Độc Gia Sủng Hôn

Chương 260: Chương 260: Sự trả thù của hắn (3)




Chương 260: Sự trả thù của hắn (3)

'Cháu...' Tạ Lệ Á thật không ngờ lời của Phạm Bác Văn là thật, thì ra Phạm Trọng Nam thực sự ghét chuyện có người phụ nữ nào đụng chạm vào thân thể mình.

'Còn về chuyện Giang Viễn Hàng vì sao lại kéo hai người vào, mượn tay tôi để dạy dỗ hai người, tin rằng trong lòng hai người rõ ràng hơn ai hết, chắc cũng không cần tôi kể lại từng chuyện tốt mà hai người đã làm đâu nhỉ?'

Tạ Lệ Á hung hăng trừng Phạm Trọng Nam rồi chợt phát ra một tiếng thét thất thanh, sau đó là một tràng cười cuồng loạn, 'Phạm Bác Văn nói không sai, Phạm Trọng Nam thực sự không phải người mà là ma quỷ, một loài ma quỷ mang trên người bộ y phục đẹp đẽ của con người, chẳng những giết cha mình, còn giết cả ông nội mình...Ồ, không, rốt cuộc ai mới chính là...'

Lời của bà còn chưa nói hết, Phạm Trọng Nam đã nhấc chân đá qua một cách không hề nương tình, lực đạo quá mạnh của cái đá đó khiến Tạ Lệ Á đau đến nỗi nói không nên lời.

Hắn lần nữa châm cho mình điếu thuốc, ánh sáng từ chiếc bật lửa chiếu nghiêng một bên sườn mặt của hắn, lạnh lùng và tàn nhẫn như một sứ giả đến từ địa ngục.

'Tôi không biết bà nghe được gì từ miệng Phạm Bác Văn rồi lại tưởng là mình biết được gì đó, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, nếu như tôi ở bên ngoài nghe được bất kỳ lời đồn đãi nào không đúng với sự thực, kết cục của hai mẹ con bà...'

Tống Cẩn Hành tiếp nối lời hắn, 'Trên đời này, chết đôi khi dễ hơn sống nhiều lắm.'

Những câu đe dọa Tống Cẩn Hành không cần nói nhiều, tiếp theo đó hắn chỉ mở điện thoại lên, khi điện thoại được nối thông, còn cố ý mở loa ngoài để Tạ Lệ Á nghe được.

Điện thoại rất nhanh đã có người nghe.

'Gần đây thế nào rồi?' Tống Cẩn Hành dùng tiếng Anh nói vào điện thoại.

Đầu bên kia truyền đến một tràng cười trầm đục, 'Sao vậy? Gần đây chiến tranh, bạo loạn liên miên, ngành kinh doanh vũ khí đạn dược của ông bạn phải bận bịu lắm mới phải chứ? Sao lại có thời gian gọi cho tôi? Hay là nhớ những người đẹp ở chỗ tôi?' Giọng nói đầy bỡn cợt truyền đến mang theo một chút âm hưởng nước ngoài.

'Hừm, nói đùa không vui chút nào.' Tống Cẩn Hành mắng một câu rồi quay sang chủ đề chính, 'Ở đây tôi có một cô gái, muốn gửi sang chỗ anh làm công cụ ấm giường, thấy sao hở?'

'Gái Đông phương?' Giọng đối phương hào hứng hẳn lên, 'Anh biết sở thích của otoi rồi đó, tốt nhất là loại chịu chơi một chút, tuần trước ông anh của tôi ở trong nước gửi cho ít hàng, toàn là đồ bỏ đi.'

'Vậy sao? Tôi muốn nghe thử xem.' Hắn chờ câu tiếp theo của đối phương, tin rằng, phần sau mới thực là đặc sắc.

'Tôi mới cho vài người thử hàng thôi, mới có mấy ngày thôi mà cô ta đã người không ra người ma không ra ma rồi. Thật là chán hết sức.

Nghe giọng người đàn ông nói một cách đầy bất mãn, Tống Cẩn Hành cười càng tà ác, 'Gái ở chỗ tôi dáng vóc không tệ, hơn nữa vừa chủ động lại vừa nhiệt tình, nếu theo cách nói của chính cô ta, cho dù đại chiến trăm hồi cũng không biết mệt, đàn ông có thể đổi hết người này đến người khác, thế nào? Có hứng thú không?'

