Độc Gia Sủng Hôn

Chương 341: Chương 341: Sự giãy dụa của "anh trai" (4)




P1 - Chương 06: Sự giãy dụa của “anh trai” (4)

Chính ngay lúc tư duy có chút mê loạn đang định cúi xuống hôn lên đôi môi đầy dụ hoặc kia thì điện thoại di động của hắn vang lên một cách rất không hợp thời, lập tức kéo lý trí của hắn trở lại...

Trời ạ, hắn đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ lại muốn mượn rượu giả điên thêm một lần nữa sao? Tống Cẩn Hành, mày thật đáng khinh!

Hắn đưa tay vuốt mặt, cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo lại, dè dặt buông tay cô ra, rút tay khỏi chăn, nhìn một lần nữa vẻ điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ rồi mới xoay người bước ra ngoài ban công nghe điện thoại.

'Chân Chân sao rồi?'

Đầu bên kia truyền đến tiếng của Phạm Trọng Nam.

Tống Cẩn Hành hít thở sâu mấy hơi rồi mới lên tiếng, 'Đã ngủ rồi.'

Hắn cố gắng khiến cho giọng nói của mình giống như bình thường nhưng hiệu quả dường như không được tốt lắm, giọng vẫn trầm thấp và khàn hơn ngày thường mấy phần, người nhạy cảm như Phạm Trọng Nam làm sao có thể không nghe ra được chứ?

'Không phải cậu lại đưa phụ nữ về nhà đấy chứ?' Hắn hỏi.

'Trước giờ tôi chưa từng đưa bất kỳ người phụ nữ nào về chỗ của mình.' Tống Cẩn Hành có chút không vui đáp ngay.

'Tốt nhất là không có. Khoảng thời gian này Chân Chân phiền cậu chăm sóc. Những cảnh tượng không thích hợp với con bé tốt nhất không nên để cho Chân Chân nhìn thấy.' Phạm Trọng Nam nói rất trực tiếp.

'Không phiền. Nếu như không có những chuyện khác, tôi cúp máy trước.' Tống Cẩn Hành sợ nếu như hắn nói điện thoại quá lâu, cô thức dậy không thấy hắn lại bất an nữa.'

'Đợi một chút.' Biết hắn sắp ngắt điện thoại, Phạm Trọng Nam vội gọi lại.

'Gì?' Tống Cẩn Hành có chút không yên lòng đáp một tiếng.

'Nhớ kỹ, Chân Chân là em gái của tôi, cũng là...' Phạm Trọng Nam ngưng lại vài giây mới nói tiếp, '...em gái của cậu.'

Dẹp cái câu “em gái của cậu” chết tiệt đó đi! Tống Cẩn Hành không nói một lời trực tiếp ngắt điện thoại sau đó tắt luôn máy, không muốn nghe từ miệng người bạn thân bất kỳ một lời cảnh cáo nào nữa, trong lòng thầm mắng một câu thô tục.

Nếu đã không yên tâm về Chân Chân còn cho cô ấy đến tìm hắn làm gì?

Sắc mặt thật khó coi Tống Cẩn Hành bước trở vào nhà, nhìn thấy người trên giường vẫn còn bảo trì tư thế lúc nãy ngủ thật ngon lành, cơn tức trong lòng hắn dần dần tiêu tán bớt.

Nhưng, vừa nghĩ tới danh xưng “em gái' kia thì trong lòng lại bắt đầu cảm thấy cực độ không thoải mái.

Nhưng, đây không phải là điều hắn luôn hy vọng đó sao? Giờ còn gì đáng để bực dọc nữa đâu?

Đăm đắm nhìn cô công chúa ở trên giường đang ngủ thật say kia thêm một lúc nữa hắn mới xoay người đi vào phòng tắm, tối nay đã uống không ít bia, dù sao cũng không thể để một thân toàn hơi rượu ngủ qua đêm.

Mười phút sau, khi hắn toàn thân sảng khoái từ phòng tắm bước ra mới phát hiện cô gái nhỏ trên giường không biết từ lúc nào đã xoay người hướng lưng về phía hắn, động tác vô tình kia khiến cho chiếc chăn mỏng đang đắp trên người trượt xuống.

Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, lại nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng lên che lại phần vai bị lộ ra ngoài của cô, có lẽ ngay chính hắn cũng không biết, vẻ mặt, ánh mắt và từng động tác của hắn đều mang theo vô hạn nhu tình.

Phạm Tuyết Chân đang trong giấc ngủ mơ màng khẽ động thân mình, lại xoay người lại, mơ mơ màng màng gọi, 'Anh Cẩn Hành...'

'Anh ở đây, ngủ đi.' Hắn hơi khom người, sủng nịch vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, tay của cô từ trong chăn vươn ra, theo bản năng kéo cả cánh tay hắn, xem như gối ôm ôm vào trong lòng.

Bộ ngực mềm mại sớm đã phát dục hoàn chỉnh dán sát vào hắn, cho dù cách một lớp chăn nhưng chăn vẫn quá mỏng, vẫn có thể khiến hắn cảm nhận được một cách rõ rệt điều này, mà hơi thở ấm áp của hắn theo từng nhịp thở có quy luật phả lên cánh tay trần của hắn.

Thân thể dán sát vào nhau, khoang mũi lại tràn đầy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc của riêng cô, tất cả đang không ngừng kích thích bản năng đàn ông đang lúc cường thịnh của hắn.

