Độc Gia Sủng Hôn

Chương 344: Chương 344: Tống thiếu gia, muốn hạ hỏa thật sao? (1)




P1 – Chương 09: Tống thiếu gia, muốn hạ hỏa thật sao? (1)

'Tập đoàn kỹ nghệ cao Huida có một dự án đấu thầu trị giá mười tỷ bảng Anh, nghe nói tập đoàn Phạm thị có ý muốn tham gia, tôi có thể thuyết phục gia tộc Jones rút lui khỏi dự án đấu thầu này.'

'Ông cảm thấy một dự án quan trọng như vậy, người trước giờ chưa từng can dự vào chuyện kinh doanh của công ty như ông có khả năng thao túng cách nghĩ của cả gia tộc Jones hay sao?' Phạm Trọng Nam cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe ông nhắc đến dự án đấu thầu này.

'Người đang nắm quyền gia tộc Jones là anh ruột của tôi, tôi đương nhiên có cách khiến cho anh ta đồng ý.' Anh trai ruột của ông lúc đầu không phải là người được lựa chọn để tiếp nhận vị trí nắm quyền của gia tộc Jones, sở dĩ ông có thể lên nắm quyền là vì ông sử dụng thủ đoạn chiếm lấy cổ quyền của một người em trai khác, rồi ỷ vào số cổ quyền nhiều đó nên mới có thể nắm giữ vị trí cầm đầu của gia tộc Jones.

Trong hội đồng quản trị của gia tộc Jones không có người ngoài, có rất nhiều người muốn đẩy anh của ông ra khỏi vị trí kia. Nếu như ông đồng ý nhượng lại số cổ phần mình đang nắm trong tay cho anh ấy, vậy không nghi ngờ gì nữa, ông ta có thể ngồi vững vàng ở vị trí cầm quyền của gia tộc Jones.

Vụ làm ăn này rõ ràng là rất có lợi cho Phạm Trọng Nam, còn chuyện Ken Jones muốn trả lời thế nào với hội đồng quản trị của gia tộc Jones, đó là chuyện của ông ta.

'Ông cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?'

Sở dĩ Phạm Trọng Nam xem trọng kế hoạch đấu thầu này là vì nó liên quan đến khai thác năng lượng mới, một lĩnh vực mà trước giờ tập đoàn Phạm thị chưa từng tham gia vào.

Tập đoàn kỹ nghệ cao Huida nắm trong tay kỹ thuật hạt nhân tiên tiến mà tập đoàn Phạm thị có được chính là nguồn tài chính hùng hậu, kỹ thuật kết hợp với tài chính, tương lai những năm sau này nhất định có thể đưa đến cho cả hai bên một nguồn lợi nhuận khó mà tưởng tượng nổi.

Trên thực tế, Phạm Trọng Nam sớm đã có kế hoạch, số tiền tập đoàn Phạm thị bỏ ra cho lần đấu thầu này, trong vòng một năm hắn có thể từ tập đoàn Huid kiếm trở lại. Gia tộc Jones không phải là đối thủ của tập đoàn Phạm thị nhưng cũng sẽ chen chân vào khiến cho tập đoàn Phạm thị không thể không tăng giá bỏ thầu lên.

'Tôi sẽ không làm chuyện gì quá đáng đến phải nhờ tòa án phải phân giải. Nếu như Sally không phản đối, tôi chỉ muốn thi thoảng đến thăm con bé một chút thôi.' Ông Ken nói rất nghiêm túc.

Phạm Trọng Nam không trả lời ông, xoay người rời khỏi phòng khách trước.

Ken Jones sau khi bước ra cổng chính của nhà họ Phạm thì đi thẳng đến một chiếc xe vẫn luôn chờ ông ở ngoài, mở cửa ngồi vào.

'Phạm Trọng Nam có đồng ý không?' Ngồi ở ghế lái là một cô gái đông phương tuổi còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, thấy ông bước vào, cô ta sốt ruột hỏi ngay.

'Nào có dễ dàng như vậy.' Ken Jones nhàn nhạt đáp.

'Ông thật sự muốn nhận lại con gái sao?'

Cô gái vừa khởi động xe chuẩn bị rời đi vừa hỏi.

'Sally là con gái của tôi với Minh Châu.'

'Nhưng Phạm Trọng Nam không phải là người dễ đụng vào.'

'Về thôi.' Thái độ của ông rõ ràng là không muốn nói nhiều về chuyện này.

Xe chậm rãi rời đi, cô gái liếc nhìn căn biệt thự của nhà họ Phạm đang chìm trong màn mưa lất phất trong kính chiếu hậu một cái, đáy mắt lóe lên một tia hận ý sau đó đạp mạnh chân ga.

***

Phạm Tuyết Chân cảm thấy một giấc ngủ này cô ngủ thật lâu, thật ngon.

Chắc có lẽ vì mấy ngày gần đây chưa ngày nào được ngủ an giấc, tối hôm qua lại trằn trọc không yên sợ hắn rời đi, cho nên một khi ngủ rồi, ngủ đặc biệt say.

Khi cô thức dậy thì đã hơn mười một giờ sáng, trong phòng một mảnh an tĩnh, bên giường sớm đã không còn bóng dáng của Tống Cẩn Hành.

'Anh Cẩn Hành...' Phạm Tuyết Chân ngồi bật dậy, thấp giọng gọi một tiếng.