Nhưng trước khi tặng cho tên kia làm đồ chơi, hắn còn phải đưa cô ta đi chỉnh dung mới được, người anh em này của hắn đối với gương mặt kia có thể nói là chấp nhất vô cùng.

'Là bạn của anh?' Đầu bên kia hỏi một cách đầy thâm ý.

'Đương nhiên không phải.'

Chỉ cần là vậy, anh ta đã biết ý nghĩa trong lời nói của Tống Cẩn Hành.

'Nếu như đã vậy, báo cho tôi tên và chỗ ở của cô ta, tôi muốn mời cô ta đến chơi mấy ngày, chắc là không khó đâu nhỉ?' Người đàn ông cười một cách tự phụ.

'Nếu như đã nói tặng cho anh, đương nhiên tôi phải đích thân đưa đến cho anh mới phải phép chứ.'

'Vậy thì cám ơn anh trước nhé.' Người đàn ông lớn tiếng cười.

'Giữa chúng ta còn nói cám ơn thì khách sáo quá rồi. À này, ở chỗ của tôi còn có một phụ nữ hơi lớn tuổi một chút, không biết đưa đến chỗ anh có cách nào xử lý cho tốt không?'

'Chết tiệt, gái già thì tôi không hứng thú mấy, nhưng nếu đã có miễn phí, vậy cứ cho những công nhân quét tước ở chỗ tôi coi như phần thưởng cũng được.'

'Cứ quyết định như vậy đi, đợi tôi xử lý xong chuyện bên ngày sẽ đích thân đưa người qua chỗ anh.'

Tống Cẩn Hành ngắt điện thoại, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười tà tứ, 'Nếu như hai mẹ con bà muốn đi Trung đông như vậy, tôi đảm bảo sẽ đưa hai người đến đó bằng tốc độ nhanh nhất.'

Mà Tạ Lệ Á lúc này thì đã sợ đến mặt mày tái mét, tay chân run lẩy bẩy không nói được lời nào.

'Đi thôi.' Phạm Trọng Nam đứng lên, rời đi trước.

'Này, nhớ đừng chơi chết cô gái kia.' Tống Cẩn Hành vừa rảo bước theo sau hắn vừa dặn dò những người đàn ông đang vây quanh Giang Tịnh Văn.

Chơi chết thì quá dễ dàng cho cô ta rồi!

Tối hôm đó, Giang Tâm Đóa đợi mãi, đợi mãi đến gần ba giờ sáng mới thấy Phạm Trọng Nam trở lại.

'Sao còn chưa ngủ?' Vừa vào phòng Phạm Trọng Nam đã nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang nằm nghiêng trên sofa, hắn cười âu yếm, đi đến bên cạnh cô khuỵu chân xuống, định vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia nhưng tay mới vừa đưa ra được một nửa, hắn chợt rụt lại.

Thấy hắn rụt tay về, Giang Tâm Đóa ôm gối đầu ngồi dậy, mẫn cảm khứu giác giúp cô đã sớm nghe ra trên người hắn có mùi thuốc và mùi rượu nồng nặc, còn có một mùi giống như mùi cây cối, hình như là mùi gỗ thông, hắn rốt cuộc đã đi đâu chứ? Vì sao muộn như vậy mới về?

Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của cô, Phạm Trọng Nam hơi né tránh ánh mắt của cô, trầm mặc nói, 'Anh đi tắm trước đã, em về giường ngủ đi.'

Hắn nói rồi đứng lên đang định bước về phía phòng tắm thì Giang Tâm Đóa cũng đã đứng lên khỏi sofa, gọi với theo, 'Phạm Trọng Nam...'

Nghe tiếng gọi của cô, hắn khựng bước nhưng không quay đầu lại, 'Sao vậy?'

'Hôm nay anh đã đi đâu?'

Đáy mắt Phạm Trọng Nam thoáng qua một tia phức tạp nhưng vẫn duy trì sự điềm tĩnh, 'Ở công ty, xử lý công việc.'

