Độc Gia Sủng Hôn

Chương 144: Chương 144: Lòng tin, là gì vậy? (1)




Chương 144: Lòng tin, là gì vậy? (1)

'Đóa Đóa, Sara, em cũng lên lầu.' Chân Chân vốn không thân với Lạc Khải, thấy Tống Cẩn Hành đi rồi cô cũng muốn lên lầu.

'Hai người vừa mới trở về, lên lầu nghỉ ngơi trước đi.' Cho dù thực sự có chuyện cần nói với Đóa Đóa nhưng Phạm Uyển Viện vẫn quyết định đợi lát nữa hẵng nói.

'Vậy lát nữa chúng ta nói chuyện sau.' Giang Tâm Đóa quả thực cũng khá mẹt rồi, vốn định hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Lạc Khải nhưng cô nhìn thấy dường như tâm trạng của ông không tốt lắm cho nên cũng thôi.

Đợi mọi người đều rời đi Phạm Uyển Viện mới đi đến bên cạnh Lạc Khải, hơi khom người xuống nhìn ông, 'Chúng ta cũng lên lầu nghỉ ngơi một lát đi.'

'Phạm Uyển Viện, em muốn ở lại đây bao lâu?' Trong giọng nói của Lạc Khải có chút bực dọc không hề che dấu.

Sau khi bị thương đến giờ, chân của ông giờ đã khôi phục lại nhiều nhưng bởi vì có máu tụ đè ép dây thần kinh mắt nên tạm thời mắt ông không nhin fd.

Đây là nguyên nhân khiến tính tình ông trở nên cực không tốt.

Cho nên Phạm Uyển Viện mới nghĩ đến chuyện đưa ông ra ngoài cho khuây khỏa. Lạc Khải đương nhiên là không muốn đi đâu nhưng dưới sự thúc giục lẫn cưỡng ép của Phạm Uyển Viện, cuối cùng cũng chịu phép để bà đưa ông đến đây.

Ông không biết một người mù dở như mình còn có gì hay để khuây khỏa nữa đây. Đi đến nơi nào cũng chỉ là một màn đen mờ mịt.

'Ở cho đến khi em muốn rời đi thì thôi.' Phạm Uyển Viện cũng không lùi bước nhưng tay thì vẫn vươn ra, định dìu ông đứng lên nhưng lại bị ông đẩy ra.

'Ngay bây giờ, đưa anh trở về!' Ông quả thực không muốn ở lại nơi xa lạ này chút nào, điều này khiến ông cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhất là khi phải đối mặt với sự quan tâm lẫn tò mò, thậm chí là cả đồng tình của bao nhiêu người.

'Anh có muốn lên lầu với em hay không đây?' Đối với tính tình ngày càng xấu của ông, Phạm Uyển Viện thời gian này coi như đã dần quen rồi cho nên bà cũng không tức giận, điềm tĩnh hỏi.

'Không đi.' Lạc Khải lên tiếng bằng giọng quyết không chịu thỏa hiệp.

Hiện giờ vai diễn đã đổi rồi, trước đây ông luôn nói bà tùy hứng, không nói lý lẽ nhưng giờ người nóng tính, không nói lý lẽ rốt cuộc là ai đây?

'Nếu như anh nhất quyết muốn ở chỗ này, vậy em lên lầu trước đây.'

Phạm Uyển Viện nhẹ nhàng ném lại một câu rồi thực sự xoay người định bước lên lầu.

Nghe tiếng chân càng lúc càng xa của bà, đôi tay của Lạc Khải sít sao nắm chặt lại, vẻ phẫn nộ trên mặt càng thêm rõ ràng.

Phạm Uyển Viện đáng chết này! Ông đã không muốn ra ngoài, bà lại cứng rắn ép ông lên xe, giờ lại thật sự nhẫn tâm đem một người mù như ông bỏ lại một nơi xa lạ như vậy sao?

Cảm giác này thật tệ hết biết rồi!

Mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân nữa Lạc Khải mới dò dẫm đứng dậy, vừa định cất bước, lại bởi vì không nhìn thấy gì, hơn nữa đây là một chỗ hoàn toàn xa lạ, đôi chân vốn chỉ mới được phép rời khỏi cây gậy chống không bao lâu đột nhiên có chút loạng choạng không vững, tay của ông theo bản năng vội chụp tới chiếc tay vịn của sofa thì đúng lúc đó, bàn tay đã bị một đôi tay mềm mại giữ lấy.

