Chương 208: Phạm Trọng Nam có con gái riêng không? (2)
'Tiền của bà? Còn không phải là tiền của nhà họ Phạm chúng tôi?' Phạm Bác Văn nhả một vòng khói, lơ đễnh nói.
'Ông đã bị đuổi khỏi nhà họ Phạm, lúc từng công ty một dưới tên ông đã bị dẹp sạch, ông lấy được một đồng tiền nào không? Thật là nực cười!'
'Tạ Lệ Á, bà cũng không cần xem thường tôi đến thế, không có chú tôi cho bà khoản tiền kia, những năm qua bà sống được tốt như vậy sao? Không có tôi ra mặt tất cả, bà tưởng cuộc sống an ổn kia là do ông trời ban cho sao?'
'Tĩnh Văn nó cũng là con của ông, là người nhà họ Phạm, chúng tôi tại sao lại không thể hưởng thụ những gì của nhà họ Phạm chứ? Ngược lại là ông, một người họ Phạm đường đường chính chính lại bị chính cháu mình đuổi ra khỏi nhà, ông không thấy mất mặt sao? Còn suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc, chẳng lẽ ông định cứ thế mà qua cả đời này sao?'
Tiếng của Tạ Lệ Á rất lớn, dù sao họ nói với nhau bằng tiếng Trung, nơi đây lại rất ồn ào, những lão quỷ nước ngoài kia nghe cũng không hiểu.
'Bà rốt cuộc muốn thế nào?' Phạm Bác Văn vốn không phải loại người thích ganh đua, từ nhỏ đến lớn đã mang thái độ như thế sống qua ngày, lúc tuổi trẻ hoàn toàn không có chí tiến thủ, càng đừng nói là bây giờ tuổi đã gần sáu mươi. Nhưng bị một người đàn bà khí thế bức người mắng mỏ như thế, ông vẫn nhịn không được, 'Phạm Trọng Nam là người thế nào, thủ đoạn ra sao bà rõ hơn tôi. Năm đó cái chết của chú tôi Phạm Nhân Kính, bà tưởng rằng thực sự là do bệnh tim tái phát sao? Nếu như bà muốn tìm chết, tôi không cản bà, nhưng đừng lôi tôi xuống nước.'
'Ông là nói, Phạm Trọng Nam hắn...' Tạ Lệ Á bụm miệng, chỉ sợ mình nói gì sai.
'Tôi không có nói gì nha.' Phạm Bác Văn nhún vai, 'Nể tình chúng ta dù sao cũng là vợ chồng hờ, tôi nhắc nhở bà một câu, nếu không muốn chết quá khó coi, tốt nhất là bà đừng chọc đến nó.'
Loại đàn ông có thể ẩn nhẫn như vậy mới là đáng sợ nhất! Ông coi như cũng nhìn Phạm Trọng Nam từ nhỏ đến lớn, trước khi chưa đạt được mục đích của mình, mỗi bước đi của hắn đều rất thận trọng, rất ẩn nhẫn, mặc kệ người nhà họ Phạm nghĩ thế nào, mắng thế nào, rủa thế nào, hắn đều hoàn toàn không để tâm.
Mức độ ẩn nhẫn như vậy khiến Phạm Nhân Kính cũng còn không ngờ được cho nén đến cuối cùng Phạm Nhân Kính vẫn thua triệt để, hơn nữa còn chết không nhắm mắt. Còn ông, ông không muốn cuối đời của mình cũng có kết cục như chú mình.
'Tôi lại không có ý đó.' Tạ Lệ Á không cam lòng bĩu môi, 'Hôm nay tôi qua đây là muốn hỏi ông, Phạm Trọng Nam có cưới vợ khác không?'
'Không có.' Phạm Bác Văn lại nhả thêm vài vòng khói, 'Bà lại muốn làm gì đấy? Bảo Tịnh Văn đi câu dẫn hắn? Khuyên bà đừng nên có suy nghĩ này, tuy rằng gương mặt kia thật là...'
Phạm Bác Văn nhắm mắt lại, cố hình dung trong đầu gương mặt xinh đẹp kiều diễm kia, lòng lại bắt đầu nhộn nhạo.
Nếu như Giang Tịnh Văn không phải con gái ông...
'Phạm Bác Văn, ông thật khiến người chán ghét!' Thấy ông nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thèm khát kia, Tạ Lệ Á cầm cả bình rượu tưới thẳng lên mặt ông...
'Nếu như đã thấy tôi đáng ghét, vậy có thể đừng đến gần kia mà.' Tốt nhất là đừng đến quấy nhiễu cuộc vui của ông.
Người Trung Quốc thường nói “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu“. Đời này xem như Phạm Bác Văn ông thực hiện triệt để câu nói đó.
Nếu như là trước đây, Tạ Lệ Á sớm đã mặc kệ xoay người rời đi nhưng hôm nay bà thực sự có việc không tìm ông hỏi không được.
'Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi một cách vô nghĩa với ông. Nếu như Phạm Trọng Nam còn chưa lấy vợ, vậy chắc nó chỉ có một đứa con trai, đúng không?'
'Đúng.' Nhưng có thể nói Phạm Trọng Nam bảo hộ con trai mình quá mức chặt chẽ, người ngoài hoàn toàn không có cơ hội đến gần.
'Có phải bên ngoài nó còn có đứa con gái riêng nào không?' Tạ Lệ Á vẫn không chịu thôi.
'Con gái riêng?' Phạm Bác Văn khịt mũi cười, 'Tôi đảm bảo với bà, trước khi kết hôn nó vẫn còn là trai tân.'
'Lúc kết hôn nó chắc là đã gần 30 rồi mà? Trai tân?' Tạ Lệ Á cũng không nhịn được cười khẩy một tiếng.
Nói đùa kiểu này không vui chút nào, hơn nữa bà không phải đến để nghe chuyện cười.
'Bà vốn là không hiểu về Phạm Trọng Nam. Từ nhỏ nó đã không thích có phụ nữ đến gần. Năm nó 18 tuổi, chú tôi đưa hai người đẹp tóc vàng ngực bự đến phòng nó, kết quả bị nói trói tay trói chân ném vào vườn hoa dầm mưa suốt một đêm, lại còn ra lệnh cho quản gia đem thuốc sát trùng đến tẩy phòng mình hết một lượt, cuối cùng còn ngạo nghễ đến phòng của lão thái gia gây gổ một trận, bảo nếu sau này còn cho các cô gái vào phòng nó, nó sẽ đi thắt ông dẫn tinh. Hừm, loại người căn bản không biết hưởng thụ cuộc đời, cho dù có nhiều tiền, nhiều quyền hơn nữa thì có gì hay ho chứ?'
'Chẳng lẽ ai cũng giống như ông, suốt ngày lưu luyến bụi hoa thì mới gọi là không uổng cuộc đời sao?' Tuy rằng không tin Phạm Trọng Nam là loại đàn ông không gần nữ sắc như lời Phạm Bác Văn nói nhưng nếu so với người đàn ông suốt ngày chỉ biết những trò hạ lưu lại tự xưng là phong lưu kia, thì người biết giữ mình trong sạch như hắn không biết tốt hơn mấy trăm lần, nhưng giờ bà không có thời gian tranh cãi những chuyện kia.
'Nếu theo lời ông nói, Phạm Trọng Nam chắc là không có con riêng mới đúng, nhưng mắt tôi còn chưa đến nỗi hoa, hôm nay tôi thấy nó dẫn hai đứa con, một trai một gái, tuổi tác tương đương nhau, lúc đầu không phải nó chỉ có một đứa con trai thôi sao?'
Chiều nay bà vừa khéo ở một quán cà phê đối diện với siêu thị mà họ đến mua sắm ngồi uống trà, thật không ngờ lại được chứng kiến một màn khiến người ta khó tin như vậy.
'Ý bà là Phạm Trọng Nam giờ đang ở Eastbourne?' Phạm Bác Văn nghe vậy theo bản năng nhìn quanh một vòng, 'Nó đến đây làm gì?'
'Tôi không biết nhưng tôi thấy nó dẫn hai đứa nhỏ đi siêu thị mua đồ. Hơn nữa đi với nó còn có Giang Tâm Đóa. Chẳng lẽ hai đứa đều là con mà Giang Tâm Đóa sinh cho nó sao? Xem ra cũng có khả năng đó, hai đứa nhỏ nhìn giống nhau lắm.' Có trách chỉ trách bà cách bốn người quá xa, nhìn không rõ mặt của hai đứa nhỏ.
'Phạm Trọng Nam dưa con đi siêu thị? Sao nó lại đến những chỗ như vậy?' Phạm Bác Văn cũng hơi ngạc nhiên.
'Tôi làm sao biết chứ.' Tạ Lệ Á bực dọc nói, 'Tôi chỉ muốn hỏi ông sao Phạm Trọng Nam lại có hai đứa con thôi, hơn nữa lại lớn như vậy. Chẳng lẽ năm đó Giang Tâm Đóa sinh đôi sao? Chẳng trách bụng lại lớn như vậy...'
'Bà đến tìm tôi chính là để hỏi xem nó có mấy đứa con sao? Cho dù năm đó Phạm Trọng Nam giấu tất cả mọi người rằng mình có hai đứa con thì sao? Con gái bà không phải cũng đã biến thành giống hệt vợ nó rồi sao? Hai đứa nhỏ giống nhau thì có gì đáng ngạc nhiên chứ? Mà chuyện đó thì liên quan gì đến bà?'
'Đúng là không liên quan đến tôi.' Phạm Trọng Nam có bao nhiêu đứa con hoàn toàn không liên quan đến bà nhưng đều là người nhà họ Giang, người nhà họ Phạm, tại sao Giang Tâm Đóa lại có thể sống tốt như vậy trong khi hai mẹ con bà cả đời chỉ rụt đầu rụt cổ sống qua ngày chứ? 'Nói chuyện với người như ông chỉ tổ hao hơi, tôi đi trước!'
Tạ Lệ Á nói rồi đứng dậy, rất nhanh đã rời khỏi quán bar!
'Có rảnh lo chuyện người khác, không bằng lo cho chính mình.' Phạm Bác Văn nhìn theo bóng bà, lẩm bẩm.
***
Hôm sau, Giang Tâm Đóa bị tiếng mưa tí tách đập vào cửa sổ đánh thức.
Cô khẽ động thân thể đau nhức của mình, vô lực mở mắt, đập vào mắt là một bóng nhỏ đang đứng gần cửa sổ...
'Bối Bối...' Cô lên tiếng thì mới phát hiện giọng của mình khàn khàn.
Bị người nào đó giằng co cả đêm giấc ngủ không đủ, không chỉ cổ họng cô đau mà cả người đều không còn chút sức, cũng may là người kia còn tốt bụng giúp cô mặc lại áo ngủ, bằng không bị con gái nhìn thấy cô cả người không một mảnh vải thì thật sự không biết phải giải thích thế nào!
Nhưng cô ngủ đến giờ mới tỉnh, các con chắc sẽ không nhìn thấy cô với hắn ngủ chung đấy chứ? Không chỉ ngủ, hai người còn cuồng nhiệt suốt cả đêm.
Thật sự là đủ thẹn thùng lẫn mất mặt rồi! Tại sao cô không cự tuyệt được những gì hắn làm với mình chứ?
'Mẹ, mẹ thức rồi sao? Có phải là còn đau đầu không?' Bối Bối nghe mẹ gọi, vội vàng chạy đến, cô bé bò lên giường đưa bàn tay bé nhỏ sờ trán mẹ, hỏi một cách quan tâm.
'Mẹ không có đau đầu. Ba đâu?' Xem ra con gái chắc là không nhìn thấy họ ngủ chung thì phải.
'Ba với anh đi mua đồ rồi. Mẹ, con đói bụng quá.' Bối Bối chu môi làm nũng.
Nghe con gái nói đói, Giang Tâm Đóa biết giờ chắc là muộn rồi, cô gắng gượng ngồi dậy nhưng phần eo vẫn đau đến muốn đứt đoạn.
'Mẹ, mẹ không được dậy đâu, đợi ba về mới được.' Bối Bối vội ấn mẹ nằm xuống.
'Không phải con đói rồi sao?'
'Ba đi mua đồ rồi, chắc về nhanh thôi.'
'Vậy con ra tủ lạnh lấy một hộp sữa uống trước, được không?' Cô nhớ hôm qua họ đi siêu thị có mua một thùng sữa tươi, hơn nữa còn bỏ vào ngăn thấp nhất của tủ lạnh, con gái chắc có thể lấy được.
'Hết sữa rồi!' Bối Bối nghe mẹ nói vậy, đôi mắt to tràn đầy ý cười, 'Mẹ, con nói mẹ nghe, ba không chỉ làm đổ hết sữa lúc hâm nóng, trứng gà với xúc xích đều chiên cháy hết, cả gian bếp bị ba làm hư hết rồi...'
Thấy con gái cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn không có vẻ ủy khuất khi không có bữa sáng ăn gì cả.
'Ba con làm gì vậy?'
Cuối cùng, Giang Tâm Đóa vì muốn xem hiện trường khiến con gái cô cười vui vẻ như vậy là thế nào, cuối cùng vẫn gượng xuống giường.