Chương 313: Một đoạn quá khứ cô chưa từng được biết (4)
Còn Phạm Uyển Viện thì giống như đã xem nhạt chuyện này nên không có quá nhiều cảm xúc, nhàn nhạt kể tiếp, 'Nếu như đã muốn nghe chuyện xưa, đương nhiên là phải nghe từ đầu đến cuối, có đúng không? Về sau ba của cô áp xuống chuyện này, không cho bất kỳ ai nói ra. Sau khi anh trai cô qua đời, tinh thần của chị dâu triệt để rơi vào sụp đổ, trở nên sợ hãi khi gặp bất cứ người nào ngoại trừ Frank. Trước khi chị ấy chuẩn bị sinh con, ba của cô biết đứa con trong bụng chị ấy không phải là của họ Phạm nên định ép chị ấy đến bệnh viện bỏ đứa nhỏ nhưng Frank cầm súng uy hiếp, không cho phép bất kỳ ai đụng đến chị ấy bằng không nó sẽ đem chuyện xấu của nhà họ Phạm toàn bộ công bố ra ngoài, điều này đối với nhà họ Phạm chúng tôi mà nói, đối với tập đoàn Phạm thị mà nói là chuyện có ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Về sau ba của tôi đành phải thỏa hiệp nhưng bắt buộc chị ấy và đứa nhỏ phải về nhà lớn họ Phạm ở Singapore, từ đó về sau không được đặt chân lên Luân Đôn một bước.'
'Lục La Viên chính vì hai người mà tạo nên, có phải không?'
Giang Tâm Đóa nghẹn ngào hỏi.
'Đúng vậy.'
'Vậy còn Sharon thì sao? Sao cô ấy vẫn luôn ở Moscow?'
'Sau khi đưa chị dâu và đứa nhỏ về Singapore, thái độ của ba cô dành cho Frank càng lúc càng nghiêm khắc bởi vì Frank đang trưởng thành dần lên, không còn là đứa nhỏ non nớt chuyện gì cũng không biết năm xưa nữa. Frank hận ông nhưng bởi vì sức lực bản thân còn yếu, không có cách nào mạnh chọi mạnh với ông mà ba của cô đối xử với Frank cũng rất tàn nhẫn, làm chuyện gì không đúng, không tốt lập tức bị ông lạnh lùng chửi mắng, không thì châm chọc cười nhạo, có một lần sau khi uống rượu say, ông còn vừa đánh vừa đem chuyện năm xưa ra nói hết, tình cờ lại bị Sharon lúc đó chỉ mới bảy tuổi nghe được...'
'Từ nhỏ đến lớn Sharon đều đặc biệt trưởng thành sớm, hiểu chuyện sớm, sau đó con bé nói muốn rời khỏi Luân Đôn đến Moscow, cô cũng không hỏi nguyên nhân, lén lút ba cô đưa Sharon đi. Ba của cô căn bản là không quan tâm đến con bé, chỉ riêng có Frank ông ấy xem như là người thừa kế huyết mạch duy nhất của mình để bồi dưỡng nên Frank không có cách nào rời đi, chỉ có thể hết nhịn lại nhẫn, một mực ở lại bên cạnh ông ấy, thầm lặng học tập, bồi dưỡng, tự làm cho bản thân trở nên mạnh hơn. Sáu năm trước ba của cô yêu cầu Frank kết hôn, yêu cầu nó sinh cho ông một người thừa kế hợp pháp. Frank đương nhiên không bằng lòng nhưng nếu như không chịu kết hôn, ba của tôi sẽ thu hồi lại tất cả mọi thứ của nó, còn nếu như Frank chịu kết hôn, sinh cho ông ấy một người thừa kế hợp pháp thì ông đồng ý giao lại quyền chủ đạo của tập đoàn Phạm thị cho nó. Frank suy nghĩ thật lâu cuối cùng đồng ý nhưng điều kiện duy nhất là đối tượng kết hôn phải do nó tự chọn.'
'Cho nên, anh ấy chọn trúng cháu...' Giang Tâm Đóa tiếp lời bà.
Cho nên, hai người mới được gặp nhau, biết nhau sau đó yêu nhau.
Con đường nối họ lại với nhau này thực ra đi cũng quá chậm, trải qua quá nhiều sự kiện, có đủ cả ngọt ngào, thống khổ, tổn thương, chia ly, hiểu lầm, nhưng đến cuối cùng, hai người vẫn về lại với nhau. Đó thật sự là một điều đáng trân trọng.
'Năm đó Frank li hôn với cháu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Không có quyền lực tuyệt đối nó làm sao có thể bảo vệ những người mình cần bảo vệ? Chân Chân, Hi Nhiên, còn có mẹ của họ mà quan trọng nhất chính là cháu và hai đứa con còn chưa ra đời. Hiện thực trần trụi ép Frank không thể không có quyết định này. Frank chỉ có thể lựa chọn giải quyết tất cả mọi chuyện trong một lần để từ đó nắm được đại cuộc. Thực ra Frank là một người có tinh thần trách nhiệm và ý thức bảo hộ người khác rất lớn, chỉ có điều là nó không giỏi biểu đạt ra ngoài mà thôi.'
'Chuyện đó cháu sớm đã không trách anh ấy rồi.' Cô biết, bất luận Phạm Trọng Nam làm chuyện gì đều có sự suy tính riêng của mình, chỉ là trước giờ không muốn nói quá nhiều với người khác mà thôi.
'Những năm nay Frank sống thực sự không tốt, vốn tưởng rằng sau khi hai đứa quay lại với nhau, người một nhà cuối cùng cũng được đoàn tụ nhưng nào ngờ cuộc đời đúng là trắc trở khó lường. Giờ mắt của nó lại thành thế này, Đóa Đóa, cô chỉ có thể giao Frank lại cho cháu, cô đã không có cách nào quản chuyện của nó được ồi.'