'Ở công ty mãi đến bây giờ mới về sao?' Trước đến giờ công việc của hắn luôn rất bận rộn, cô cũng chưa từng nghi ngờ bất cứ điều gì, nhưng hôm nay cô gọi điện thoại cho hắn vẫn luôn trong tình trạng không có người nghe, hơn nữa, hắn trở về biểu hiện có gì đó không đúng, trên người mùi khói thuốc, mùi rượu lại nặng như vậy, đây căn bản không phải một Phạm Trọng Nam của ngày thường.

'Ừ.' Hắn rốt cuộc quay đầu lại, 'Suy nghĩ lung tung gì vậy?' Hắn đưa ngón trỏ âu yếm cọ nhẹ lên sóng mũi cô.

Mùi khói thuốc và mùi gỗ thông nhàn nhạt càng len vào khứu giác của cổ õ ràng hơn khiến cô không nhịn được khẽ chau đôi mày thanh tú, 'Anh gạt em. Ở công ty sao lại hút nhiều thuốc như vậy? Còn uống rượu?'

'Chuyện cần phải xử lý nhiều quá, anh cần một chút nicotine để tỉnh táo tinh thần lại. Rượu là của Tống Cẩn Hành mang đến, không tin em có thể hỏi cậu ta. Chiếc đầu nhỏ này đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Nếu như không mệt, vào đây giúp anh cọ lưng.'

Vì để ngăn không cho cô tiếp tục truy vấn nữa, hắn lập tức dời đi đề tài, cánh tay hữu lực vươn ra kéo cô vào lòng, dìu cô cùng đi về phía phòng tắm.

'Phạm Trọng Nam, anh thực sự không có chuyện gì gạt em đó chứ?' Cô ngoan ngoãn để mặc hắn ôm mình, hai tay vòng qua cổ hắn, đôi mắt bởi vì thức khuya mà ẩn hiện mấy sợi tơ máu đăm đắm nhìn hắn.

'Tại sao em gọi cho anh nhiều cuộc như vậy mà luôn không có ai nghe?' Đây là chuyện cực ít khi xảy ra. Cho dù lúc hắn bận không để ý đến điện thoại, vẫn chẳng lẽ suốt thời gian đó cho đến tận khi về đến nhà hắn vẫn không liếc qua điện thoại một lần nào sao? Không thấy trên đó thể hiện cô đã gọi cho hắn thật nhiều thật nhiều cú điện thoại sao?

'Xin lỗi em, anh thực sự không có để ý đến điện thoại.' Là hắn cố tình để chiếc điện thoại tư nhân của mình trên bàn làm việc không mang theo bởi vì hắn không muốn có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì quấy nhiễu hắn làm chuyện mà mình muốn làm.

Hai người đi vào phòng tắm, hắn đặt cô xuống, Giang Tâm Đóa giúp hắn mở nước nóng, mở nước xong, cô xoay người định đi thì lại nhìn thấy Phạm Trọng Nam lẳng lặng đứng đó nhìn mình. Cô trừng hắn, 'Không phải nói mệt rồi sao?'

Phạm Trọng Nam mỉm cười, tay ngoắc ngoắc cô, 'Qua đây!'

Cô đi đến trước mặt hắn, hai tay níu lấy áo sơ mi của hắn, vừa ngước lên đã nhìn thấy cổ họng hắn nhấp nhô không ngừng, cô tinh nghịch dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó lại khiến nó càng nhấp nhô dữ dội hơn...

Phạm Trọng Nam bắt lấy tay cô, 'Đừng đùa với lửa, giúp anh cởi quần áo đi.' Giọng người đàn ông phút chốc chấp hơn mấy phần.

'Anh không biết tự mình cởi sao?' Cô bĩu môi, bàn tay không chịu nghe lời đang định rút về thì lại bị hắn kéo hắn vào lòng, khóa chặt không buông.

'Anh thích em giúp anh cởi...'

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn thoáng chốc đỏ như tôm luộc nhưng vẫn run run đôi tay, giúp hắn cởi từng nút từng nút của chiếc áo sơ mi...

Tuy rằng khoảng thời gian này hắn bận bịu vô cùng, gương mặt tuấn dật đã gầy đi không ít nhưng cơ bắp trên người vẫn như cũ cường kiện hữu lực, nhất là khi mặt cô kề sát bên phía lồng ngực trái của hắn, dưới lớp cơ bắp rắn rỏi, tiếng tim đập mạnh mẽ, đều đặn khiến mặt cô thoáng chốc nóng ran...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.