P2 – Chương 10: Trên đời này, chuyện nghĩ không hiểu thực sự quá nhiều (4)
Sau khi tang lễ kết thúc, Sở Tư Nhan vốn định trực tiếp quay về Sidney không lưu lại Melbourne một giây phút nào nhưng bởi vì một cú điện thoại của Đường lão thái gia mà cô không thể không quay trở về nhà lớn họ Đường một chuyến.
Trên đường về, tâm tình của cô cực độ bất an, không biết Đường lão thái gia tìm mình vì việc gì nhưng lại không thể không lấy hết can đảm đi đối mặt.
Thực ra khoảng thời gian ba tháng khi cô đến ở nhờ nhà họ Đường cũng không thực sự chạm mặt với ông mấy lần, càng đừng nói là được nói chuyện với ông.
Nhưng có phải bởi vì ông đã biết quan hệ giữa cô với Đường Nhĩ Ngôn nên mới...
Ánh mắt mông lung nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ của Sở Tư Nhan chậm rãi thu lại, nhìn về phía Thẩm Tích đang nghe điện thoại bên cạnh mình.
Cố Minh từ hôm đưa cô đến bệnh viện thì đã không gặp nữa chỉ lưu lại Thẩm Tích cùng cô. Vừa nãy sau khi nhận được điện thoại của Đường lão thái gia, Thẩm Tích đã bắt đầu liên lạc với Đường Nhĩ Ngôn.
Hiện giờ chắc là đã liên lạc được rồi đúng không?
Sở Tư Nhan nhìn Thẩm Tích chưa đến nửa phút thì thấy cô ngắt điện thoại sau đó quay sang nhìn mình mỉm cười, 'Đừng lo lắng, Nhĩ Ngôn lát nữa cũng sẽ quay về nhà họ Đường.'
Anh ta cũng muốn quay về đó sao? Sở Tư Nhan nghe vậy cũng không hỏi nhiều chỉ nhẹ gật đầu sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi đó.
Thẩm Tích chừng như rất thích ở trước mặt cô gọi tên Đường Nhĩ Ngôn một cách rất thân mật nhưng chuyện này lại chỉ giới hạn khi có riêng hai người, những lúc có thêm Cố Minh, cô thường xưng hô anh ta là học trưởng.
Mà mấy ngày nay, cô nghe lúc Thẩm Tích gọi điện thoại cho anh ta đều chỉ gọi là Boss...
Cô gái này thật kỳ lạ! Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, tuổi còn nhỏ Sở Tư Nhan cũng không mấy để tâm đến vấn đề này, mà cũng không có thời gian để cô để tâm nhiều như vậy bởi vì thiết kế quen thuộc nhà lớn của họ Đường đã hiện ra trước mắt cô.
Sở Tư Nhan dù sao cũng đã ở nhà họ Đường mấy tháng trời, quản gia và người làm ở đó đương nhiên nhận ra cô nhưng lần này, dưới sự hộ tống của Thẩm Tích, thấy cô biểu tình trên mặt họ không có gì thay đổi nhưng trong mắt không giấu được một chút hiếu kỳ.
Hiếu kỳ cũng là đương nhiên thôi. Biết tối hôm đó sau khi cô chạy ra khỏi nhà thì lên xe của đại thiếu gia nhà họ, cuối cùng còn đi theo bên cạnh anh ta. Nhưng người có thể biết được chuyện này chắc cũng không nhiều lắm mới đúng.
Cũng không thể phủ nhận Đường lão thái gia chắc chắn là một trong số ít những người đó, bằng không chắc là ông sẽ không gọi cô trở về. Chỉ có điều lão thái gia muốn nói gì với cô thì Sở Tư Nhan hoàn toàn không đoán ra được.
Quản gia gõ nhẹ lên cửa thư phòng vẫn đang đóng im ỉm, 'Lão thái gia, Tư Nhan tiểu thư đã về rồi.'
'Vào đi.' Bên trong truyền đến giọng nói dù già nua nhưng không mất đi sự uy nghiêm của Đường lão thái gia.
Đây là lần đầu tiên Sở Tư Nhan được tiến vào thư phòng của ông, căn phòng được thiết kế theo phong cách truyền thống, ổn trọng mà u nhã, giá sách, làm như vậy, ghế, toàn bộ đều là những đồ sưu tầm có giá trị, những chiếc tủ làm bằng gỗ quý để đầy những món đồ cổ mà cô không biết thực ra chúng có giá trị bao nhiêu nhưng chắc chắn là rất quý hiếm, mà lúc này, Đường lão thái gia đang ngồi trên một tràng kỷ bằng gỗ chắc cũng đã lâu năm, nước gỗ ánh lên đen bóng, nhàn nhã uống trà...
'Lão thái gia...cháu đến rồi.' Sở Tư Nhan dừng lại trước mặt ông cách khoảng hai mét, nhỏ nhẹ lên tiếng.
'Qua đây.' Đường lão thái gia vẫn không buồn nhìn cô.
Sở Tư Nhan dè dặt đi đến trước mặt ông, nhìn gương mặt uy nghiêm của Đường lão thái gia, ngay cả thở mạnh một tí cô cũng không dám.
'Trà lạnh rồi, giúp tôi pha một bình mới.' Đường lão thái gia đặt chiếc tách trà bằng sứ tinh xảo xuống khay trà, nhàn nhạt nói nhưng vẫn là một giọng ra lệnh không đổi.
Pha trà, rót trà đối với cậu thanh niên mà nói lại không phải chuyện gì khó. Ba cô rất thích uống trà, trước đây khi ba còn sống, những lúc ông ở nhà, chỉ cần rảnh rỗi là cô sẽ giúp ba pha một bình trà ngon.
