Độc Gia Sủng Hôn

Chương 241: Chương 241: Sự giãy dụa của Tống Cẩn Hành (2)




Chương 241: Sự giãy dụa của Tống Cẩn Hành (2)

Bách đại thiếu gia đi đến đâu là gây xôn xao đến đấy, nhưng lần này chỉ có một mình, sau lưng hắn còn có Tống Cẩn Hành và một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mà hắn không biết.

Phạm Trọng Nam thoáng chau mày, cái tên này, sao lại tùy tiện dẫn một cô gái khác đến đây chứ?

'Ai đến vậy?'

Buổi tiệc đã sắp kết thúc mới đến, có phải là quá không nể mặt rồi không?

'Chúng ta qua đó đi.' Phạm Trọng Nam nắm tay cô đi về phía ba người khách mới đến.

'Người đẹp Đóa Đóa, đã lâu không gặp.' Bách Thiếu Khuynh vừa nhìn thấy Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa nắm tay nhau bước đến, không giống như trước đây thường giang tay ôm lấy, chỉ đơn giản chìa tay ra.

'Đã lâu không gặp.' Giang Tâm Đóa cũng đưa tay về phía hắn, Bách Thiếu Khuynh nâng đôi tay trắng nõn với những ngón thon dài kia lên, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn cực kỳ lẽ nghi theo đúng chuẩn mực, thành công chọc cho gương mặt của Phạm tiên sinh ở phía sau hắn đen lại.

'Frank, tôi qua chào hỏi mấy câu trước đã.' Bách Thiếu Khuynh ném lại một câu rồi đi về phía nhóm người mà mình quen, nói chính xác hơn là, bóng lưng cao gầy quen thuộc kia trong đám đông đã dụ hoặc hắn, bước chân cứ thế không kìm chế được thẳng tiến về phía đó.

Sau khi trở về từ Moscow họ đã không còn liên lạc với nhau, hắn thực sự rất nhớ cô.

Nhưng ngoại trừ chuyện liên quan đến công trình xây dựng thành phố mới, người đẹp giá băng kia trước giờ không chịu nói với hắn bất kỳ việc tư nào! Cho dù hắn đã năm lần bảy lượt hạ mình gọi điện thoại cho cô, mười phần hết tám chín là bị cô vô tình ngắt đi, còn không thì hoàn toàn không để ý.

Người đẹp vốn là khó theo đuổi, đạo lý này hắn biết! Nhưng vẫn như xưa, lòng cứ ngứa ngáy khó chịu nhất định muốn chọc đến cô.

'Chúc mừng!' Sau khi Bách Thiếu Khuynh rời đi rồi, Tống Cẩn Hành nhìn về phía Giang Tâm Đóa, chìa tay ra.

'Tống đại ca...' Giang Tâm Đóa kìm lòng không được liếc mắt mấy lần về phía cô nàng xinh đẹp đứng cạnh bên hắn.

Ý hắn là sao? Rõ ràng biết Chân Chân tối nay cũng có mặt trong bữa tiệc này, hắn lại dẫn một cô gái khác đến!

Lần trước ở Melbourne cô căn bản là không kịp hỏi chuyện giữa hắn với Chân Chân, sau khi về lại Luân Đôn cô cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi Chân Chân chuyện rốt cuộc tiến triển đến đâu.

Nhưng tình huống bây giờ...

'Phạm phu nhân, chào cô, tôi là Jenny, bạn gái của anh ấy.' Trái với Giang Tâm Đóa, Jenny rất phóng khoáng và tự tin đưa tay cho cô.

'Hoan nghênh cô đến tham dự buổi tiệc tối nay.' Dù trong lòng có nhiều nghi hoặc và bất mãn hơn nữa, cô cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng trong trường hợp như vậy.

Giang Tâm Đóa lịch sự bắt tay Jenny, còn chưa kịp buông ra thì đã nghe sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ nhu mì của Phạm Tuyết Chân, 'Anh Cẩn Hành, anh đến rồi sao? Đây là em...'

Lời Phạm Tuyết Chân còn chưa nói hết, lúc nhìn thấy cô gái trước mặt, tất cả những lời muốn nói đều bị cô cứng rắn nuốt xuống, gương mặt xinh xắn thoáng chốc trở nên tái nhợt.