'Anh cũng biết sợ sao?' Thì ra Phạm Uyển Viện chỉ đi mấy bước thôi sau đó lẳng lặng quay lại bên cạnh ông, vừa nắm lấy tay ông vừa cười nói.

'Phạm Uyển Viện...' Lần này tuy rằng ông vẫn nghiến răng nghiến lợi nói nhưng không lại rũ tay bà ra mà để mặc bà chầm chậm dìu mình lên lầu.

Phòng khách trên lầu đã được chuẩn bị sẵn, cho dù Lạc Khải có không muốn đến mấy, cuối cùng cũng phải chịu phép để Phạm Uyển Viện nắm mũi dắt đi.

'Có muốn tắm trước không?' Dìu ông đến bên giường ngồi xuống rồi bà cũng ngồi bên cạnh ông, thân thiết hỏi.

'Không cần.' Ông vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ.

Không cần thì thôi!

'Nhấc chân lên!' Phạm Uyển Viện vừa ra lệnh cho ông vừa tháo đồng hồ và nhẫn xuống, đặt lên tủ đầu giường.

Lạc Khải tuy rằng không muốn nhưng giờ ông đã bắt đầu hiểu tính của bà, có một số chuyện, Phạm Uyển Viện nói một là một, không cần phải phí công tranh cãi.

'Có muốn cởi quần luôn không?' Lúc ông nhấc chân lên, khóe môi đồng thời câu lên một ý cười.

Từ khi bác sĩ dặn dò rằng, trước khi cơ đùi của ông khôi phục lại hoàn toàn thì mỗi ngày đều cần phải massage thì vị Phạm đại tiểu thư trước giờ không làm việc gì động móng tay lại chủ động nhận công việc nặng nhọc kia về phần mình.

Lúc đầu ông cho rằng bà chỉ là vì hứng thú nhất thời, không ngờ càng làm càng giỏi khiến ông không thể không thừa nhận, thực ra bà cũng không phải cô tiểu thư nhà giàu không biết làm gì cả ngoài việc suốt ngày dạo phố, làm đẹp, tiêu tiền như ông từng nghĩ.

Cởi thời cởi, ai sợ ai chứ? Cũng không phải chưa từng thấy.

Phạm Uyển Viện ngồi hẳn lên giường, thuần thục cởi quần ông ra, ném thẳng xuống đất sau đó hỏi bằng giọng khiêu khích, 'Lạc tiên sinh, có cần cởi quần nhỏ luôn không?'

'Phạm Uyển Viện...'

Phạm Uyển Viện rất thoải mái trả lời, 'Làm gì vậy?'

'Thôi, không có gì, massage đi.' Giọng Lạc Khải nhỏ lại, có chút bất đắc dĩ.

'Duỗi chân thẳng ra một tí.'

Khóe môi Phạm Uyển Viện tràn đầy ý cười ngọt ngào, đôi tay trắng nõn được bảo dưỡng cẩn thận chậm rãi ấn xuống đôi chân đầy những vết sẹo mới có chút xấu xí của ông.

Căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ, im lặng đến nỗi hai người có thể nghe được tiếng hô hấp dần trở nên nặng nề của nhau. Lạc Khải là bởi vì vết thương nơi đùi vẫn còn đau, còn Phạm Uyển Viện là bởi vì dùng sức nhiều, trên vầng trán còn chưa có nếp nhăn nào của bà dần thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

'Được rồi, nghỉ một lát đi.'

Câu này của Lạc Khải là nói cho cả hai nghe.

Thở hắt ra một hơi, Phạm Uyển Viện đang định xuống giường lau mồ hôi, rửa tay thì Lạc Khải lại gọi bà trở lại.

'Phạm Uyển Viện, chúng ta nói chuyện một chút.'

Giọng ông lúc này rất bình tĩnh, rất điềm tĩnh.

'Nói cái gì? Bàn xem có nên cởi quần nhỏ hay không hử?' Phạm Uyển Viện ngồi trở lại, quả đoán lấy tay lau mồ hôi.

'Anh đang nghiêm túc đấy.' Không biết gần đây bà trúng loại tà phép gì mà trở nên khác thường như vậy. Nhưng không thể phủ nhận, một Phạm Uyển Viện lại càng khiến cho người ta dễ phát điên.

