P2 – Chương 54: Rời đi, là biện pháp duy nhất (1)
Suốt một đường thất hồn lạc phách chạy trở về nhà chính, không ngờ ngay ở cổng chính đã chạm mặt Đường Nhĩ Ngôn từ bên trong bước ra.
'Chạy đi đâu vậy?' Hắn bước đến trước mặt cô, khi thấy vẻ mặt tái nhợt vô thần và bước chân lảo đảo muốn ngã của cô, đang định vươn tay ra đỡ thì lại bị cô hung hăng đẩy ra sau đó chạy thẳng về phía chiếc xe của họ, chui vào rồi sập mạnh cửa lại.
Đường Nhĩ Ngôn thoáng trầm ngâm giây lát sau đó cũng bước về phía chiếc xe.
Biết Đường Nhĩ Ngôn đã lên xe nhưng Sở Tư Nhan vẫn cúi thấp đầu không nhìn hắn, mà đôi tay đặt trên đầu gối đang dùng sức vặn xoắn nhau đã tiết lộ ít nhiều tâm tình rối rắm của cô lúc này.
Cô đang tức giận, hoặc đang cố đè nén một chuyện gì đó.
Đường Nhĩ Ngôn nhìn Sở Tư Nhan một lúc sau đó nhàn nhạt ra lệnh cho người tài xế ngồi trước, 'Lái xe!', sau đó thì trầm mặc không nói, điềm tĩnh ngồi đó như chờ cô gái bên cạnh có phản ứng.
Sở Tư Nhan vẫn một mực cúi thấp đầu không nhìn Đường Nhĩ Ngôn mà hắn thì cũng chẳng lên tiếng hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bầu không khí trầm mặc nặng nề đó vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi hai người đến sân bay.
'Đứa con trong bụng Thẩm Tích...là của anh sao?' Sở Tư Nhan rốt cuộc ngẩng đầu lên, giọng nhẹ như gió thoảng, gần như không thể nghe được.
Sự trầm mặc của cô chỉ có thể duy trì đến lúc này, nếu còn không lên tiếng hỏi, hắn lập tức đã phải lên máy bay đi Paris rồi. Cô biết, mình chắc chắn không thể nào chịu đựng nổi sự dằn vặt nếu không biết được chân tướng đến lúc hắn quay trở lại.
Nghe cô hỏi như vậy, Đường Nhĩ Ngôn trầm ngâm giây lát, bảo Cố Minh và tài xế xuống xe trước rồi mới quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén, 'Sao em lại biết được chuyện này?'
'Anh mặc kệ làm sao em biết, chỉ cần trả lời câu hỏi của em là được. Đứa bé là của anh sao?'
'Đúng vậy, là của anh.' Đường Nhĩ Ngôn đăm đắm nhìn sắc mặt trong nháy mắt đã trở thành tái nhợt của Sở Tư Nhan, đáy mắt thâm thúy lóe lên một tia kiên định.
Sở Tư Nhan cảm thấy như có một cơn rét lạnh trong chớp từ bàn chân xuyên lên đến đỉnh đầu rồi lan tràn khắp mỗi một tế bào trong cơ thể, cô cảm thấy lạnh, rất lạnh, không chỉ là thân thể mà cả lòng mình nữa.
Chuyện mà cô thắc thỏm lo âu bấy lâu, rốt cuộc vẫn xảy ra.
Mà cô, cứ đinh ninh là hắn sẽ không...
Bởi vì, hắn đã từng thừa nhận, cô là bạn gái duy nhất của hắn; bởi vì, cô đã từng ở trước mặt hắn nói qua, lúc cùng cô ở một chỗ xin đừng có người khác, lúc đó hắn còn cười nói cô ngốc nhưng cô biết, hắn đồng ý; bởi vì, cô cảm nhận được, sự sủng ái và âu yếm mà mấy năm qua hắn dành cho cô không có khả năng là giả, ít ra, cách đây không lâu, ở trước mộ của mẹ co hắn đã từng nói, đời này hai người sẽ không rời xa nhau.
Quá nhiều cái “bởi vì” đó cộng lại, cô cho rằng, hắn sẽ không chấp nhận một người khác!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn phản bội! Hắn sao lại có thể tàn nhẫn như thế? Làm sao có thể mau quên như thế? Sao lại có thể???
Nhưng Sở Tư Nhan, mày sao lại có thể quên, ngay từ lúc ban đầu hắn cũng đã có nói, nếu cô muốn đến với hắn, hắn không cho cô bất kỳ hứa hẹn gì, cũng sẽ không có tương lai nhưng cô vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, là lỗi của cô, không phải sao?
Thế nên cô bây giờ có thể lớn tiếng trách móc sự phản bội của hắn sao?
Sở Tư Nhan run run đôi môi nhưng thật lâu không nói nên lời, cả người nhích từng centimet một cách xa người đàn ông, cuối cùng bàn tay run rẩy chạm vào tay nắm cửa xe, đẩy ra sau đó dùng tốc độ trước nay chưa từng có chạy ra ngoài.
Lúc này đây, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải rời khỏi hắn thật xa, càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn biến mất trước mặt hắn, vĩnh viễn không cần thấy lại gương mặt khiến cô vừa yêu vừa hận kia...
'Sở Tư Nhan...em đứng lại đó cho anh...'
