Chương 113: Nhà họ Giang lâm nguy (2)
'Bạn không sao chứ?' Dương Dung Dung nhặt giúp cô chiếc túi xách, lo lắng nhìn gương mặt có chút tái nhợt của bạn hỏi.
'Dung Dung, mình muốn về nhà một chuyến, không đi với bạn nữa đâu.' Giang Tâm Đóa định thần lại, đón lấy túi xách, nhìn bạn tốt nói.
'Lúc này bạn tuyệt đối đừng về nhà họ Giang, hỏi Phạm tiên sinh xem chuyện gì xảy ra trước đã.' Dương Dung Dung chau mày.
'Mình biết rồi.' Dung Dung nói đúng, cô không nên đường đột quay về nhà họ Giang lúc này.
'Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mình.'
Trước khi Giang Tâm Đóa lên xe, Dương Dung Dung còn không quên dặn dò.
Trước đây khi ở Moscow cô tình cờ nghe được Phạm Trọng Nam nói chuyện về Giang thị trong điện thoại, biết công ty xảy ra chút vấn đề nhưng lúc đó Phạm Trọng Nam chỉ nói phải cắt hợp đồng cung ứng nguyên vật liệu của Giang thị mà thôi.
Nhưng cô từ Moscow trở về cũng chưa được bao lâu, sao Giang thị lại rơi vào tình cảnh khốn cùng như thế này?
Đối với chuyện của công ty, Giang Tâm Đóa không quá để tâm, cô chỉ muốn biết là, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, lại tìm không được ba, đây không phải là tác phong trước giờ của ông, hơn nữa, Giang thị kiến thiết có thể coi như tâm huyết cả đời của ông, làm sao ba có thể bỏ mặc không lo được chứ?
Nhưng vì sao liên tục mấy ngày liền ba không xuất hiện ở công ty? Rốt cuộc ba đã đi đâu chứ?
Về đến nhà, Giang Tâm Đóa lập lức vào phòng gọi điện thoại, không phải cho Phạm Trọng Nam mà là cho mẹ mình.
Trình Truyền Phương nhận được điện thoại của con gái thì rất vui nhưng khi nghe hỏi về chuyện của Giang Hán Sinh thì lập tức thu lại nụ cười, 'Đóa Đóa, có phải ông ấy lại bắt con làm chuyện gì nữa không?'
'Mẹ, không có. Con chỉ muốn biết ba có liên lạc với mẹ hay không thôi.' Nghe giọng điệu của mẹ, Giang Tâm Đóa biết Giang Hán Sinh không có liên lạc với mẹ và em trai, vậy mẹ chắc chắn cũng không biết nhà họ Giang xảy ra chuyện.
Nếu như đã thoát ly gia đình đó, vậy cũng không cần phải lo lắng những chuyện không đâu quá nhiều! Cuối cùng, Giang Tâm Đóa quyết định không nói với mẹ về chuyện của nhà họ Giang, cô trả lời qua loa mấy câu rồi ngắt điện thoại sau đó gọi điện cho Phạm Trọng Nam.
'Đóa Đóa?' Trong giọng nói của Phạm Trọng Nam mang theo một chút khàn khàn của người mới ngủ thức dậy.
'Xin lỗi, quấy rầy anh ngủ sao?' Cô quá sốt ruột, không nhớ ra bên đó lúc này chỉ mới năm giờ sáng, hắn chắc vẫn còn đang ngủ.
'Không sao, có chuyện gì?' Phạm Trọng Nam để trần nửa người ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Hắn chỉ mới ngủ có hai tiếng thôi, ngủ không đủ giấc khiến đầu hắn hơi đau.
'Công ty của ba em...' Giang Tâm Đóa suy nghĩ thật lâu cũng không biết làm sao mở lời.
'Nếu như em muốn hỏi anh có thể giúp ông ấy không thì câu trả lời là không. Anh sẽ không lãng phí tiền để mua lại một công ty không còn chút giá trị nào.'
Trong suốt hai mươi mấy giờ vừa qua bao nhiêu là chuyện công quấn riết khiến đầu óc hắn lúc nào cũng căng thẳng, giờ mới ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ cô lại gọi điện đánh thức chỉ để hỏi về chuyện của Giang Hán Sinh, giọng điệu hắn đương nhiên không dấu được bực mình.
Giang Tâm Đóa trong phút chốc đờ người ra.
Đây là lần thứ hai cô được lĩnh giáo thái độ lạnh lùng vô tình của Phạm Trọng Nam khi bàn chuyện công, lần trước ở Moscow thái độ của hắn còn không cứng rắn như bây giờ. Một Phạm Trọng Nam như vậy khiến cô thấy rất xa lạ, khiến cô không biết nên có phản ứng thế nào.
Thật lâu thật lâu sau cô mới nghe thấy tiếng của chính mình, 'Xin lỗi, không phải em muốn nhờ anh giúp đỡ, em chỉ muốn biết xảy ra chuyện gì mà thôi.'
Trong giọng nói của cô tràn đầy sự áy náy, cô biết, đối với nhà họ Giang, Phạm Trọng Nam căn bản là không cần phải có bất kỳ trách nhiệm hay nghĩa vụ gì cả.
Công việc của hắn đã bận như vậy rồi, cô không nên đem chuyện nhà làm phiền hắn mới đúng.
Có phải vì gần đây hắn đối xử với cô tốt quá, tốt đến nỗi khiến cô có chút ỷ lại và kiêu ngạo hay không?
'Đóa Đóa...' Nghe trong giọng nói của cô có chút ủy khuất và khổ sở, Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, nhắm mắt rồi mở ra, trong lòng thầm mắng mình vừa nãy cách nói chuyện quá khắc bạc, cô căn bản là không hiểu gì chuyện trên thương trường, hắn không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với cô mới phải. Giọng dịu lại, hắn giải thích, 'Cả công ty Giang thị kiến thiết đã mục ruỗng hết rồi, cho dù thêm bao nhiêu tiền đầu tư vào thì cũng phí công vô ích thôi.'
Lần trước hắn bỏ vào đó một tỷ không phải là ví dụ rõ nét nhất đó sao?
'Em biết.' Giang Tâm Đóa nghe lời giải thích của hắn, cảm giác khổ sở trong lòng đã giảm đi không ít, 'Em chỉ thấy lạ là sao công ty đã như vậy rồi mà ba đi đâu không thấy.'
'Không thấy ba em sao?' Phạm Trọng Nam có chút ngạc nhiên hỏi lại. Lần trước khi gặp ông ở Macao, Giang Hán Sinh đã nói sẽ quay về xử lý chuyện của công ty, tận lực kết thúc mọi việc ở Singapore sau đó quay về Malaysia làm lại từ đầu.
Vậy tại sao ông không xuất hiện?
'Trên báo nói như vậy.' Giang Tâm Đóa cũng rất khó hiểu.
'Chuyện này để anh bảo Lý Triết tìm hiểu thử xem. Đừng quá lo lắng.'
Nghe giọng nói ân cần của hắn, Giang Tâm Đóa vừa yên tâm vừa có chút ủy khuất, 'Vừa nãy anh dữ thật đó!' Nhịn không được vẫn nhỏ giọng oán trách một câu.
'Ừ, xin lỗi, anh không nên cáu gắt với em.' Vừa nhắc đến công việc là hắn không tự chủ được trở nên lãnh đạm vô tình ngay.
'Lần này tha cho anh đó!'
Lời xin lỗi của hắn khiến tâm trạng rầu rĩ và khẩn trương của cô trở nên tốt hơn nhiều.
Kết thúc cuộc điện thoại, Phạm Trọng Nam lập tức gọi điện cho Lạc Khải.
'Frank?' Phạm Uyển Viện cảm thấy rất kỳ quái vì sao Phạm Trọng Nam lại gọi điện thoại tìm Lạc Khải lúc này. Ở Luân Đôn lúc này chỉ mới rạng sáng, cho dù hắn có công việc quan trọng đến mấy cũng phải đợi trời sáng chứ?
Nghe Phạm Uyển Viện tiếp điện thoại tư nhân của Lạc Khải, Phạm Trọng Nam cũng ngạc nhiên vô cùng, những năm qua, số lần hắn gọi điện thoại tư nhân của Lạc Khải nhiều không đếm xuể nhưng trước giờ chưa từng có lần nào Phạm Uyển Viện nhận điện, cho dù là nửa đêm cũng vậy.
Thế nhưng bây giờ...
'Lạc Khải đâu?' Phạm Trọng Nam tuy rằng tò mò nhưng cũng không muốn hỏi nhiều chuyện riêng của người khác, hiện giờ hắn còn chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Lạc Khải.
'Ông ấy...' Phạm Uyển Viện liếc về phía phòng tắm một cái rồi nói vào điện thoại, 'Chờ một lát!' sau đó đi về phía phòng tắm.
Vừa mới đến cửa đã thấy cánh cửa đang đóng vụt mở ra, Lạc Khải chỉ vây bởi một chiếc khăn tắm, tóc còn ướt sũng nước bước ra.
