Chương 183: Muộn quá rồi sao? (1)
Singapore
Lúc Dương Dung Dung cầm báo cáo kiểm tra từ bệnh viện bước ra thì phát hiện trời không biết lúc nào đã đổ mưa lất phất.
Xe của cô dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời đối diện với bệnh viện, cách đây khoảng 300m, cho dù chạy qua cũng có thể sẽ bị ướt.
Nếu như là trước đây cô nhất định không quan tâm có bị ướt hay không nhưng giờ tình huống của cô khác rồi, nếu như dầm mưa bị cảm thì phiền lắm. Vừa nãy bác sĩ còn đặc biệt dặn dò cô phải lưu ý, hơn nữa, chạy cũng rất nguy hiểm nha!
Chẳng lẽ cô phải ngoan ngoãn ở đây chờ đến khi mưa tạnh sao? Thảm thật!
Có người hảo tâm nào che dù giúp mình không nhỉ? Hay là đến cửa hàng tiện lợi xem có bán dù hay không.
Tiếc là hy vọng của cô bị dập tắt không thương tiếc, bởi trời mưa nên dù đã bạn hết.
Đi về phía cửa chính bệnh viện lần nữa, nhìn ra bầu trời ảm đạm bên ngoài, cô tức đến nỗi muốn mắng người.
Cơn mưa mùa thu, một khi rơi xuống liền liên miên không dứt, từng trận gió lạnh thổi tới không ngừng tạt nước mưa vào mặt cô. Ngay cả áo khoác cũng bắt đầu bị thấm nước mưa, cô khẽ rẫy những giọt nước mưa vướng trên áo, tâm tình cũng thê lương như bầu trời ngoài kia nhưng lúc này, cô thấy mình tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào khác.
Sau khi ở Melbourne phát hiện mình mang thai, cô lập tức quay trở về bày tỏ với ba mình muốn đi đến công ty con ở Úc học tập hai năm.
Dương Đức Xương tuy rằng rất ngạc nhiên trước quyết định của con gái nhưng thấy cô quá kiên quyết, hơn nữa ông cũng cần tôi luyện cô thêm cho nên rất nhanh liền phê duyệt.
Hôm nay sau khi đến bệnh viện xác nhận kỹ càng xong, Dương Dung Dung muốn lập tức quay về thu dọn hành lý, ba ngày sau khởi hành đi Melbourne.
Những người, những việc ở đây tạm thời quên lãng đi thôi!
Không biết từ lúc nào một chiếc dù đen đã che trên đầu cô, Dung Dung kinh ngạc quay đầu lại, biểu tình vốn như có chút chờ mong của co lập tức bị thay bằng thất vọng.
Đồ ngốc, Dương Dung Dung! Đã chia tay rồi còn mơ tưởng cái gì chứ?
'Anh tiễn em một đoạn nhé?' Mã Bồi Dực nhìn cô gái hôm nay ăn mặc không quá giống thường ngày hỏi. Ngày thường bất kể lúc nào nhìn thấy cô, trên người đều là hàng hiệu và giày cao gót nhưng hôm nay khó được chỉ mặc một chiếc váy dài màu lam cùng áo khoác, chân mang một đôi giày đế bằng, ít đi một phần tinh minh nhưng lại nhiều thêm một chút đáng yêu và dễ gần.
'Tốt bụng vậy sao?' Dương Dung Dung liếc hắn.
Lần trước cô rất không khách khí lấy giày cao gót ném hắn, sau khi hắn tức giận bỏ đi thì không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Hôm nay sao lại tình cờ gặp được ở đây?
'Này, đừng nghĩ anh nhỏ mọn như vậy có được không?' Tuy rằng tối hôm đó hắn thực sự bị cô làm cho tức điên lên nhưng sau đó thì cũng quên mất. Tính tình đại tiểu thư của Dung Dung hắn vẫn biết, cộng thêm hôm đó cô uống không ít, xem ra có lẽ là tâm trạng không được vui, so đo với cô làm gì.
Nhưng bởi vì hôm đó Lý Triết cũng ở đó, hắn đoán quan hệ giữa họ nhất định là không tầm thường, cho nên khoảng thời gian này không đến tìm cô nữa.
Có lẽ là hắn có khuynh hướng tự ngược cho nên vẫn luôn rất thích cá tính của Dung Dung, vừa gặp đã như quen biết.
Người ta không so đo lại còn chủ động cầu hòa với cô, Dung Dung suy nghĩ cũng không phải người không biết hành xử, huống gì hôm đó người sai là cô chứ!
'Có làm anh bị thương không?' Cô chủ động hỏi thăm.
'Anh là đàn ông da thô thịt dày, chút xíu đó làm sao làm gì được anh.' Hắn nói một cách thờ ơ. Chuyện không nói là, hôm đó về nhà quả thực rất đau.
'Để bày tỏ sự hối lỗi của tôi, mời anh ăn cơm nhé?' Dù sao cô cũng sắp rời khỏi Singapore rồi, bao nhiêu năm qua, khó có được người đàn ông nào bị cô nổi nóng như thế mà còn không ngừng cầu hòa, nếu như kết bạn với hắn cũng là lựa chọn không tồi!
'Dương đại tiểu thư đã lên tiếng, anh làm sao dám từ chối.'
'Vậy cũng phải nhờ anh đưa tôi đến bãi đỗ xe đối diện lấy xe.' Dù sao cũng không thể mời khách ở cantin bệnh viện chứ?
'Dương tiểu thư, hay là anh lái xe, được không?'
'Lái xe tôi đi.' Cô không muốn ăn cơm xong lại phải quay về bệnh viện lấy xe. Không biết có phải vì mang thai hay không mà gần đây cô luôn cảm thấy mình ngủ không đủ, lúc nào mí mắt cũng sụp xuống.
'Không sao, đưa túi xách cho anh, để anh thể hiện chút phong độ đàn ông!' Hắn vừa che dù vừa đón lấy chiếc túi xách cỡ lớn trong tay cô, đưa cô đi trong màn mưa lất phất.
'Mã Bồi Dực, vì sao anh không ghét tôi?'
'Tại sao phải ghét em?'
'Tính tình tôi rất xấu, lại rất tùy hứng.' Một người đàn ông không biết điều nào đó đã từng nói về cô như vậy!
'Là ai nói em như vậy? Đàn ông?'
'Mặc kệ tôi, anh hỏi ai nói làm gì? Đàn ông các anh không phải ai cũng thích các cô gái dịu dàng như nước, nhu mì như chim nhỏ hay sao?'
'Đối với đại đa số đàn ông mà nói, chắc là không thích những cô gái quá mạnh mẽ, không biết tiến thoái. Họ ở bên ngoài làm việc đã quá mệt mỏi rồi, về đến nhà còn phải đối phó một con cọp mẹ, làm sao chịu nổi chứ?'
'Ý của anh là tôi là cọp mẹ sao?' Dương Dung Dung không khách khí đánh mạnh vào cánh tay hắn một cái, đôi mắt đẹp trừng to, lửa giận trong mắt như đang nói cho hắn biết, nếu hắn dám từa nhận, vậy sẽ không phải là một cú đánh đơn giản như vậy.
'Anh chỉ nói em nghe cách nghĩ của phần lớn đàn ông thôi mà, cũng không có nghĩa là bản thân anh nghĩ vậy!' Nếu hắn còn không biết điều, đợi lát nữa người chịu khổ chắc chắn là hắn rồi, 'Anh cảm thấy em rất tốt, khác với những cô gái khác, tính tính sáng láng rộng rãi, ít ra đàn ông không cần phải đoán tới đoán lui xem em đang nghĩ gì.'
'Coi như anh biết điều.' Tiếc là cô sắp phải rời Singapore rồi, bằng không nhất định sẽ có thêm một người bạn tốt là hắn.
Hai người cùng chống dù đi dưới mưa, khoảng cách giữa họ rất gần, vừa đi vừa nói chuyện, người đàn ông thỉnh thoảng bật cười, cô gái thì không ngừng đánh mắng anh ta, người ngoài nhìn vào đúng là một cặp đôi đang yêu đương nồng nhiệt liếc mắt đưa tình.
Vừa ra đến cổng bệnh viện thì nghe sau lưng truyền đến một tràng tiếng còi xe, Dương Dung Dung theo phản xạ liếc về phía sau, chiếc xe thương vụ màu đen vừa chạy lướt qua họ đó, cô đã quá quen thuộc – xe của Lý Triết.
Hắn đang ngồi ở ghế lái, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô và Mã Bồi Dực qua lớp kính trắng và lớp kiếng cửa sổ, đôi môi mím chặt, trên mặt lộ ra một nỗi ưu thương khiến cô nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng cũng cùng lúc đó, tầm mắt cô liếc qua bóng dáng bên cạnh hắn, chỗ ngồi đó, cô đã từng ngồi vô số lần, cũng không biết bao nhiêu lần uy hiếp hắn không được cho bất kỳ cô gái nào ngồi lên, vậy mà hôm nay, ngồi ở đó là một bóng dáng mảnh khảnh tóc dài...
Đến khi chiếc xe kia mất hút trong tầm mắt, cô vẫn đứng yên tại chỗ như pho tượng.
'Người ta đã đi xa rồi còn nhìn làm gì?' Mã Bồi Dực đương nhiên cũng nhìn thấy người trong xe, dù trong lòng rất tò mò quan hệ giữa hai người nhưng cũng biết giờ không phải là lúc để hỏi.
'Ngẩn người cũng không được sao? Đi thôi, ăn cơm, tôi đói lắm rồi!' Lý trí đã quay trở lại, Dương Dung Dung cất bước đi về phía xe nhưng chân cô như đổ chì vậy, thế nào cũng không đuổi kịp hắn.
'Em không sao chứ?' Mã Bồi Dực bước chậm lại chờ cô.
'Anh mới có sao ấy!' Dương Dung Dung trừng hắn, cố gắng nhấc đôi chân nặng trịch của mình.
Rõ ràng là có chuyện mà còn cố chống! Nhưng Mã Bồi Dực không dám nói ra.
Ăn bữa trưa phong phú với Mã Bồi Dực xong, Dương Dung Dung quay lại căn hộ của mình, ngày thường không thấy thế nào, không biết vì sao hôm nay lại cảm thấy nơi đây quá trống trải, quá lạnh.
Tùy ý ném túi xách lên sofa, hơi khát nước, lại muốn uống nước cam tươi nên cô xoay người đi vào bếp.
Mở tủ lạnh ra mới phát hiện bên trong chỉ còn mấy quả dâu sớm đã mốc meo...
Cô công việc bận rộn, bình thường căn bản là không để ý đến những chuyện này, sở dĩ có trái cây là vì cách hai ba ngày là Lý Triết lại giúp cô mua về, cho dù cô không có ở nhà, hắn cũng có chìa khóa để vào...
Nhắc đến chìa khóa, hình như sau khi họ chia tay hắn còn chưa trả lại cho cô.
Vậy cô có cần đòi lại không nhỉ?
Mà thôi đi, dù sao cô cũng sắp đi rồi, đòi lại hay không cũng vậy thôi.
Sao tự dưng lại nghĩ đến người kia làm gì nhỉ?
Rầu rĩ rót cho mình một ly nước ấm, uống một hơi cạn sạch rồi Dung Dung cất những bước nặng nề đi về phòng ngủ, ngay cả quần áo cũng không kịp thay cứ thể ngả nhào xuống giường.
Nhưng nằm thật lâu vẫn không ngủ được, chắc là do hôm nay thức dậy quá muộn, thế nên, lại ngồi dậy, mở laptop lên định lên mạng tìm xem có người bạn nào để tâm sự cho vơi bớt tâm trạng buồn bực, không biết giờ này hắn đang làm gì nhỉ?
Nghĩ đến đây cả người cô chợt cứng đờ, tầm mắt ghim chặt nơi màn hình vi tính, vừa nghĩ tới tình cảnh lúc này, ngực chợt thắt lại đau đớn, cảm giác chua xót một lần lại một lần dâng lên trong lòng...
Thì ra đây là cảm giác thất tình!
Trước đây cho dù nhìn thấy hắn và cô gái khác đứng gần nhau cô cũng có tức giận nhưng chưa bao giờ có cảm giác đau lòng đến không thở nổi như bây giờ.
Là bởi vì xác định, họ thực sự chia tay rồi, vĩnh viễn cũng không còn ở bên nhau nữa sao?
Không được, Dung Dung, mày phải nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc, bằng không thực sự sẽ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng...
Nếu như hắn biết cô mang thai thì sẽ thế nào nhỉ?
Điên rồi! Sao cứ mãi nghĩ đến hắn là thế nào?!