'Em cũng rất nghiêm túc.' Phạm Uyển Viện dịch người đến gần ông, đắm đuối nhìn gương mặt anh tuấn mà chính chắn của ông, tự dưng có cảm giác như lòng mình đang trở lại giống cái năm bà vừa mười tám tuổi ấy, mỗi lần nhìn ông luôn là một lần trái tim xao động không thôi.

Như vậy, có phải ngốc lắm không?

'Tại sao không chịu li hôn?'

Tuy rằng mắt ông không nhìn thấy nhưng vẫn mẫn cảm phát hiện ra ánh mắt nóng rực bà đang nhìn mình.

Vở bi hài kịch li hôn của họ, vốn tưởng rằng đã kết thúc rồi.

Nhưng ông không ngờ là trên đường ra sân bay lại xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương nặng như vậy, thậm chí ngay cả đôi mắt giờ cũng không nhìn thấy gì, còn về việc lúc nào có thể nhìn thấy trở lại, bác sĩ nói đợi đến khi máu bầm trong não dần tan đi thì mới có cơ may.

Nhưng lúc nào máu bầm mới có thể hoàn toàn tan mất thì bác sĩ lại không dám bảo đảm.

Cho nên, lúc trên đường về nhà, Lạc Khải đã quyết định không muốn liên lụy bà phải chăm sóc một người mù như mình, lần nữa đề xuất li hôn.

Nhưng bà lại không đồng ý, hơn nữa còn nhận lấy toàn bộ công việc chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho ông, không để cho người làm giúp đỡ mảy may.

Mà không thể không thừa nhận, thực ra bà rất giỏi giang.

Nhưng, vì sao bà lại chịu làm khổ mình như vậy?

Những năm qua, công việc bận rộn khiến ông chưa từng giúp được bà bất cứ việc gì, cho dù bà chưa một lần lên tiếng nhưng ông biết, mình hoàn toàn là một người chồng không làm tròn trách nhiệm.

Ngay cả quà ông cũng chưa từng tặng cho bà.

Càng nghĩ, ông càng thấy mình có lỗi với bà.

Năm đó cưới bà, tuy rằng là chính mình lựa chọn nhưng trong lòng ông vẫn không khỏi có chút oán giận cho nên mới mượn lý do công việc quá bận mà không chịu cùng bà bồi dưỡng tình cảm. Còn bà thì sao?

Chỉ mới mười tám tuổi thôi đã phải bước vào đời sống vợ chồng, kết hôn, sinh con, còn phải tiếp tục việc học dở dang, còn phải tận lực nghĩ cách đưa ông hòa nhập vào xã hội thượng lưu, ông có từng hỏi han bà một câu chưa?

Những điều này, cũng chỉ trong khoảng thời gian này bởi vì bị thương, ông phải gác mọi công việc lại mới có thời gian tỉ mỉ hồi tưởng lại tất cả những chuyện về ông và bà, về cuộc hôn nhân của họ trong hai mươi mấy ăm qua.

Càng nghĩ lại ông càng phát hiện mình có lỗi với bà, có lỗi với con, có lỗi với cuộc hôn nhân này.

Đến bây giờ, đã ở bên kia con dốc cuộc đời ông lại có một kết cục như thế này, làm sao còn mặt mũi liên lụy đến bà, bắt bà phải chịu khổ cùng ông chứ?

Bà còn trẻ, đường đời còn dài, chắc bà cũng muốn sống một cuộc sống của riêng mình chứ?

Nhưng bà lại nói, ông căn bản là không hiểu cuộc sống mà bà muốn là như thế nào.

Ông có hỏi bà, nhưng bà lại không chịu nói thêm.

Vậy, rốt cuộc bà muốn một cuộc sống như thế nào?

'Anh thật sự muốn li hôn với em đến vậy sao?' Phạm Uyển Viện hỏi ngược lại chồng.

'Anh chỉ muốn em có thể sống cuộc sống mà mình muốn. Lạc Tư đã lớn rồi, nó có cuộc sống riêng của nó, không cần em suốt ngày theo sau quản nó.'

'Lạc Khải, anh biết em muốn sống một cuộc sống thế nào sao?' Bà không kìm lòng được đưa tay luồn vào mái tóc đen dày của ông, 'Theo anh thì năm đó vì sao em lại muốn gả cho anh?'

'Tại sao chứ?'

Ông hỏi tại sao ư?

Tại sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.