'Sara, bất kể là xảy ra chuyện gì cháu vẫn sẽ ở bên cạnh anh ấy, sẽ không bao giờ rời đi nữa.'
Cô làm sao có thể rời đi được đây? Làm sao nỡ lòng? Làm sao có thể nhẫn tâm để hắn một mình chịu đựng bóng tối, chịu đựng thống khổ, làm sao để hắn một mình cô độc và bất lực được chứ?
Bất kể sau này Phạm Trọng Nam trở thành thế nào cô đều sẽ rất kiên định đứng bên cạnh hắn, cùng hắn tay nắm tay đi qua mỗi ngày.
Cho dù cách làm của hắn có bá đạo, ngoan cố, bất chấp lý lẽ đến mấy, cho dù những chuyện hắn làm đôi khi khiến người ta vừa buồn cười vừa buồn bực đến mấy, cho dù cô có tức giận đến mấy cũng sẽ không giận đến xoay lưng bỏ đi, rời xa hắn nữa, cô phải cùng hắn tay nắm tay, vai sánh vai đến cuối cuộc đời.
Giang Tâm Đóa và Phạm Uyển Viện ở lại vườn hoa nhỏ trong Trang viên Hoa Hồng thật lâu, nghe hết một câu chuyện dài xong mới cáo biệt hai vị trưởng bối rồi quay trở lại nhà chính, lúc này y phục trên người hai người đã thấm nước mưa ướt sũng.
Giang Tâm Đóa đi bên cạnh Phạm Uyển Viện, đánh giá gian nhà cổ kính mà hoa lệ này một vòng, ưu nhã cổ điển mà cao quý, thần bí mà tịch mịch nhưng lại mang đến cho người ta không ít cảm giác uy nghiêm và tiêu điều.
Thảm trải sàn dày màu đỏ, những bức tranh nghệ thuật vẽ phong cảnh theo phong cách thời kỳ phục hưng, đồ nội thất theo phong cách Victoria với chiếc đồng hồ đứng hình dạng cổ kính, những chiếc ghế tựa rộng rãi có tay, sofa và tủ gỗ, đương nhiên là không thiếu lò sưởi theo phong cách cổ điển bằng đá hoa cương, ngọn lửa bập bùng bên trong khiến người vừa bước vào lập tức cảm thấy ấm áp.
Thì ra đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Nơi này mang đến cho hắn những ký ức có lẽ cả đời này cũng khó có thể xóa nhòa.
Hôm nay rốt cuộc cô cũng có cơ hội được đứng ở đây, cho dù cô không được tham dự vào quá khứ của hắn nhưng khi đứng giữa căn nhà cổ kính này cô lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn đã tiến gần hơn một bước.
'Lên lầu thay quần áo đi, cẩn thận kẻo bị cảm.' Phạm Uyển Viện mỉm cười nhìn cô gái đang đứng quan sát mọi thứ với ánh mắt tò mò, vừa nói vừa kéo tay cô đi về phía cầu thang. Đi đến gian phòng thứ hai ở bên trái, bà mở cánh cửa gỗ nặng nề, 'Đây là phòng của Frank, mọi thứ bên trong đều được giữ gìn hệt như trước đây. Cháu có thể vào phòng tắm tắm rửa, cô đi dặn người chuẩn bị quần áo cho cháu.'
'Được. Cám ơn cô.'
Giang Tâm Đóa rất muốn biết gian phòng trước đây hắn ở như thế nào nên khi Phạm Uyển Viện rời đi rồi, cô tò mò đi một vòng xung quanh.
Gian phòng này hoàn toàn dung hòa phong cách Victoria và phong cách thiết kế hiên đại làm một một cách khéo léo, hào hoa mà không kém phần mạnh mẽ, mỗi một góc nhỏ đều thể hiện sự tinh tế và sang trọng.
Gian phòng tuy rằng đã lâu không có người ở nhưng vẫn được bảo trì hết sức chu toàn, có thể nhìn ra mỗi ngày đều có người làm đến quét dọn.
Cô đi vào phòng thay quần áo, mở chiếc tủ gỗ dày ra xem, những quần áo và phụ kiện của hắn được xếp một cách ngăn nắp gọn gàng bên trong, lại mở tiếp một ngăn tủ khác, bên trong là áo ngủ, các quần áo mặc ở nhà và đồ lót cũng được sắp xếp ngăn nắp giống như tủ bên kia.
Nhưng, hấp dẫn ánh mắt cô nhất lại là một ngăn nhỏ đựng đầy những chiếc khăn tay màu trắng.
Phạm Trọng Nam cũng sẽ mang bên người những thứ này sao? Giang Tâm Đóa suy nghĩ thật lâu, dường như vẫn không có chút ấn tượng nào, tủ quần áo trong nhà dường như không thấy bóng dáng của những chiếc khăn trắng này thì phải? Cô đưa tay rút một chiếc ra xem thử, bên trong vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt. Chiếc khăn được làm bằng chất liệu thượng hạng có kiểu dáng đơn giản, ngoại trừ đường viền có một đường chỉ bạc rất tinh tế ra, bên trên không có bất kỳ trang trí gì khác, còn phía góc trên cùng của chiếc khăn tay có thêu một đóa hoa tường vi nhỏ màu đỏ cực kỳ tinh xảo...
Giang Tâm Đóa nhìn chằm chằm đóa hoa đỏ được thêu rất bắt mắt trên chiếc khăn trắng, mẫu thêu này...dường như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải...