Độc Gia Sủng Hôn

Chương 117: Chương 117: Oan gia tương phùng (1)




Chương 117: Oan gia tương phùng (1)

'Có muốn uống không?' Giang Tâm Đóa ngẩng lên nhìn hắn, vừa uống xong nước mía, cảm giác ngòn ngọt trên môi khiến cô không nhịn được đưa lưỡi liếm nhẹ.

Động tác của cô khiến cổ họng Phạm Trọng Nam khô rang, một tay đoạt lấy ly nước mía còn thừa một nửa trong tay cô, đặt nó vào chỗ cố định, một tay kéo cô vào lòng, không cưỡng được ham muốn đè nén đã lâu, áp cô xuống ghế, đăm đắm nhìn cô.

'Phạm Trọng Nam...' Cô ở dưới thân hắn ngơ ngác gọi, người ta vừa mới ăn xong hắn đã bổ nhào đến, như vậy hình như không tốt lắm thì phải.

'Ngoan, ôm lấy anh.' Giọng trầm thấp của hắn vang lên trong khoang xe.

'Anh định...ô...'

Lời của cô còn chưa nói hết thì đôi môi đã bị chiếm lĩnh, nụ hôn thật sâu này khiến Giang Tâm Đóa có mộtloại cảm giác thân mật và triền miên vô hạn.

Cô rụt rè hôn trả lại hắn, sự đáp trả của cô khiến phản ứng của người đàn ông càng thêm kịch liệt, hắn hôn càng lúc càng sâu, lồng ngực nóng hổi càng lúc càng ép sát vào cô, chỉ hận không thể thẳng tiến xông vào chiếm lĩnh hòng phát tiết dục vọng đã kìm nén quá lâu.

'Phạm Trọng Nam, đừng mà...' Cô vừa đẩy vừa kéo, chỉ sợ hắn thật sự ở trong xe ăn luôn cô, 'Cục cưng, cẩn thận cục cưng...'

Hai chữ “cục cưng” rốt cuộc thành công khiến lý trí của người đàn ông quay trở lại.

'Đừng động đậy, để anh ôm em một lát.'

Hắn ôm siết lấy cô nhưng bắt đầu để ý tránh vùng bụng của cô ra, mặt vùi sâu vào cổ cô, hít sâu mùi hương thơm ngát của cô, rầu rĩ rên khẽ một tiếng mới thật khôngcam lòng mà buông cô ra.

Giang Tâm Đóa hôm nay mặc một chiếc váy dài liền thân in những hoa văn nhỏ cùng áo khoác ngoài mà lúc này, làn váy đã được nhấc lên, loáng thoáng có thể thấy được cảnh xuân mê người bên dưới...

Phạm Trọng Nam chống tay lên trán nhắm mắt lại, cố quên đi cảnh xuân mê người trước mắt.

'Phạm Trọng Nam, anh thật xấu. Sao anh dám ở trong xe...'

Giang Tâm Đóa vừa thẹn thùng trách vừa chỉnh lại y phục chỉnh tề, xong xuôi mới phát hiện thì ra xe đã dừng lại, nhìn ra cửa xe, khung cảnh quen thuộc của nhà lớn họ Phạm đã hiện ra trước mắt.

Trời ạ, mất mặt chết, rốt cuộc họ đã làm gì vậy chứ?

'Vậy đợi lát nữa chúng ta đổi một địa điểm khác, làm chuyện càng xấu hơn...'

Hắn mở mắt, đôi mắt vốn thâm trầm trong đêm tối lại đặc biệt sáng.

'Hừm, em không thèm.' Cô thẹn đỏ cả mặt.

'Nhưng anh thèm.' Hắn hôn phớt lên môi cô, ý cười trong mắt càng sâu.

***

Cùng một buổi tối đó, ba tiếng trước, khách sạnMarina Bay Sands, nơi tổ chức tiệc đính hôn của con gái kế của nhà họ Dương, Ngụy Vũ Hà và Lục Kỳ An.

Nhà họ Dương chủ yếu kinh doanh vận tải, ở Singapore cũng có thể coi như công ty vận chuyển lớn số một số hai. Dương Đức Xương vì đứa con gái kế này mà chi một số tiền lớn bao hết vườn hoa trên không của khách sạn Marina Bay Sands làm nơi tổ chức tiệc đính hôn cho cô.

Màn đêm buông xuống, muôn vàn ngọn đèn màu rực rỡ chiếu sáng cả một góc không gian rộng lớn.

Đứng ở vườn hoa trên không này gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh đêm tuyệt mỹ của Singapore.

Dương Dung Dung kiều diễm trong bộ trang phục dạ hội màu đen ôm sát thân để lộ những đường cong tuyệt mỹ, phối với giày cao gót càng khiến vóc dáng cô thêm cao ráo, chói mắt như hạc giữa bầy gà, mái tóc ngắn kết hợp với cách trang điểm tinh xảo càng khiến cho gương mặt cô càng thêm xinh đẹp, cả người toát ra một vẻ quyến rũ mê người.

Còn Lạc Tư, người bấc đắc dĩ bị cô lôi đi làm bạn trai tạm thời tối nay cũng mặc lễ phục màu đen, trang phục khiến cho cả người hắn toát lên một vẻ cao quý tao nhã, cộng thêm một vẻ thành thục trầm ổn ngày thường ít thấy, mái tóc hơi chải ra phía sau để lộ vầng trán rộng và vẻtinh anh của hắn.

Khi hắn khoác tay Dương Dung Dung đi vào buổi yến tiệc, đôi tân nhân đang chuẩn bị trao nhẫn đính hôn lập tức bị vẻ ngoài nổi trội của hai vị khách mới đến đoạt hết sự chú ý.

Thấy đứa con gái đã lâu không về nhà khoác tay mộtngười đàn ông trẻ tuổi lịch lãm vô cùng tiến vào, Dương Đức Xương vội tách khỏi đám khách mời bước ra, khôngtiếp tục chú ý đến nghi thức trao nhẫn giữa đứa con gái kế và vị hôn phu nữa.

Mà các khách mời đương nhiên cũng bị hành động của Dương Đức Xương gây chú ý khiến cho gương mặtvốn đầy vui sướng của cô dâu tương lai Ngụy Vũ Hà vì tức giận mà trở nên trắng bệch, cũng may là Lục Kỳ Anlên tiếng an ủi, 'Đừng giận, Dung Dung không thường xuất hiện, chủ tịch kích động cũng là bình thường thôi.'

'Em biết.' Ngụy Vũ Hà cố gắng đè nén cơn giận, rất dịu ngoan trả lời Lục Kỳ An. Cô không thể khiến Dương Dung Dung đáng chết kia hủy đi toàn bộ hình tượng dịu dàng nhu mì mà mình dày công tạo dựng trước mặt mọi người được.

'Dung Dung, con đến rồi sao?' Dương Đức Xương có chút kích động đi đến trước mặt con gái.

Từ lần trước ông ép con đính hôn sau đó hai cha con căng thẳng với nhau, con gái đã nửa năm nay không hề liên lạc với ông, điều này luôn khiến ông có chút hối hận vì đã đối xử với con gái khắc bạc như vậy. Dù sao tuổi Dung Dung còn nhỏ, không muốn lấy chồng thì có thể chờ thêm mấy năm nữa, ông đâu cần phải ép con đến mức ngay cả nhà cũng không muốn về chứ?

Môi Dương Dung Dung lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giới thiệu Lạc Tư với ông, 'Đây là ba em. Ba, đây là Lạc Tư.'

'Dương tiên sinh...' Lạc Tư tuy rằng chỉ là “diễn viên đóng thế bất đắc dĩ” bị Dương Dung Dung ép đến đây nhưng kỹ xảo diễn xuất của hắn cũng không thể xem thường, tham gia những buổi tiệc như vậy đối với hắn mà nói, là chuyện quá dễ dàng.

'Hoan nghênh đến tham gia buổi tiệc đính hôn của con gái tôi.' Tuy rằng không rõ thân phận của Lạc Tư lắm nhưng nhìn khí chất và phong độ của hắn cũng biết xuất thân từ gia đình thượng lưu, trên mặt Dương Đức Xươnglộ ra nụ cười hài lòng.

'Dung Dung, đi, theo ba qua bên kia.' Dương Đức Xương dẫn họ đi về phía đôi tân nhân lúc này đã trao nhẫn xong kia.

Thấy sự thân thiết của hai cha con họ Dương, tin đồn đứa con gái duy nhất của Dương Đức Xương đang giận dỗi với cha mình đến nỗi bỏ nhà ra đi chắc là không cần dẹp cũng tan.

'Chúc mừng!' Dương Dung Dung thoải mái hướng về phía đôi tân nhân, vươn tay nói lời chúc mừng.

'Cám ơn.' Lục Kỳ An cũng đưa tay bắt lấy tay cô còn Ngụy Vũ Hà khi nhìn rõ người đứng bên cạnh Dương Dung Dung thì ra là bạch mã hoàng tử Lạc Tư, người từ nước Anh đến đây làm sinh viên giao lưu, nụ cười đắc ý trên mặt lần nữa vụt tắt.

Dương Dung Dung này thật lợi hại, ngay cả Lạc Tưcũng chịu làm bạn trai đi cùng. Chắc không phải là thật đấy chứ? Nếu như khôngp sợ mất mặt trước mặt nhiều người, cô nhất định phải vạch trần cô ta mới được.

Hừm, cô không tin Lạc Tư người này lại thích một cô gái vừa bướng bỉnh vừa tùy hứng, tính tình đại tiểu thưnhư Dương Dung Dung.

Sau phần trao nhẫn, vũ hội bắt đầu mở màn, cả hội trường trở nên náo nhiệt vô cùng. Dương Dung Dung vốn định cùng Lạc Tư rời đi trước, nào ngờ ba cô lại kéo cô qua một bên nói thật lâu, tới lui cũng chỉ là hy vọng cô có thể dọn về nhà.

Dương Dung Dung nhìn người mẹ kế nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh ba mình, mỉm cười, 'Ba, con nói rồi, đợi khi nào con có năng lực kiếm được năm triệu thì con sẽ trở về.'

'Ba còn cần tí tiền con kiếm được đó sao?' Dương Đức Xương nhẹ lắc đầu, 'Dung Dung, tính ngang ngạnhcủa con lúc nào thì mới sửa được đây? Giống như Vũ Hà vậy có phải tốt không? Vừa nhu mì lại ngoan hiền.'

Đó là vì cô ta biết đóng kịch! Dương Dung Dungthầm cười khẩy, hai mẹ con cô ta không phải đã đóng kịch suốt mấy mươi năm khiến ba cô cứ bị lừa bởi sự ngọt ngào ngoan hiền đó sao?

'Ba, tin con đi, chút tiền này rất nhanh con sẽ có thể kiếm được.'

'Dung Dung, có ý muốn kiếm tiền là tốt nhưng tuyệt đối đừng đi sai đường đó nha.' Mẹ kế của cô Ngụy Cẩn Nhan trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào.

'Cứ đi làm thêm suốt ngày như con thì kiếm đượcbao nhiêu tiền chứ?' Dương Đức Xương cũng lo lắng con gái cứ tiếp tục như thế, sức khỏe sẽ duy trì không nổi.

Dương Dung Dung không buồn trả lời mẹ kế, khoác tay cha mình cười híp mắt, 'Ba, ba có biết Lạc Tư là ai không?'

'Ồ, là con cái nhà ai vậy?'

'Mẹ của anh ấy là Phạm Uyển Viện của Phạm thị, ba của anh ấy là ai thì không cần nói rồi, ba ở trên thương trường bao nhiêu năm làm sao không biết chứ? Giờ có anh ấy giúp con, có gì mà con làm không được chứ?'

'Lạc Tư là con của Lạc Khải sao?' Dương Đức Xương thế nào cũng không ngờ thân phận của Lạc Tư lại đặc biệt như thế.

'Trước đây không phải hai người còn đòi li hôn um sùm đó sao?' Ngụy Cẩn Nhan bĩu môi.

'Làm gì có chứ. Ba, con đi tìm xem Lạc Tư đi đâu rồi.' Dương Dung Dung lười nói nhảm với mẹ kế, xoay người lẫn vào trong đám đông tìm Lạc Tư.

Cũng đã đến lúc rời khỏi đây rồi, ở lâu quá cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng cô tìm thật lâu vẫn khôngthấy Lạc Tư đâu, đang định đi sang góc khác tìm thì đã nghe Lục Kỳ An gọi lại.

Hai người lẳng lặng rời xa đám đông ồn ào, mỗi người tay cầm một ly rượu đứng tựa vào lan can, ngửa mặt đón cơn gió mát rượi tháng mười hai.

Thật lâu sau cũng không nghe Lục Kỳ An nói gì, Dương Dung Dung nhẹ nhấp một hợp rượu, quay về phía hắn, 'Không phải anh có gì muốn nói với em sao?'

Lục Kỳ An lẳng lặng quan sát một bên sườn mặt của cô, 'Dung Dung, giữa chúng ta nhất định phải xa lạ như vậy sao?'

'Giữa chúng ta có gì để nói đâu?'

Xa lạ? Hắn còn không ngại mà nói cô đối với hắn xa lạ sao? Là ai, đột nhiên muốn đính hôn với Ngụy Vũ Hàchứ? Trước đây cô ghét cô gái giả dối kia đến đâu khôngphải hắn không biết.

Rõ ràng hai người rất thân, là bạn tốt không có chuyện gì không thể nói với nhau nhưng hắn lại cùng người mà cô ghét nhất đính hôn? Hơn nữa ngay cả chuyệnđính hôn cũng không đích thân nói với cô một tiếng?

Cô còn có thể giữ tình cảm thân thiết với hắn sao? Còn có thể phê phán Ngụy Vũ Hà trước mặt hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.