'Điện thoại của Frank, hình như có chuyện tìm anh.' Phạm Uyển Viện đưa điện thoại đến trước mặt ông.
'Frank?' Lạc Khải vừa nghe điện vừa đi về phía sofa,vừa ngồi xuống, Phạm Uyển Viện đã ném một chiếc khăn sạch qua cho chồng, ra hiệu ông lau khô tóc.
'Lạc Khải, kế hoạch khai thác mảnh đất ở khu XX ở Úc của Giang thị kiến thiết hai năm trước, cuối cùng, người khiến Giang Hán Sinh thất bại, trắng tay mà về là ai?'
Kế hoạch xây dựng khu nghỉ mát đó là Giang Hán Sinh bỏ hết vốn liếng đầu tư vào, lúc đó còn nhờ Lạc Khải giúp Giang thị xây dựng kế hoạch, theo hắn biết, kế hoạch này còn có một người hợp tác đầu tư nữa, nhưng khi kế hoạch thất bại, người hợp tác này lập tức lẳng lặng sang tay mảnh đất kia khiến Giang Hán Sinh trở tay không kịp, cuối cùng lỗ hết tiền bạc.
Lạc Khải chừng như rất ngạc nhiên khi nghe Phạm Trọng Nam hỏi vậy, ông trầm ngâm giây lát mới chậm rãi nói, 'Đối phương là công ty phát triển RJ của Pháp, chủ công ty trên danh nghĩa là một người Pháp nhưng...' Lạc Khải ngừng lại, liếc sang Phạm Uyển Viện đang ngồi bên cạnh mình.
'Nhưng sao?' Phạm Trọng Nam kiên nhẫn chờ Lạc Khải nói tiếp nhưng Phạm Uyển Viện thì không nhịn được sốt ruột hỏi.
Lạc Khải vẫn nhìn Phạm Uyển Viện, nói vào điện thoại, 'Ông chủ thực sự đứng sau lưng là ba vợ của tôi, có điều, công ty này trước khi hợp tác với Giang thị, ba vợ tôi đã giao toàn quyền quản lý cho Phạm Bác Văn, anh trai của Sara.'
'Phạm Bác Văn?' Nghe được câu trả lời, Phạm Trọng Nam trầm tư giây lát rồi nói, 'Cháu biết rồi, để Sara nghe điện thoại đi.'
Lạc Khải đưa điện thoại cho Phạm Uyển Viện.
'Frank?'
'Đóa Đóa bên đó, mấy ngày nay giúp cháu trông chừng cô ấy.' Phạm Trọng Nam thận trọng dặn dò, 'Không có việc gì đừng để cô ấy ra ngoài.'
'Cô biết rồi. Ngày mai Hi Nhiên đưa Chân Chân về đây, đến lúc đó chúng tôi cùng đến chơi với Đóa Đóa.'
'Cám ơn.' Phạm Trọng Nam nói ngắn gọn rồi ngắt điện thoại.
Phạm Uyển Viện nhìn điện thoại đã bị ngắt, lại nhìn sang Lạc Khải, 'Chuyện Frank muốn hỏi anh thì có liên quan gì đến Đóa Đóa?'
Chuyện làm ăn bà trước giờ không hỏi đến nhưng tình hình hiện giờ xem ra có quan hệ rất lớn đến Đóa Đóa.
Lạc Khải chỉ lấy lại điện thoại của mình, không định trả lời câu hỏi của bà.
'Lạc Khải...' Phạm Uyển Viện tức giận chộp lấy đệm lưng nơi sofa ném vào người ông.
Lạc Khải đón lấy, nhẹ chau mày, 'Phạm Uyển Viện, vẻ nhu mì nhã nhặn của bà trước mặt người khác đâu mất rồi?'
'Thực xin lỗi, đây mới là Phạm Uyển Viện chân thật nhất. Không thích thì ông cũng không còn cách nào.'
'Tuần sau anh phải đi New York, em muốn cáu thế nào thì cáu một mình đi.' Lạc Khải ném chiếc gối trở lại, đứng dậy định đi thay quần áo.
Đi New York? Vì công việc mới sao?
Hiếm khi ông nói với bà về hành trình của mình chứ đừng nói gì đến chuyện chuyện bảo bà đi cùng mình.
Dù sao bây giờ họ cũng không li hôn nữa, mấy hôm nay lại thường ở bên nhau, thời gian gần gũi nhau so với hai mươi mấy năm qua còn nhiều hơn, nhưng sao bà vẫn cảm thấy ông với bà, vẫn cách xa diệu vợi vậy?