Độc Gia Sủng Hôn

Chương 190: Chương 190: Một nhà bốn người cuối cùng gặp nhau (3)




Chương 190: Một nhà bốn người cuối cùng gặp nhau (3)

Singapore

Tối nay là buổi tối cuối cùng trước khi Dương Dung Dung bay sang Melbourne, mà hôm nay cũng là sinh nhật cô.

Sinh nhật 26 tuổi, nhanh thật, sắp trở thành bà già rồi!

Từ tiệm bánh ngọt bước ra, trên tay là chiếc bánh kem phô mai cô tự đặt làm cho riêng mình, Dương Dung Dung chậm rãi đi trên những đường phố đông đúc, nước mắt không biết từ lúc nào bắt đầu chậm rãi lăn dài.

Sinh nhật đáng lý phải vui mới đúng chứ, nhưng cô vui không nổi.

Từ khi mẹ qua đời thì không còn ai nhớ đến sinh nhật cô nữa, chuyện mỗi năm ba làm chỉ là mua quà cho cô, có lúc thậm chí qua mất rồi ba mới nhớ.

Về sau quen biết Đóa Đóa, mỗi năm sinh nhật đều có Đóa Đóa bầu bạn, lại về sau nữa, có người nào đó tuy rằng chưa từng cùng cô đón sinh nhật nhưng luôn nhớ gửi quà cho cô, mà mỗi năm vào ngày này đều sẽ nói với cô một câu “Sinh nhật vui vẻ!“.

Nhưng năm nay, chưa có ai nói câu này với cô, mà chắc cũng chẳng còn ai nhớ đến nữa rồi.

Người tin vào duyên phận thường nói, trong muôn ngàn muôn vạn người mới tìm được người mình yêu hoặc người yêu mình, thậm chí có người càng lãng mạn hơn còn cho rằng, khi một đôi nam nữ gặp nhau, yêu thương nhau đó là vì kiếp trước đã quay lại nhìn nhau ba nghìn lần mà có.

Ba nghìn lần? Chắc là mỏi cổ lắm đây!

Tuy rằng cô đã từng là sinh viên khoa văn nhưng trước giờ chưa từng có những suy nghĩ lãng mạn như vậy. Lên đến thạc sĩ lại chuyển sang học thương mại, sau đó đi làm, suốt ngày chỉ tiếp xúc với hiện thực tàn khốc, nào có thời gian và tâm tình thưởng thức những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đó?

Chỉ là tối nay cô đột nhiên lại có một ý tưởng hão huyền là muốn quay đầu lại, cho dù phải quay đầu lại ba nghìn lần cô cũng muốn gặp lại người đã từng nói “Sinh nhật vui vẻ” kia.

Nhưng, ý tưởng hão huyền rốt cuộc cũng chỉ là hão huyền mà thôi.

Cô không biết đã quay đầu bao nhiêu lần, nhìn thấy cũng chỉ là những người xa lạ, những gương mặt xa lạ.

Có phải người phụ nữ mang thai nào suốt ngày cũng yếu đuối ủy mị như vậy không? Bằng không một Dương Dung Dung thường ngày luôn không dễ dàng bị cảm xúc lây nhiễm lại trở nên ngu ngốc như vậy không?

Hay là, cô vốn là ngu ngốc, vốn không biết bản thân mình muốn gì.

Đợi đến khi mất đi rồi mới biết đã muộn màng!

Cô không biết mình một mình lang thang trên đường bao lâu nhưng vẫn cứ đi mãi đi mãi, đến khi đôi chân không còn cất bước nổi nữa mới tìm một băng ghế bên đường ngồi xuống, ngơ ngẩn nhìn dòng xe cộ trước mắt, một chiếc lại một chiếc, nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng.

Nước mắt khiến cho mọi thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ, bỗng dưng cô cảm thấy mình cô độc đến đáng sợ, cảm giác đáng sợ này là điều trước giờ cô chưa từng cảm nhận qua.

