tuyết rét căm, họ đứng giữa quảng trường Đỏ, nơi đã mang theo lịch sử ngàn năm của Nga, cùng nhau đứng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nhà thờ thánh Vasily.
'Anh biết không?' Cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm đang nhìn mình, gió tuyết cũng không ngăn được nhu tình trong mắt hắn.
'Biết gì?'
'Biết người Nga vì sao cho lại tin rằng đây là nhà thờ đẹp nhất trên thế giới không?'
Hắn nhìn cô đăm đắm, chờ nghe câu trả lời của cô.
'Nghe nói là năm đó khi Sa hoàng xây dựng nhà thờ này, bởi vì muốn độc chiếm cái đẹp ở nơi đây nên ra lệnh móc đôi mắt của vị kiến trúc sư đã vẽ nên nhà thờ này.' Cô nhìn hắn, 'Có phải cảm thấy ông ta là một vị bạo quân rất đáng sợ không?'
Đây... đại khái là do sự mẫn cảm và đa sầu đa cảm của những cô gái xuất thân từ học văn hơn hẳn người bình thường mà ra đúng không?
Những lời đồn đãi trong lịch sử đã được chứng minh là hoàn toàn ngược lại, kết quả mà các nhà nghiên cứu lịch sử đã chứng minh được rằng, sau khi việc kiến tạo nhà thờ hoàn tất, bởi vì muốn đảm bảo sẽ không có một nhà thờ giống hệt như vậy được xây dựng nên vua Ivan III đã tàn bạo chọc mù mắt tất cả những kiến trúc trư, bởi vì đỉnh cao nhất của tòa giáo đường này chính là biểu tượng đặc trưng cho địa vị tối cao của Sa hoàng, đại biểu cho cả một hệ thống chính trị mà ông xây dựng.
Chỉ là, hắn không muốn trong giờ phút ấm cúng này dập tắt những suy nghĩ đầy mơ mộng của cô.
Vươn tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lõa xõa bên ngoài chiếc mũ len dày chống rét của cô vào trong mũ rồi dùng cả hai tay nâng mặt cô lên, giọng nghiêm túc chưa từng thấy, 'Hiện giờ anh cũng muốn chọc mù mắt tất cả những người đàn ông khác trên đời này!'
Như vậy, họ sẽ không thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô.
Hắn muốn độc chiếm vẻ đẹp đó.
'Gì?' Cô không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại thốt lên câu đó.
Mà đáp lại câu hỏi của cô, là một nụ hôn thật sâu...
Rất nhiều năm sau, khi Giang Tâm Đóa tưởng rằng cả đời này mình cũng không có cách nào có lại được những giờ phút ôn nhu như vậy nữa, mới đau lòng nghĩ thông suốt hàm ý của câu nói này.
Mặc kệ hắn có phải đã từng thật lòng thích cô hay không nhưng câu nói này, mỗi lần nghĩ lại đều khiến cô sâu sắc cảm nhận được, đây là lời tình ngọt ngào nhất!
***
Hai ngày sau
Vùng ngoại ô Đông Bắc của Moscow, trong một trang viên chiếm diện tích rộng mênh mông, phóng tầm mắt nhìn ra, chỉ thấy một màu trắng xóa.
Mà sừng sững trong tuyết trắng là một gian biệt thự xa hoa khí phái, phong cách sang trọng, khí thế hoa lệ nhiếp hồn người, mỗi một chi tiết, một một góc nhỏ đều tẫn hiện sự sang trọng và tinh tế của chủ nhân.
Đầy trời tuyết trắng bay, dưới mái hiên cổng chính, mười hai cây trụ lớn bằng đá hoa cương bóng loáng chia đều hai bên trái phải, ánh trong vẻ long lanh của tuyết chiếu lên những luồng sáng chói mắt, cổ điển mà ưu nhã vô hạn.
Tối nay, trong căn biệt thự xa hoa này sẽ cử hành buổi yến tiệc long trọng mừng động thổ công trình xây dựng thị trấn, công trình khổng lồ do năm tập đoàn xuyên quốc gia cùng bỏ vốn thực hiện.
Khi Giang Tâm Đóa trong bộ lễ phục màu trắng bạc hở vai khoác tay Phạm Trọng Nam, nghiêm trang trong bộ lễ phục màu đen từ trên lầu bước xuống, không hẹn mà ánh mắt của tất cả mọi người đều cùng hướng về phía họ.
Người phụ trách của năm tập đoàn lớn tham gia vào công trình xây dựng thị trấn đều có mặt đầy đủ, còn có thị trưởng và những quan viên cao cấp khác của thành phố Moscow, cho nên có thể thấy tầm quan trọng và sức hút của công trình xây dựng thị trấn này trong mắt những nhà chức trách của thành phố Moscow.
Đây là lần đầu tiên Giang Tâm Đóa cùng Phạm Trọng Nam tham gia một buổi tiệc chính thức như thế này nên trong lòng không khỏi khẩn trương, chỉ sợ mình làm gì không đúng sẽ làm hắn mất mặt.
Nhưng từ đầu đến giờ tay hắn vẫn luôn khoác chặt eo cô, dẫn cô đến trịnh trọng chào hỏi từng vị khách một đồng thời giới thiệu thân phận của cô, mà từng vị khách được giới thiệu đều dùng thái độ vô cùng lịch thiệp đáp lễ khiến tâm trạng thắc thỏm phập phồng của cô cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Cuối cùng, hắn giới thiệu cô với những người cùng hợp tác trong công trình xây dựng thị trấn này bao gồm người luôn giữ một nét mặt lạnh băng là Hàn Quân Tề, Sầm Chí Cần, người lúc nào cũng một vẻ nho nhã lễ độ còn có Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan cùng người đáp chung chuyến bay với họ đến đây – Tống Cẩn Hành.
Người sau cùng, cũng là người nãy giờ vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, Bách Thiếu Khuynh thì lại bị Phạm Trọng Nam trực tiếp bỏ qua khiến cho Bách đại thiếu gia cực kỳ không vui, 'Trọng Nam, ý cậu là sao đây?'
'Không cần thiết.' Phạm Trọng Nam mặt không chút biểu cảm đáp.
Bọn họ không phải đã gặp nhau rồi sao? Còn cần gì phải giới thiệu thêm một lần chứ? Hơn nữa, hắn căn bản là không muốn họ tiếp xúc quá nhiều.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn mua lại hết phần hùn trong công trình này của tên kia nhưng tên kia dường như cố tình muốn đối địch với hắn vậy, sống chết không chịu nhường.
Nếu như Bách Thiếu Khuynh chịu an phận một chút thì không sao, bằng không, hắn nhất định phải cho tên kia biết tay một lần.
Bách Thiếu Khuynh ngược lại chẳng thèm để ý đến vẻ lãnh đạm của Phạm Trọng Nam, trực tiếp xông thẳng tới Giang Tâm Đóa, vươn tay, thân thiết gọi, 'Người đẹp Đóa Đóa, đã lâu không gặp.'
Mắt thấy tên kia sắp ôm chầm lấy Giang Tâm Đóa, Phạm Trọng Nam trực tiếp đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi quát, 'Bách Thiếu Khuynh...'
Phạm Trọng Nam trước giờ luôn là người trầm mặc lãnh đạm, gần như đem tất cả cảm xúc đều giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, không ai có thể dễ dàng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, cũng không biết hắn muốn gì. Thế mà hôm nay, ở một nơi đông người thế này, trong một buổi tiệc long trọng thế này lại lộ rõ sự không vui của bản thân, chứng tỏ hắn rất nghiêm túc.
Ai nấy đều nhìn về phía họ bằng ánh mắt hứng thú muốn xem kịch vui, muốn xem khi Phạm Trọng Nam mất khống chế sẽ là thế nào!
Nghe nói người đàn ông nào bề ngoài càng lạnh mạc, thoạt nhìn không có ham muốn gì, một khi có hứng thú với người nào hoặc vật nào đó thì sự ham muốn và ý muốn chiếm hữu càng lớn đến kinh người. Phạm Trọng Nam tuyệt đối là loại người như vậy.
Người trước giờ không gần nữ sắc, sống cuộc sống gần như là cấm dục, một khi nghiêm túc với một cô gái, nhất định là cực kỳ chuyên nhất, tuyệt đối một lòng một dạ.
Cho nên Bách Thiếu Khuynh vẫn hết lần này đến lần khác muốn thử cho biết, xem giới hạn cuối cùng của Phạm Trọng Nam là đâu, bao gồm cả lần đầu tiên gặp Giang Tâm Đóa không ngừng trêu chọc cô cho đến lần trước trên du thuyền cố tình dùng lời kích thích hắn, đều là Bách Thiếu Khuynh cố ý.
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt hắn càng sâu, 'Đóa Đóa, chúng ta đã lâu như vậy không gặp nhau, tôi nhớ cô lắm đấy...'
Phạm Trọng Nam lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo, 'Tay của cậu dám nhích tới một phân nữa thử xem!'
Mắt thấy một cuộc chiến sắp có nguy cơ bùng phát, Phạm Hi Nhiên tay cầm ly rượu đi đến vỗ vai Phạm Trọng Nam, 'Frank, thị trưởng bên đó có chuyện muốn bàn với anh.'
Phạm Trọng Nam nhìn về phía tay Phạm Hi Nhiên chỉ, thấy một vài quan viên đang đứng vây quanh thị trưởng thành phố Moscow cũng đang nhìn về phía hắn nâng ly thì cúi xuống nói với Giang Tâm Đóa, 'Anh qua đó một lát, ở đây chờ anh.'
'Dạ.' Giang Tâm Đóa nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, dịu ngoan đáp.
'Bách Thiếu Khuynh, đừng để tôi nhìn thấy cậu làm loạn đấy!' Trước khi đi Phạm Trọng Nam còn không quên cảnh cáo Bách Thiếu Khuynh.
Bách đại thiếu gia không cam lòng định trêu hắn thêm mấy câu nữa thì đã bị Phạm Hi Nhiên ngăn lại, 'Bách Thiếu Khuynh, qua đây, tôi có chuyện hỏi anh.'
Cô gọi thẳng tên hắn sau đó bước trước dẫn đường đến một góc khác.
Bách Thiếu Khuynh nhìn Giang Tâm Đóa cười híp mắt, 'Đóa Đóa, lát nữa gặp.'
Giang Tâm Đóa ngượng ngùng gật đầu, haizz, người đàn ông này vì sao cứ thích trêu cô với Phạm Trọng Nam nhỉ? Làm vậy vui lắm sao? Hơn nữa, rõ ràng cô với hắn không thân, làm gì cứ phải xưng hô thân mật thế làm gì?
Bách Thiếu Khuynh bước theo chân Phạm Hi Nhiên, nhìn cô gái đi trước trên người là bộ lễ phục bằng lụa màu đỏ rực rỡ để lộ vùng lưng trắng ngần không tì vết và những đường cong linh lung thì sự tán thưởng trong mắt không làm sao che dấu được, nhất là đôi chần vừa thon vừa dài vừa trắng muốt kia, nếu như quấn lấy eo hắn, nghĩ thôi đã thấy tiêu hồn lạc phách, muốn chảy máu mũi rồi... Khụ khụ khụ, hắn có bệnh sao? Bách thiếu gia trước giờ phong lưu, càn rỡ, từ bao giờ chỉ mỗi nhìn bóng lưng của một cô gái mà đã hưng phấn đến thế rồi?!
Mà cô gái kia, còn là “em gái” của bạn hắn?
'Bách Thiếu Khuynh, anh muốn gì?' Phạm Hi Nhiên dừng bước, xoay người,vẻ mặt khó hiểu nhìn người đàn ông đang lấy tay bụm mũi kia.
Vị đại thiếu gia trước giờ phong lưu thành tính này cứ thích gây chuyện thị phi, cô gọi hắn qua chẳng qua là vì không muốn Phạm Trọng Nam tức giận trong trường hợp long trọng này nên mới mượn cớ bảo hắn rời đi.
Kết quả là hắn lại có hành động kỳ quái như vậy, thật không giống Bách Thiếu Khuynh của ngày thường.
'Tôi đang nghĩ, người đàn ông của cô nhất định rất hạnh phúc.' Bách Thiếu Khuynh cười toe toét.
'Là ý gì?' Phạm Hi Nhiên không hiểu hỏi lại.
'Là ý gì?' Bách Thiếu Khuynh nhướng mày, chẳng lẽ cô chưa từng có bạn trai sao? Không lẽ nghe không hiểu ý hắn muốn nói sao? 'Ý tôi nói, có thể ôm cô ngủ nhất định rất...'
Lời của hắn còn chưa nói hết đã thấy Phạm Hi Nhiên biến sắc, ly rượu trong tay không chút khách sáo hắt thẳng lên người hắn, 'Hạ lưu!'