Không nghe ai trả lời, cô vội bước xuống giường, ngay cả dép lê cũng không kịp mang, hốt hoảng xông thẳng ra ngoài, phòng sinh hoạt chung, phòng khách, phòng bếp, không có một bóng người. Trong lòng càng hoang mang, cô xoay người chạy vào thư phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Nếu như Tống Cẩn Hành có ở nhà, chắc là sẽ ở gian cuối cùng rồi. Nghĩ cũng không nghĩ, Phạm Tuyết Chân đi thẳng đến phòng súng, mở cửa.

Tống Cẩn Hành đang luyện súng, nghe tiếng động ở cửa, viên đạn cuối cùng được bắn ra mới thu súng lại, còn chưa kịp xoay người thì thắt lưng tinh tráng của hắn đã bị một đôi tay vừa trắng vừa mềm mại quấn lên.

'Anh Cẩn Hành...'

Cúi thấp đầu nhìn xuống mười ngón tay trắng nõn như ngó sen đang giao nhau trước bụng mình, đôi mắt thâm trầm của Tống Cẩn Hành chậm rãi nhiễm lên một ý cười, nhưng chỉ một giây sau, lại bởi vì thân thể mềm như bông của cô dán sát người mà ý cười trong mắt trở nên thâm thúy hơn, một ngọn lửa chậm rãi dâng lên trong mắt còn trong lòng thì nhẹ run lên.

Hắn biết như vậy không nên nhưng lại không thể, cũng không đành lòng đẩy cô ra.

Chỉ có thể chậm rãi tách đôi tay cô ra khỏi người mình, xoay người lại nhìn xuống cô gái nép sát vào ngực mình, chần chừ một lúc cuối cùng vẫn không kìm lòng được đưa tay nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, mà động tác vuốt tóc theo thói quen này vô tình càng khiến cho thân thể cô càng dán sát vào ngực hắn, cô hơi ngước lên nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, một cảm giác rất vi diệu phủ trùm lên hai người, ở đó, sự rắn rỏi đầy nam tính của người đàn ông xen lẫn với sự nhu mì của cô gái, trái ngược mà lại hòa hợp đến lạ kỳ...

Hơi thở hỗn loạn, bàn tay to mang theo chút chai sần bởi luyện súng lâu ngày chậm rãi trượt xuống dưới, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt hắn, càn rỡ mà nóng rực như đuốc...

Bầu không khí, đột nhiên trở nên ái muội vô cùng.

Anh Cẩn Hành, anh ấy...anh ấy...muốn hôn cô sao?

Phạm Tuyết Chân chợt nhớ lại tình cảnh lần trước khi hắn uống rượu say rồi hôn mình, trái tim đập càng lúc càng nhanh, tưởng chừng như muốn phá lồng ngực chui ra, cả người căng thẳng như có một nguồn điện cực mạnh chạy xuyên qua từng tế bào thần kinh trong người cô, cô khẩn trương đến nỗi chiếc miệng nhỏ hơi hé ra, thật lâu vẫn không dám nói gì, chiếc lưỡi nhỏ rụt rè liếm bờ môi bởi vì khẩn trương mà khô rang của mình...

Cõi lòng vừa khẩn trương vừa vui sướng chờ đợi nụ hôn của hắn, cũng giống như bầu trời luôn an tĩnh trước cơn cuồng phong bạo vũ, hô hấp của họ dần dần trở nên đồng điệu nhưng cũng tràn ngập bất an, mà cô, điều duy nhất có thể làm chính là...

Chờ đợi...

Run rẩy chờ đợi...

Tống Cẩn Hành nhìn đầu lưỡi màu hồng phấn kia, như bị thôi miên, cúi thấp đầu định ngậm lấy nó, thưởng thức sự ngọt ngào từ cô nhưng đột nhiên nghe được một tiếng thở nhẹ, lý trí của hắn vụt quay trở lại.

Đáng chết thật! Hắn đang làm gì vậy? Hắn thế nhưng muốn...

Tống Cẩn Hành, mày thật cầm thú! Không phải, ngay cả cầm thú cũng không bằng! Mới sáng sớm mà đã động dục! Chẳng lẽ là vì quá lâu không có phụ nữ để phát tiết sao?

Em gái là để thương yêu, để chìu chuộng, không phải để hắn vấy bẩn!

Hắn đột ngột buông cô ra, nhìn vào đôi mắt trong trẻo như dòng suối của cô, thần tsi tỉnh táo lại không ít, lập tức đẩy cô cách xa khỏi mình một bước dài. Khi thấy vẻ mặt bị tổn thương của cô, Tống Cẩn Hành áo não vô cùng cắn chặt răng, lần nữa kéo dài thêm khoảng cách giữa hai người, cố gắng áp chế ngọn lửa đang cháy phừng phừng, không ngừng thiêu đốt hắn kia, dùng giọng nói ôn hòa nhất nói với cô, 'Đói bụng chưa?'

Phạm Tuyết Chân nhè nhẹ gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn thoáng phủ lên một rặng mây hồng, giống như một quả táo chín, đáng yêu và ngon miệng đến nỗi khiến người ta vừa nhìn chỉ muốn một ngụm cắn lấy mà hắn, đã không còn dám tùy tiện đụng vào cô nữa rồi.

'Về phòng thay quần áo đi, chúng ta đi ăn sáng, được không?'

Phạm Tuyết Chân rất nghe lời, gật đầu lần nữa, 'Được.'

Tuy rằng rất thất vọng vì anh Cẩn Hành của cô không thật sự muốn hôn cô nhưng nếu cô không lầm vừa nãy, thực ra anh ấy cũng rất muốn hôn cô, không phải sao?

Mười phút sau, khi Phạm Tuyết Chân đã rửa mặt thay quần áo xong bước ra,Tống Cẩn Hành đã ngồi ở sofa chờ sẵn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.