Không biết ngồi đó bao lâu, một giờ, hay hai giờ nhưng cô vẫn không có ý định đứng lên.

Điện thoại trong túi xách chợt đổ chuông, Dương Dung Dung không nhìn cũng không nghe, tiếp tục ngồi đó ngẩn người.

Nghe tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, người thanh niên ngồi ở băng ghế gần đó hảo tâm nhắc nhở, 'Cô à, điện thoại của cô reo kìa.'

Dương Dung Dung chỉ “Ờ” một tiếng, rồi tiếp tục ngồi yên bất động mà tiếng chuông, lại tiếp tục reo không ngừng.

'Cô à...cô à...' Người thanh niên lại gọi mấy tiếng.

'Gì vậy?' Dương Dung Dung ngoảnh sang trừng anh ta, 'Tôi lại không quen biết anh, anh không cảm thấy cách làm quen như thế quá cũ rồi sao?'

Người thanh niên bị thái độ hung hăng của cô dọa đến giật mình, trừng mắt nhìn cô không nói gì.

'Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy sao? Tránh ra!'

Người thanh niên nhún vai, đứng dậy bỏ đi.

Điện thoại vẫn đang đổ chuông, Dương Dung Dung mở túi xách, cầm lấy điện thoại bực dọc quát, 'Nói đi!'

Đầu bên kia lập tức truyền đến một giọng đầy lo lắng, 'Sao em còn chưa về nhà? Em đang ở đâu?'

Là Lý Triết!

Cả người Dương Dung Dung trong một khoảnh khắc đó mềm nhũn ra, vô lực tựa vào thành ghế, lại bắt đầu muốn khóc dù trong lòng không ngừng nhắc với bản thân không được khóc, khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Tuy rằng tối nay cô đã ngu ngốc suốt một buổi tối rồi, cho nên, không được ngốc nữa.

Nói không chừng người ta đang cùng bạn gái mới vui vẻ bên nhau đây!

Vừa mới nghĩ đến đây, ngực lại thắt lại thật khó chịu.

'Chưa. Có gì không?' Cô nỗ lực khiến cho bản thân duy trì bình tĩnh.

'Sao muộn như vậy rồi mà còn chưa về nhà?'

'Lý tiên sinh, em là người thành niên, lúc nào về nhà chắc là không cần báo cáo với anh chứ?' Huống gì họ đã chia tay, đã là tình cũ, hắn không cần thiết phải quan tâm cô.

'Bên ngoài trời đang mưa, mau trở về nhà thôi.'

'Cám ơn nhắc nhở. Em sẽ không ngủ ở ngoài đường đâu.' Cô ngẩng đầu lên mới thấy thì ra trời thực sự bắt đầu mưa thế nên cô đứng dậy, đi về phía một mái hiên để tránh mưa.

'Giờ trời lạnh, em đừng ở bên ngoài nhiều, dễ bị bệnh lắm.'

'Sao anh biết em đang ở ngoài?' Lúc này cô mới nhớ đến vấn đề này.

'Vừa nãy anh lái xe ngang qua đường Orchard, thấy em ngồi ở đó.' Hắn hơi ngừng một chút, 'Chìa khóa căn hộ của em, anh nghĩ vẫn là nên trả cho em, không ngờ đến chung cư em ở đợi thật lâu vẫn chưa thấy em về.'

Hốc mũi Dung Dung chợt có chút chua xót, cô chỉ “ừm” một tiếng rồi không nói gì.

Lý Triết ở đầu bên kia dè dặt hỏi, 'Vì sao tối nay không về nhà?'

'Không sao, đi xem phong cảnh thôi.'

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

'Chìa khóa không cần trả cho em. Em đã thay khóa rồi.'

Cuối cùng, là Dương Dung Dung phát vỡ sự im lặng.

Thật kỳ lạ, thì ra sau khi chia tay hai người lại có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện như vậy, xem ra, chia tay cũng không phải chuyện xấu.