Hai người vệ sĩ trước giờ vẫn luôn theo sát bên cạnh lúc Sở Tư Nhan chạy chưa được mười mét đã kịp ngăn cô lại, mà Đường Nhĩ Ngôn lúc này cũng đã đuổi đến trước mặt cô.
'Em nghe anh nói...'
'Em không muốn nghe, không muốn nghe, em hận anh...'
'Câm miệng!'
''Em hận anh, em hận anh, em hận anh...' Một sự bướng bỉnh trước nay chưa từng có khiến cô bất chấp đây là nơi công cộng, như điên rồi vậy không ngừng gào rống với hắn, mà cô cũng thật sự cho rằng, nếu như lúc này đây nếu điên thật thì càng tốt hơn.
Đường Nhĩ Ngôn bất thình lình đưa tay giữ chặt lấy đôi vai đang run rẩy không ngừng của cô, trong ánh mắt nhìn cô thoáng lóe lên một tia tức giận và đau đớn giao thoa nhưng rất nhanh lại biến mất, 'Không cho lại nói mấy câu hận anh gì đó nữa, có nghe thấy không?'
'Buông em ra, anh đừng đụng vào người em...' Cô giãy dụa định đẩy ra đôi tay đang đặt trên vai mình, cứ nghĩ tới đôi tay đó đã từng ôm ấp một cô gái khác, còn để cô gái kia mang thai là cô đã muốn phát điên. Cô không thể chấp nhận, thật sự không thể chấp nhận giữa mình và hắn còn có một người khác.
Rõ ràng, chuyện cô sợ nhất chính là không thể cùng hắn ở bên nhau nhưng hôm nay, khi đối mặt với một chuyện khác, chuyện mình và một cô gái khác cùng nhau có được hắn khiến cô gần như suy sụp hẳn, vào lúc này cô chỉ muốn trốn tránh, trốn tránh hiện thực, trốn tránh hắn, trốn tránh tất cả.
'Buông em ra cũng được, em ngoan ngoãn một chút cho anh. Anh đưa em đến quầy làm thủ tục, em về Sidney trước. Chuyện này chờ anh trở về rồi sẽ giải thích rõ ràng với em.' Bàn tay đang đặt trên vai cô càng thêm dùng sức siết chặt, không để cô né tránh chính mình, không biết có phải là ảo giác hay không, loáng thoáng cô nghe được một tiếng thở dài rất khẽ từ hắn.
'Em không muốn quay về Sidney.'
'Vậy em muốn đi đâu?' Hoặc có lẽ là hắn nên trực tiếp mang cô theo cùng mình đến Paris. Nhưng chuyến công tác này của hắn thực sự rất bận, mang cô theo bên mình chỉ càng thêm phân tâm mà thôi cho nên, suy nghĩ đó chỉ lướt nhanh qua đầu rồi lập tức bị hắn phủ quyết.
'Em chỉ là không muốn quay về.' Cô cắn môi, cự tuyệt.
Lúc này, Cố Minh nãy giờ vẫn luôn cố tình đứng cách hai người một khoảng xa bước tới tuy nãy giờ đã thấy tình thế căng thẳng giữa hai người nhưng chỉ cúi đầu không dám nói gì. Hành trình của boss bận rộn đến đâu Cố Minh rõ ràng hơn ai hết nhưng ngay lúc này hắn không có can đảm lên tiếng.
'Cố Minh, cậu cùng cô ấy về Sidney đi.' Đường Nhĩ Ngôn rõ ràng là đang nói chuyện với Cố Minh nhưng tầm mắt vẫn luôn khóa chặt trên người Sở Tư Nhan, ý tứ đã rất rõ ràng, dù có vệ sĩ đi theo cô hắn cũng vẫn không yên tâm.
'Tôi biết rồi.'
'Công sự tạm thời không cần xử lý.'
'Tôi biết rồi.' Xem ra hắn sắp phải chuyển vị trí từ trợ lý đặc biệt của boss sang làm bảo mẫu 24/24 rồi.
'Em không muốn.' Nghe hắn ra lệnh cho Cố Minh ngay cả công sự cũng không cần quan tâm mà chuyên tâm giám sát mình, Sở Tư Nhan lập tức cự tuyệt.
'Ngoan ngoãn đợi anh trở về rồi chúng ta nói chuyện rõ ràng.' Hắn rốt cuộc buông tay khỏi vai cô,bàn tay vươn ra vén những sợi tóc đang lõa xõa trên má của cô ra sau tai, động tác cực kỳ mềm nhẹ, 'Đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh, Nhan Nhan, cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ không để em thất vọng.'
Ánh mắt Sở Tư Nhan nhìn hắn mang theo một chút phẫn hận lẫn tuyệt vọng, hắn nói sẽ không để cô thất vọng, là muốn Thẩm Tích bỏ đi đứa con trong bụng cô ta sao? Hắn cho rằng làm như vậy cô sẽ vui sao? Không đâu, cái khiến cô đau đớn không phải là Thẩm Tích, không phải là đứa bé mà là sự phản bội của hắn. Lúc hắn ôm Thẩm Tích trong tay, trong lòng có từng nghĩ đến cảm giác của cô không?
'Anh có muốn đứa bé kia không? Đứa bé mà Thẩm Tích đang có ấy?'
'Đương nhiên.'
Nghe giọng nói quả quyết kia của hắn, lòng Sở Tư Nhan lại đau đớn từng hồi, cô cắn chặt môi, không nói thêm gì nữa.