Tuy rằng trong lòng Tống Cẩn Hành sớm đã nhận định Phạm Tuyết Chân chỉ là cô em gái mà hắn thương yêu nhất, nhưng phản ứng sinh lý thành thực khiến hắn thật sự chật vật, thật sự hoài nghi bản thân liệu có phải tâm lý bị biến thái hay không.

Tống Cẩn Hành cho dù có biến thái hơn nữa mày cũng không thể nảy sinh loại xúc động này với cô chứ! Trời ạ, hắn làm sao có thể có những suy nghĩ không an phận đối với cô chứ?

Chân Chân là em gái của Frank, cũng là em gái của hắn!

Hắn còn bồng bế cô, còn giúp cô thay tã!

Một buổi tối này, Tống Cẩn Hành vì phản ứng sinh lý không thể diễn tả bằng lời của mình mà áo não không thôi, vừa phải canh giữ bên giường không đành lòng đánh thức cô dậy cho nên cứ phải ngồi im không dám động đậy vừa phải giằng co giữa lý trí và sinh lý, giống như đang chìm nổi giữa băng và hỏa, thật sự là đủ khổ sở...

Bên này Tống thiếu gia bị dày vò đến thảm nhưng ở một chỗ khác, Phạm tiên sinh thư thái và sảng khoái đến cực điểm.

Hắn nhìn chiếc điện thoại di động đắt tiền đang vang lên những tiếng tút tút kia của mình rồi xoay người, đứng yên lặng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt ngoài kia, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười.

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng sẽ trưởng thành, rồi cũng có một ngày thoát khỏi đôi cánh chở che của hắn, bay theo một hướng của riêng mình! Cũng đã đến lúc để Chân Chân tự quyết định nhân sinh của mình rồi.

'Ông xã, sao lại thức dậy rồi?'

Bên cạnh thiếu người bầu bạn, thiếu độ ấm quen thuộc, Phạm phu nhân không biết từ lúc nào đã thức dậy, đi đến sau lưng chồng, hai tay vòng qua thắt lưng tinh tráng của hắn, cả người dán sát lên người hắn.

'Không có gì.' Hắn thu điện thoại lại, xoay người ôm thân hình mềm mại của cô vợ nhỏ đáng yêu của mình vào lòng.

'Nói xạo. Anh đang gọi điện thoại.' Phạm phu nhân không hề bỏ lỡ động tác thu điện thoại lại của hắn.

'Anh chỉ dặn Tống Cẩn Hành chăm sóc cho Chân Chân đàng hoàng thôi.'

'Chân Chân đến chỗ Tống đại ca thật sao?' Vốn vẫn còn đang buồn ngủ mơ mơ màng màng, Giang Tâm Đóa nghe hắn nói vậy, thần trí tỉnh táo lại không ít.

'Ừ.' Phạm Trọng Nam không có ý định nói nhiều, ôm người ngọc quay trở lại giường.

'Theo anh thấy, lần này qua đó, Chân Chân với Tống đại ca liệu có tiến triển đột phá gì không?' Chân Chân từ nhỏ đến lớn đã thích Tống Cẩn Hành, điều này sớm đã là bí mật công khai. Chỉ là, một năm nay hai người trong cuộc này đều không tình nguyện nhắc đến cho nên chỉ đành ngồi im chờ xem động tĩnh thôi.

Nhưng, nửa đêm nửa hôm Chân Chân trốn nhà chạy đến tìm Tống Cẩn Hành, anh ấy lại không cự tuyệt, vậy liệu họ có...

'Đừng lo chuyện của hai người kia nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.' Hắn ôm cô nằm xuống giường.

'Chân Chân thật sự rất thích Tống đại ca, anh cũng không phải không biết, sao anh không chịu tác hợp cho hai người?' Lúc này đây, cơn buồn ngủ trong cô đã tiêu biến mất, ngược lại trí tò mò đã trở lại.

'Em không buồn ngủ sao?' Phạm tiên sinh nâng cằm Phạm phu nhân lên, hỏi một cách nghiêm túc.

'Không buồn ngủ.'

'Vậy chúng ta làm một chút chuyện gì đó cho dễ ngủ đi.' Phạm tiên sinh đương nhiên không có hứng thú vào giờ phút này thảo luận chuyện của người khác, nếu như cô đã không buồn ngủ, không bằng làm chút chuyện khiến cho ai nấy đều thoải mái.

Vừa nãy cô còn bực hắn vì ở trong thư phòng bắt nạt mình quá mức như vậy, sau khi về phòng kiên quyết không cho hắn đụng đến, cô đã ăn no nhưng hắn thì chưa.

'Phạm Trọng Nam, anh đúng là háo sắc, lưu manh...' Cô bực lên, ngước đầu cắn nhẹ lên cằm hắn.

'Phạm phu nhân, chiếc miệng nhỏ này thích cắn như vậy, đói bụng rồi sao?' Ngón tay hắn miết nhẹ lên cánh môi hồng nhuận kia, giọng nói cực kỳ ái muội.

'Đúng là em đói bụng rồi, Phạm tiên sinh, xuống nhà nấu bữa khuya cho em ăn.' Cô vòng tay qua cổ hắn, nũng nịu nói.

'Em yêu, uống sữa của ông xã đi...'

'Lưu manh...'

Lời còn chưa nói hết thì người đã bị áp xuống giường.

Đêm vẫn còn rất dài, rất dài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.