Trong lòng cô thầm cười nhạo bản thân dù vành mắt đã bắt đầu ươn ướt.

'Sinh nhật vui vẻ!' Lý Triết thầm thở dài một tiếng.

'Cám ơn.' Nước mắt của Dung Dung khi nghe được câu nói kia rốt cuộc nhịn không được lăn tròn trên má, 'Sau này anh sẽ còn nhớ đến sinh nhật em chứ?'

Hắn trầm mặc giây lát, 'Sau này sẽ có người khác chúc phúc cho em.'

Cô không muốn lời chúc phúc của người khác! Nhưng câu nói này thế nào Dương Dung Dung cũng không thốt được nên lời, cô cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân khóc thành tiếng, cho dù trong điện thoại cũng vậy.

Thật lâu, thật lâu, hai người cũng không nói tiếng nào.

'Dung Dung, em sao vậy?'

'Không sao. Anh với bạn gái vẫn tốt chứ?'

Lý Triết lặng thinh không nói.

'Chắc sẽ không kết hôn sớm hơn cả em đấy chứ?'

'Không đâu. Nhưng ba mẹ anh thúc hối ghê lắm, chắc là năm sau.'

'Quyết định chọn cô ấy rồi? Thật lạ nha, chúng ta ở bên nhau bấy nhiêu năm, sao không nghe anh nhắc đến chuyện kết hôn bao giờ vậy?' Dương Dung Dung cười, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô biết, nụ cười này còn khó coi hơn là khóc, 'Em không có ý gì khác, đừng hiểu lầm.'

'Anh không hiểu lầm.' Hắn vẫn nhàn nhạt nói, 'Anh biết em rất mạnh mẽ, sẽ không muốn đi vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy.'

Sao cô biết hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô chứ? Chỉ là, hắn chưa kịp nói gì cả thì cô đã đơn phương muốn chia tay rồi.

Cá tính của cô hắn hiểu hơn ai hết. Hoặc có lẽ, hắn thực sự không phải người thích hợp với cô chăng?

Lý Triết trong lòng chua xót nghĩ.

Nhưng đã không còn đường quay lại rồi, tối nay trong điện thoại, dưới sự bức bách của ba mẹ, hắn đã hứa có cơ hội sẽ cùng Tiền Hiểu Nhu tìm hiểu.

Chỉ là tìm hiểu xem có thể sống bên nhau suốt đời được không thôi.

Hắn biết mình đối với Tiền Hiểu Nhu không có tình cảm nam nữ, nếu như thực sự có thì cũng sẽ không đợi đến mười mấy năm sau mới bắt đầu phát triển, hứa như vậy chẳng qua chỉ để ba mẹ yên lòng mà thôi.

Giữa Tiền Hiểu Nhu và hắn so với ngày xưa hắn cùng Dung Dung, hoàn toàn khác nhau.

'Anh thật là hiểu em.' Dù cố gắng thế nào cô vẫn không đè nén được giọng nói nghẹn ngào, 'Chìa khóa em không cần nữa. Anh ném đi cũng được. Ba em sẽ lái xe qua đón em, tối nay em không về chỗ kia. Bye.'

Nói xong một tràng dài rồi cô quả quyết ngắt máy, hơn nữa còn tắt luôn điện thoại.

Nghe tiếng tút tút bên đầu bên kia, Lý Triết đưa tay vuốt mặt, nhìn căn phòng vẫn tối om trên lầu, lại không biết qua bao lâu, rốt cuộc hắn mở máy chạy đi.

Lúc xe hắn quẹo qua ngã rẽ thì cũng là lúc Dương Dung Dung chầm chậm đi về phía chung cư, trên tay vẫn là hộp bánh sinh nhật nho nhỏ lúc chiều.

Tối hôm đó, một mình cô ngồi trên giường tự nói với mình câu “Sinh nhật vui vẻ!' sau đó vừa khóc vừa ăn bánh kem, quái lạ, sao bánh phô mai hôm nay lại đắng thế này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.