'Chân Chân, đã lâu không gặp.' Vẻ mặt Tống Cẩn Hành không chút thay đổi, tươi cười kéo Jenny đến sát mình hơn, 'Jenny, em đã gặp rồi.'

'Hi Sally.' Jenny rất nhiệt tình chào hỏi Phạm Tuyết Chân.

'Chào chị.' Hộp quà Giáng sinh mà Phạm Tuyết Chân cầm trên tay vốn định đưa cho Tống Cẩn Hành lúc này lặng lẽ giấu ở sau lưng, yếu ớt nói.

'Chân Chân, đây là quà Giáng sinh mà anh với Jenny đã cùng đi chọn cho em, chúc em Giáng sinh vui vẻ.' Tống Cẩn Hành mỉm cười đưa một hộp quà được gói một cách tinh xảo đến trước mặt Phạm Tuyết Chân.

'Cám ơn.' Giọng Chân Chân lúc này đã hơi run, bàn tay trắng nõn đưa ra đón lấy món quà cũng run đến nỗi suýt nữa thì cầm không chắc.

'Em đưa Chân Chân đến chỗ Hi Nhiên đi.' Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa đều lập tức nhìn ra vẻ mặt và phản ứng khác thường của Chân Chân, Phạm Trọng Nam ra hiệu cho Giang Tâm Đóa đưa cô rời đi rước.

'Tống đại ca, Jenny, em với Chân Chân qua bên kia trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện.' Lúc Giang Tâm Đóa nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phạm Tuyết Chân, Tống Cẩn Hành tinh mắt nhìn thấy một bàn tay khác của cô đang cầm một hộp quà nhỏ, không cần hỏi cũng biết là muốn tặng cho hắn.

Rõ ràng biết là không nên mở miệng nhưng trước khi cô xoay người rời đi, hắn vẫn kìm lòng không được, 'Chân Chân, quà mà em cầm có phải là tặng cho anh không?'

Phạm Tuyết Chân ngay cả đầu cũng không quay lại, 'Không phải, là tặng cho anh Bách, xin lỗi anh Cẩn Hành, quà của anh em quên mua rồi.'

'Không sao.' Trên mặt Tống Cẩn Hành vẫn là nụ cười tuấn lãng như trước giờ nhưng trong lòng lại vì câu nói quên mua quà cho hắn mà ảm đạm không thôi, họ biết nhau đã nhiều năm như vậy, cô bé này trước giờ chưa từng một lần quên hắn.

Cảm giác thất lạc này thực sự khó mà diễn đạt bằng ngôn từ được, nhất là khi thấy cô vẫn xoay lưng về phía hắn, lòng hắn như có thứ gì đó bóp chặt, ẩn ẩn phát đau.

Sự ỷ lại của cô, sự tin cậy của cô dành cho hắn, hắn vẫn luôn biết, mà sự thương yêu, chìu chuộng hắn dành cho cô cũng không cần hoài nghi, nhưng đây có phải là tình cảm trai gái hay không ngay cả hắn cũng không thể phân biệt được rõ ràng.

Trong mắt hắn, Chân Chân vẫn luôn là một thiên sứ không nhuốm khói bụi trần gian, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến sẽ vấy bẩn cô. Nhưng lần trước lúc đi thăm cô, bởi vì muốn nhiều mấy ly, cũng bởi vì, gương mặt xinh đẹp trước mắt quá mức dụ hoặc cho nên hắn không đừng được mà hôn cô...

Là hắn khiến cho quan hệ thuần khiết giữa họ bao nhiêu năm qua trở nên phức tạp, tuy rằng đã giải thích với cô rất nhiều lần, nhưng không biết cô gái kia nghĩ thế nào nữa.

Bởi vì không muốn cô suy nghĩ quá nhiều, hôm nay hắn còn cố ý dẫn Jenny, cô gái lần trước đã được hắn đưa đến trường tìm cô để giải thích cho hành động thất thường của mình tối hôm đó, cùng đến bữa tiệc tối này. Hắn chỉ muốn tỏ rõ lập trường của mình, nhưng nhìn vẻ khổ sở và xa cách của cô, hắn lại thấy phiền lòng vô cùng.

Nhất là món quà đáng lý ra được tặng cho hắn kia, cô lại dám nói là tặng cho tên lăng nhăng Bách Thiếu Khuynh kia.

'Qua đây uống một ly?' Phạm Trọng Nam cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tống Cẩn Hành, khiến hắn không thể không thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh càng lúc càng xa kia.

