Chương 292: Phạm tiên sinh, theo đuổi vợ không phải theo cách như vậy (5)
Nhìn thấy ánh mắt thảng thốt bất an của cô, Phạm Trọng Nam rụt tay về, cười khổ một tiếng, 'Anh có đánh em bao giờ chưa?'
'Phạm Trọng Nam, em không muốn cãi nhau với anh. Em thật sự mệt lắm.' Nếu như hắn vẫn không tìm được đề tài gì để nói, không có cách gì giải quyết tình trạng rối ren hiện tại, họ thực sự càng lúc càng không thể nói chuyện.
'Xin lỗi em...' Hắn dùng sức vuốt mặt mình, cố gắng tỉnh táo lại, 'Em xuống xe đi. Anh lập tức sắp xếp máy bay đưa em về Singapore.'
'Cái gì?' Tình huống biến chuyển quá nhanh khiến đầu óc Giang Tâm Đóa nhất thời không phản ứng lại kịp.
'Anh không ép em kết hôn với anh nữa. Em muốn đi đâu thì cứ đi đó, muốn lúc nào trở về thì trở về, hai con anh sẽ chăm sóc đàng hoàng.'
'Phạm Trọng Nam, anh không sao đấy chứ?' Hắn như vậy ngược lại khiến cô rất không quen.
'Anh biết mình đang nói gì, làm gì. Chỗ này, hoàn toàn không có vấn đề gì.' Hắn đưa tay chỉ vào đầu mình, nói một cách tự giễu.
Không chỉ không có vấn đề, hơn nữa giải quyết sự việc không phải theo cách mà người thường có thể lý giải được.
Nếu như hắn đã chủ động buông tay, cô cũng không cần phải thừa lời nữa, giữa họ thực sự cần một khoảng thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại.
Tài xế xuống xe, vòng qua giúp hai người mở cửa, xe của họ lúc này vẫn còn đang đậu ở vị trí dành cho khách VIP trong bãi đỗ xe của sân bay, 'Không cần sắp xếp máy bay riêng phiền phức như vậy, em tự mua vé máy bay là được rồi. Giúp em nói xin lỗi với các con, sau này em sẽ quay về đón Bối Bối.'
Đúng vậy, cô sẽ quay về đón Bối Bối rời đi sau đó cuộc sống mà hắn vốn tưởng rằng rất hạnh phúc, êm ấm sẽ vẫn chỉ có hai cha con hắn.
Phạm Trọng Nam, mày rốt cuộc đang làm gì vậy? Đối mặt với bao nhiêu nguy cơ trên thương trường chưa bao giờ hắn bối rối, chùn tay, chỉ trong chớp mắt lập tức có thể nghĩ ra cách phản kích, cho dù có bao nhiêu khó khăn trước mắt hắn vẫn có thể ung dung, trấn định chỉ huy toàn cục.
Nhưng, chuyện tình cảm của bản thân lại luôn bị hắn làm cho rối tinh rối mù, thậm chí bây giờ, đã đi đến bước không thể vãn hồi.
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô rời đi càng lúc càng xa, hắn ngồi yên trong xe không dám động đậy một chút, chỉ sợ bản thân sẽ không kìm chế được mà xuống xe đuổi theo bắt cô trở lại.
Mãi đến khi bóng cô biến mất hoàn toàn trước mắt hắn, Phạm Trọng Nam mới cầm điện thoại lên ấn số.
'Boss?' Đang ở công ty trợ giúp Lạc Tư triển khai kế hoạch kinh doanh mới, James, trợ lý đặc biệt của Phạm Trọng Nam, nhận được điện thoại của đại boss thì ngạc nhiên vô cùng.
Không phải đại boss tạm thời rời khỏi công ty một thời gian sao? Sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho hắn?
'Gửi tư liệu của cuộc họp thương mại – mậu dịch – tài chính sắp diễn ra ở châu Âu vào email của tôi.' Phạm Trọng Nam trực tiếp ra lệnh.
'Ngài định tham gia sao?' James hỏi lại bằng giọng không quá chắc chắn. Boss không phải nói để Lạc tổng tài qua đó tham dự sao? Giờ sao lại...
