Độc Gia Sủng Hôn

Chương 339: Chương 339: Sự giãy dụa của "anh trai" (2)




P1 - Chương 04: Sự giãy dụa của “anh trai” (2)

Sự xuất hiện đột ngột của Phạm Tuyết Chân ở trước cửa nhà khiến Tống Cẩn Hành trong một khoảnh khắc đờ cả người nhưng đương nhiên, không có khả năng hắn không mời cô vào nhà, còn Bách đại thiếu gia và Lạc thiếu gia tuy rằng rất muốn lưu lại xem kịch vui nhưng chủ nhà người ta đã sầm mặt lại, ý đuổi khách đã quá rõ ràng, khí thế giống như nếu họ không đi thì sẽ lập tức đem súng oanh tạc hai người đến không trung luôn vậy. Vì suy nghĩ cho tính mạng và sự an toàn của bản thân, hai người đương nhiên là có thể biến nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, dù sao Tống đại thiếu gia cũng đỉnh đỉnh đại danh lão đại trong giới buôn bán vũ khí, có chọc ai thì cũng đừng nên chọc tới mấy người nắm vũ khí trong tay mới phải.

'Này, cậu nói thử xem liệu tên kia có mượn rượu làm loạn, đem em gái Chân Chân nuốt luôn vào bụng không?' Hai người đáp thang máy xuống lầu, Bách Thiếu Khuynh lười nhác đưa tay sờ cằm, không ngừng tự suy diễn.

Tống Cẩn Hành và Chân Chân...

Vừa nghĩ tới tình cảnh đó hắn đã cảm thấy thật thú vị.

'Anh rể họ tương lai, dường như đối với chuyện của người khác anh rất có hứng thú thì phải?' Lạc Tư liếc nhìn vẻ mặt hưng phấn lẫn hiếu kỳ của Bách đại thiếu gia thì không kìm được lại lên tiếng châm chọc, sao anh ta lại có nhiều tinh lực đi quản chuyện riêng của người khác vậy chứ?

Hay là tại vì gần đây Sharon đi công tác cho nên tinh lực tràn đầy của Bách đại thiếu gia không có chỗ phát tiết, chỉ dùng cho công việc không thôi vẫn còn quá dư thừa?

'Tôi thật sự không tin cậu không có hứng thú muốn biết. Nghĩ thử xem, Tống Cẩn Hành cùng tuổi với cậu của cậu lại ôm một cô gái nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi triền miên trên giường, mà cô gái nhỏ đó, hai mươi mấy năm trước hắn còn giúp cô ấy thay tã, tình cảnh đó thật là...'

Thật là đẹp đến không thể dùng từ ngữ để hình dung!

Lạc Tư nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, cười châm chọc, 'Bách tổng tài, sở thích của anh thật là khác thường nha, Sharon có biết không đấy? Hay là anh có bệnh thích trẻ con?'

'Cậu mới có bệnh đó!' Trên mặt Bách đại thiếu gia viết rõ câu “Cậu không hiểu gì hết!” thật rõ ràng, 'Loại hình mà tôi thích chính là loại mèo hoang có thể đấu với tôi ngang tài ngang sức kìa. Nhưng đàn ông mà, ở trên giường ít nhiều gì cũng có một chút sở thích khác thường, điều này cũng bình thường thôi. Không biết Tống Cẩn Hành và Chân Chân nếu như đến với nhau, liệu có bị hắn ép gọi là “chú” không nhỉ...'

Khẩu vị của Bách đại thiếu gia quả nhiên là khác thường...

'Anh có thể về tự thể nghiệm xem, lần sau lúc muốn chơi đùa, bảo Sharon gọi anh một tiếng “ba” thì biết ngay mà.' Lạc Tư đưa tay vỗ vai Bách tổng tài, đề xuất một cách đầy ác ý.

Nghe câu này, khóe môi Bách Thiếu Khuynh hơi nhếch lên, xuân tâm dào dạt, 'Đề nghị này rất hay, có thể thử xem!' Con gái và vợ hợp thành nhất thể, nào có người đàn ông nào không yêu thích đến phát cuồng chứ? Bằng không, Phạm Trọng Nam tại sao lại yêu một cô gái nhỏ hơn mình đến tận mười tuổi đến phát điên chứ? Phần lớn “đàn ông già” vẫn không có cách nào chống cự được với những cô gái nhỏ vừa yêu kiều vừa nũng nịu.

Đương nhiên, ngoại trừ loại đàn ông cực phẩm sớm đã nhìn quen đủ loại phụ nữ như hắn ra. Hắn chỉ yêu Phạm Hi Nhiên, cô gái lúc bình thường lạnh lùng như mlạnh lùng như một tảng băng nhưng lúc triền miên thì lại cuồng dã như một chú mèo hoang, nóng bỏng tưởng chừng như có thể thiêu cháy hắn.

Chỉ tiếc là, hắn theo đuổi lâu như vậy mà vẫn không có cách nào hợp pháp có được cô, không biết nên cảm thấy bản thân đáng thương hay đáng giận đây?

'Anh không sợ bị đá ra khỏi cửa sao? Thân thủ của Sharon không hề thua kém anh đâu nha.'

'Thân thủ của một cô gái có tốt đến đâu chăng nữa lúc ở trên giường không phải đều trở nên ngoan ngoãn hay sao?' Điểm này tuyệt đối không cần nghi ngờ, 'Cậu của cậu với Đóa Đóa không biết đã chơi trò này chưa nhỉ?' Bách Thiếu Khuynh vẫn không để tâm.

'Em về nhà trước. Anh có thể từ từ nghiên cứu.' Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Lạc Tư ném lại một câu rồi bước nhanh ra ngoài, hắn mới không giốn như Bách tổng tài có sở thích kỳ quặc như vậy, suốt ngày cứ muốn tò mò đời tư của người ta.

***

Mà lúc này, trong gian phòng khách đèn mở sáng trưng kia, Tống Cẩn Hành ngồi trên sofa ôm chặt cô gái nhỏ vừa vào cửa thì đã ôm chầm lấy hắn khóc sướt mướt kia.

Hắn để mặc cô ở trong lòng mình khóc nức nở, tay vuốt nhẹ mái tóc hơi ướt sương đêm của cô, trong mũi quẩn quanh là mùi hương nhàn nhạt rất riêng của cô, tất cả cơn tức và cảm giác phiền chán lúc nãy của hắn toàn bộ đều biến mất không chút tăm hơi, thay vào đó là một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời.

'Đừng khóc nữa được không?' Hắn đau lòng nhỏ giọng an ủi cô gái đang khóc đến sắp không thở được kia.

Nếu còn tiếp tục khóc nữa, ngày mai đôi mắt không cần phải dùng nữa rồi!

Nghe câu an ủi của hắn, Phạm Tuyết Chân vốn đang khóc thút thít không ngừng ngước gương mặt đã khóc đến ướt đẫm nước mắt của mình lên, giọng nghẹn ngào nói, 'Anh Cẩn Hành, em muốn ở lại chỗ của anh một thời gian có được không?'

Ở lại chỗ của hắn...

Ở lại chỗ của hắn...

Đầu Tống Cẩn Hành lập tức đau buốt!

“Không được” hai chữ này hắn không có cách nào nói ra mà cô thì lại nhanh hơn cướp lời...

'Anh Cẩn Hành, anh thật sự ghét em đến vậy sao?' Đôi mắt to tròn của Phạm Tuyết Chân bởi vì khóc quá nhiều mà sưng đỏ lên chăm chú nhìn Tống Cẩn Hành, đôi môi anh đào mím chặt đến không còn chút huyết sắc, khóe môi nhè nhẹ run lên.

Thực ra cô luôn là một cô gái rất nghe lời, bất kể là Frank hay Sara trước giờ cô đều chưa từng làm trái lời họ. Bởi vì cô biết họ chính là người thân nhất của mình, họ sẽ không làm điều gì có hại cho mình nhưng tòa thành mà họ tỉ mỉ xây lên cho cô sớm muộn cũng có ngày sụp đổ, mà cô cũng không thể lì lợm trốn tránh trong đó mãi.

Cô không phải là người nhà họ Phạm, tuy rằng trên người cô chảy dòng máu của Diệp Minh Châu nhưng không thể phủ nhận, cô là con của người khác, là đứa con mang tới cho nhà họ Phạm một nỗi sỉ nhục không cách nào xóa nhòa.

Cô cũng biết, những người nhà họ Phạm trước giờ đều không cảm thấy cô là nỗi ô nhục của họ, họ đều là người biết suy nghĩ, biết ân oán của đời trước không nên liên lụy đến đời sau nhưng sau khi biết được sự thật như vậy, trong lòng cô vẫn rất bất an, rất khổ sở, rất sợ hãi.

Tống Cẩn Hành nhìn vẻ tội nghiệp của Phạm Tuyết Chân, căn bản là không hạ nổi quyết tâm đuổi cô đi.

'Được. Em muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.' Cùng lắm là hắn rời khỏi Luân Đôn sớm hơn dự kiến là được. Nhưng cách nghĩ này mới vừa lướt qua đầu hắn thì chừng như biết hắn đang suy nghĩ gì, Phạm Tuyết Chân u oán cất lời, 'Anh Cẩn Hành, anh có thể lưu lại cùng em mấy ngày được không?'

Ánh mắt cô nhìn hắn giống như một con thú nhỏ sợ bị chủ nhân của mình bỏ rơi khiến Tống Cẩn Hành không cách nào từ chối cho đành.

'Được rồi, khoảng thời gian này anh sẽ ở lại Luân Đôn cùng em, vậy được không?'

'Anh Cẩn Hành, cám ơn anh.' Giọng nói êm ái của cô vang bên tai hắn, nụ cười trên môi càng ngọt hơn khiến lòng hắn mềm nhũn, 'Vậy bắt đầu từ tối nay chúng ta sẽ bắt đầu ở cùng với nhau.'

Tống Cẩn Hành gật gật đầu nhưng trong lòng rối như tơ vò, đầu óc trống rỗng không có cách nào suy tư, tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên không ngừng.

Hắn...hắn sao thế này? Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, sao hiện giờ lại cảm thấy nụ cười đó ngọt đến không thể tưởng tượng nổi thế này?

'Anh Cẩn Hành, nói rồi không được nuốt lời đâu đấy? Ngoắc tay nào!' Phạm Tuyết Chân đưa tay, ngón tay trắng nõn thon thon như búp măng cong lên, đưa ra trước mặt hắn.

Tống Cẩn Hành chừng như là ngay lập tức, không cần suy nghĩ, đưa tay lên...

'Được, ngoắc tay, ai nói dối là con chó nhỏ.'

Bàn tay cô rất nhỏ, vừa mềm vừa trắng, Tống Cẩn Hành thật sợ mình quá mạnh tay làm đau cô, vì thế chỉ nhẹ nhàng khoác ngón tay vào tay cô sau đó nhẹ nhàng buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.