Jenny là một cô gái biết điều, biết lúc đàn ông nói chuyện thường không thích có phụ nữ đứng bên cạnh cho nên cô rất vui vẻ rời đi.

Hai người đàn ông tay nâng ly rượu đứng ở một góc, nhìn về phía Phạm Tuyết Chân đang vui vẻ trò chuyện cùng Bách Thiếu Khuynh và Phạm Hi Nhiên, vẻ u buồn trên mặt cô lúc này đã tan đi, món quà trên tay cũng đã được đưa cho Bách Thiếu Khuynh hơn nữa còn nhón chân kề môi nói gì đó bên tai Bách Thiếu Khuynh khiến cho Bách đại thiếu gia vui vẻ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt cô, không biết hắn nói với cô câu gì mà khiến cho cô gái nhỏ không cam lòng rời khỏi...

Rồi giống như sợ chọc cô bé giận, Bách Thiếu Khuynh lại còn đưa tay khoác lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ về như an ủi...

Tình cảnh đó khiến bàn tay đang nắm ly rượu của Tống Cẩn Hành càng thêm dùng sức...

'Cậu đã làm gì con bé?' Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt, quay sang Tống Cẩn Hành nhàn nhạt hỏi.

'Cái gì cũng không làm.' Đánh chết Tống Cẩn Hành cũng sẽ không tiết lộ với Phạm Trọng Nam chuyện cô em gái thuần khiết được bảo hộ cẩn thận hai mươi mấy năm của mình bị hắn vấy bẩn, dù rằng chỉ đơn giản là một nụ hôn.

'Cái gì cũng không làm sao hôm nay con bé lại thất thường thế kia? Đừng quên lúc đó cậu đã hứa với mình những gì.'

'Tôi không quên. Tôi chỉ xem Chân Chân là em gái.'

'Được, em gái. Sau này cũng phải nhớ lấy, đối với em gái, chuyện gì nên làm, lời gì nên nói đều phải suy nghĩ cho thật rõ ràng. Cậu mà bắt nạt con bé, chính là bắt nạt Phạm Trọng Nam tôi, OK?'

'Cậu cũng đâu cần bảo hộ em gái mình đến mức đó chứ?' Tống Cẩn Hành cố ý dời đi đề tài, 'Vậy còn cô gái của mình, cậu định thế nào?'

'Tống Cẩn Hành, tôi không có thời gian nói đùa với cậu. Chân Chân không phải loại phụ nữ mà cậu có thể tùy tiện đụng vào như những cô gái cậu thường chơi đùa bên ngoài.'

'Tôi cũng không nói đùa, Frank, cậu yên tâm, tôi lần nữa đảm bảo, sẽ không đụng đến Chân Chân, OK?'

'Tin cậu thêm lần này, Sau này không có việc gì đừng đến tìm con bé.' Phạm Trọng Nam ném lại câu đó xong, không buồn nhìn hắn một lần, xoay người đi về phía nhóm của Phạm Tuyết Chân.

Tống Cẩn Hành nâng ly rượu trên tay một hơi uống cạn sau đó đi về phía Jenny đang đứng nói chuyện với Phạm Hi Nhiên đằng xa kia.

Rất không đành lòng sau này không thể lại đi tìm cô gái nhỏ kia, chỉ là...

Cảm giác này thực sự là, cắt không đứt, đoạn không lìa, thật đủ rồi hỗn loạn!

***

Sau buổi tiệc, Giang Tâm Đóa ngay cả về phòng thay đồ cũng không có thời gian, lập tức đi đến phòng của Phạm Tuyết Chân, cô thật sự không yên tâm về cô.

Nghe tiếng gõ, cửa phòng rất nhanh được mở ra, đập vào mắt cô lại là gương mặt quen thuộc của Phạm Hi Nhiên.

'Sharon?'

'Đóa Đóa, còn chưa đi nghỉ sao?'

'Chân Chân đâu?'

'Tâm tình của Chân Chân không tốt lắm, em đang nói chuyện với con bé.'

'Chị vào được không?'

Giang Tâm Đóa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy Phạm Tuyết Chân đang ngồi trên giường, đôi mắt sưng đỏ, chắc là đã khóc một trận, thấy cô bước vào, nước mắt của cô nhịn không được lại tiếp tục lăn xuống.

6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.