'Tại sao không? Thuận tiện gửi thư mời đến khách sạn nơi tôi ở.' Phạm Trọng Nam nói rồi trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô đã đi rồi, hắn không tìm chút chuyện để làm, ngày tháng tiếp theo làm sao qua?
***
Tập đoàn BCF là sự kết hợp giữa ba tập đoàn lớn hình thành nên, trụ sở chính của tập đoàn vẫn đặt ở trụ sở cũ của công ty đầu tư MC, chỉ là, đại boss đã đổi thành người khác mà thôi.
Cuộc họp của các vị chủ quản cao cấp toàn cầu đầu tiên của tập đoàn mới kể từ khi thành lập kéo dài suốt tám giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, những phần tử tinh anh của tập đoàn lúc này cũng đã mệt nhoài chỉ muốn thư giãn một chút nhưng tổng tài mới của bọn họ, vị đại boss có gương mặt quá mức tuấn tú, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi ngoài ba mươi của mình vẫn tinh thần sáng láng, tư thái ung dung tao nhã mà vị mỹ nữ phó tổng tài ngồi ở bên trái của anh ta cũng không khác gì, trên gương mặt đông phương xinh đẹp, ngũ quan thanh tú của cô không hiện ra một chút mệt mỏi nào.
Vị phó tổng tài này, nghe đồn là có quan hệ không tầm thường với đại boss, cụ thể quan hệ thế nào thì không ai được rõ. Trước đây cô gần như định cư ở Moscow, phụ trách công trình xây dựng thành phố mới ở đó, hôm nay công trình đã hoàn công nên cô chính thức quay trở lại.
Còn về việc cô sở trường về phương diện nghiệp vụ nào, cũng không ai được rõ. Vừa nãy trong cuộc họp kéo dài đến tám giờ liền kia, cô không phát biểu một câu nào, không có bất kỳ ý kiến hoặc đề nghị gì, cũng không cần phải đứng lên báo cáo công việc, chỉ lẳng lặng ngồi đó lắng nghe, thi thoảng sẽ ghi chép gì đó vào chiếc laptop đang đặt trên bàn của mình, thoạt nhìn tư thái còn cao hơn vị tổng tài đang ngồi ở vị trí chủ kia một bậc.
Nhưng, nếu như tổng tài đại nhân không có ý kiến gì, bọn họ đương nhiên càng không dám có bất kỳ ý kiến gì.
Hiện giờ cuộc họp rốt cuộc đã kết thúc rồi, không biết buổi tiệc rượu mừng công tối nay cô ấy có tham gia không nhỉ?
Nhìn vẻ lãnh mạc, xa cách của cô, ai nấy đều không khỏi trông chờ xem, một khi vị phó tổng tài xinh đẹp này của họ cởi bỏ bộ váy công chức màu đen cứng nhắc kia ra mà mặc vào lễ phục dạ hội thì sẽ kiều diễm động lòng người đến mức nào, không biết giọng nói của cô liệu có phải cũng giống như con người cô, quyến rũ đến mất hồn hay không.
Nhưng cuộc họp kết thúc đã năm phút rồi mà vị tổng tài đại nhân của họ dường như không có ý định rời đi, những vị chủ quản cao cấp đã thu dọn xong đồ đạc nhưng chỉ đành im lặng ngồi đợi, cũng may là có người đẹp đợi cùng họ, tính ra cũng không quá dày vò.
Nhận ra mấy mươi cặp mắt đều đang nhìn về phía người đẹp bên cạnh mình, Bách Thiếu Khuynh đặt cây bút vàng trên tay xuống, trên môi lộ ra nụ cười quyến rũ rất riêng của mình, 'Tôi với phó tổng tài còn có chút chuyện công cần bàn bạc, các vị xin cứ tự nhiên. Hẹn gặp lại trong buổi tiệc rượu tối nay.'
Nếu như tổng tài đã nói vậy rồi, mọi người đương nhiên lập tức rời đi, dù sao cũng không thể làm trễ nãi tổng tài và phó tổng tài bàn công sự, không phải sao?
Nhìn mọi người lục tục rời khỏi phòng họp, cuối cùng khi cả căn phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người, Phạm Hi Nhiên gập chiếc laptop của mình lại, vẻ mặt không chút biểu cảm đứng dậy, kéo ghế ra định đi.
Chỉ tiếc là, một người nào đó động tác còn nhanh hơn cô, lập tức chặn lại.
'Hi Nhiên...' Cô gái này, từ hôm rời khỏi khách sạn đến giờ chưa có lúc nào tỏ ra vui vẻ với hắn cả. Lúc đến công ty, ngoại trừ trên công việc có chuyện bắt buộc phải bàn bạc ra, ngay cả nhìn cô cũng chẳng buồn nhìn hắn một lần chứ đừng nói đến chuyện hai người có thể vui vẻ nói chuyện phiếm, vừa đến giờ tan tầm là lập tức rời đi không thấy bóng dáng.
Cho nên, hôm nay hắn quyết định, không chặn cô lại nói chuyện rõ ràng thì không được.
'Tổng tài, xin gọi tôi là Sharon.' Phạm Hi Nhiên lạnh giọng.
'OK, Sharon!' Bách Thiếu Khuynh chịu thua, chỉ cần cô chịu nói chuyện với hắn, bảo hắn gọi cô là gì đều không thành vấn đề.
'Tôi nhớ tôi với anh không có công sự gì cần phải bàn cả. Xin nhường đường.'
'Chẳng lẽ chúng ta ngoại trừ công sự ra thì không có gì để nói nữa sao?' Bách Thiếu Khuynh một tấc không rời chặn lại cô.
Phạm Hi Nhiên thân cao 1 mét 7, cộng thêm đôi giày cao gót, chiều cao tổng thể cũng gần 1 mét 8, đứng bên cạnh Bách Thiếu Khuynh thân cao 1 m 87, tuyệt đối giống một đôi tình lữ, cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
Chỉ tiếc là, đối mặt với gương mặt bông lơn của Bách Thiếu Khuynh, Phạm Hi Nhiên quả thực là nặn không nổi một nụ cười, thậm chí còn có ý tưởng cởi xuống đôi giày cao gót trên chân đập thẳng vào gương mặt tươi cười kia.
Cô đã quyết định xem chuyện tối hôm đó như chưa từng xảy ra, dù sao cũng coi như hắn cứu cô một lần, cô lấy thân báo đáp mấy lần chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Thật sự để hắn chiếm tiện nghi quá lớn.
Nhưng cô cũng không dự định tiếp tục cùng hắn dây dưa không rõ, cố tình người đàn ông không biết xấu hổ này suốt ngày cứ viện đủ loại lý do để tiếp cận cô, chuyện công việc cô đương nhiên không thể cự tuyệt nhưng còn chuyện riêng, căn bản là không có gì để nói với hắn.
'Tránh đường.' Cô ôm laptop trong lòng, lạnh giọng nói. Trong phòng họp của công ty động thủ động cước thì không hay lắm, cô hy vọng hắn có thể biết điều một chút, như vậy ai nấy cũng dễ sống hơn.
'Giữa chúng ta có cần phải lạnh nhạt như thế không? Dù sao anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em...' Nếu muốn so da mặt dày, Bách đại thiếu gia tự nhận là không có ai bằng.
Cô càng muốn né tránh hắn lại càng muốn ở trước mặt cô nhắc lại chuyện đó.
Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp sầm xuống...
'Vậy thì thế nào? Người đầu tiên không có nghĩa là người cuối cùng.'
Lần này đổi lại sắc mặt Bách đại thiếu gia sầm xuống.
'Em có gan tìm người khác thử xem! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
'Thật là nực cười. Tại sao tôi không thể tìm người khác chứ? Tìm ai cũng đều tốt hơn cái gối thêu hoa như anh.'
Đàn ông, tối kỵ nhất là khiêu khích anh ta về năng lực ở một phương diện nào đó mà Phạm Hi Nhiên rõ ràng là rất biết cách làm điều đó.