Sở Tư Nhan đổ đi nước trà cũ trong bình, cẩn thận pha một bình trà mới theo yêu cầu của ông.
Đường lão thái gia không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ có gương mặt thanh tú tráng ấm chén, tráng trà, hãm trà một cách thành thạo, đợi chừng mấy phút cho trà đủ chín rồi rót ra chén, cẩn thận đưa đến trước mặt ông, 'Lão thái gia, xin mời dùng trà.'
Đường lão thái gia đón lấy tách trà bằng sứ tinh xảo từ tay Sở Tư Nhan, không lập tức uống mà cẩn thận đánh giá cô gái có gương mặt cực kỳ xinh đẹp tú xảo trước mặt mình, tuổi tuy còn nhỏ, còn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng không thể nghi ngờ, qua thêm mấy năm nữa không biết sẽ làm bao nhiêu đàn ông mê đắm.
Chẳng trách Đường Mân thứ bại hoại kia đã từng ấy tuổi cũng còn muốn ra tay với con bé, cũng chẳng trách Nhĩ Ngôn nhà ông trước giờ luôn mắt cao hơn đầu cũng muốn đem con bé giấu đi.
Đứa cháu vàng cháu ngọc của ông!
Trước giờ đứa cháu cưng này của ông có bao nhiêu phụ nữ ông vốn không để ý bởi vì ông chưa từng lo lắng cháu mình sẽ trầm mê trong chuyện này nhưng khi lần đầu tiên biết cháu mình giấu nuôi một phụ nữ trong nhà, mà lần đầu tiên này, đối tượng lại là một cô bé, còn chưa thể gọi là phụ nữ thì trong lòng không khỏi có chút khiếp sợ.
Ông chỉ sợ cháu mình mê loạn tâm thần, đó cũng không phải là một chuyện gì tốt.
'Nghe nói hiện giờ cháu đang ở chỗ của Nhĩ Ngôn?' Đường lão thái gia nâng tách trà trên tay thổi nhẹ mấy hơi rồi mới thong thả lên tiếng.
Ý nghĩa của câu hỏi “ở chỗ của hắn” không chỉ có một, có thể hiểu là anh ta bao dưỡng mà cũng có thể nói là ở nhờ, ở tạm.
Sở Tư Nhan nghe câu hỏi này của ông, thoáng ngẩn người một chút bởi cô không hiểu dụng ý của Đường lão thái gia nhưng cuối cùng vẫn gật nhẹ đầu, 'Dạ, đúng.'
'Ở có quen không?' Lão thái gia lại hỏi.
'Dạ, quen.'
'Một cô gái còn nhỏ như cháu ở ngoài một mình cũng không dễ dàng gì, Nhĩ Ngôn lại là đàn ông, không biết chăm sóc người khác, chi bằng quay về Melbourne, về ở bên cạnh ta, cháu thấy thế nào?' Đường lão thái gia nói một cách ung dung nhưng vào tai Sở Tư Nhan lại khiến nội tâm cô không ngừng dậy sóng.
Khiếp sợ nhìn ông, đầu óc Sở Tư Nhan không ngừng quay cuồng nghĩ xem ý của câu nói kia là thế nào. Nhưng bất kể Đường lão thái gia nghĩ thế nào, cô chỉ cần nghe mấy chữ “quay về Melbourne” là theo bản năng phủ định ngay.
'Nha đầu, không cần phải suy nghĩ lung tung. Là lão gia ta đây muốn thu nhận cháu làm cháu nuôi, ở bên cạnh ta sẽ không còn ai bắt nạt cháu nữa.' Đường lão thái gia lần nữa thong thả nói, khó được một lần rất có kiên nhẫn giải thích.
Câu này của ông thành công khiến Sở Tư Nhan há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Cô đã hứa với Đường Nhĩ Ngôn sẽ lưu lại bên cạnh anh ta, thân phận như vậy xác thực là rất ái muội không rõ thậm chí có thể nói là không có thân phận, không có tương lai.
Nếu cân nhắc nặng nhẹ, đồng ý ở lại đây làm cháu nuôi của Đường lão thái gia, cái thân phận mới này không thể phủ nhận khiến cho cô có thể ngưỡng cao đầu nhìn người, lại có thể nhận được sự bảo hộ rất tốt. Thế nhưng, lòng Sở Tư Nhan không vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì, trong căn nhà này có người cô muốn tránh còn không kịp. CHo dù Đường lão thái gia đã hứa sẽ không còn ai dám bắt nạt cô nhưng cô vẫn không muốn.
Nhưng, đối mặt với lão thái gia cô...
Đang lúc bối rối không biết nên mở lời thế nào thì cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó là một giọng nam có phần lười nhác nhưng rất dễ nghe, 'Ông nội, cô ấy không có hứng thú làm cháu gái của ông nội đâu.'
Là Đường Nhĩ Ngôn!
Xem ra anh ta cũng đã nghe được câu nói vừa nãy của Đường lão thái gia. Sở Tư Nhan vội quay đầu lại, cô nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn tao nhã trong chiếc áo sơ mi trắng và tây trang màu đen, hai tay nhét vào túi quần tiêu sái tiến vào. Ánh đèn nhu hòa chiếu trên gương mặt anh tuấn của hắn, một vẻ phong nhã mà lười nhác, chỉ là, trong đôi mắt đen thâm thúy đó che dấu quá nhiều, quá nhiều thứ mà cô xem không hiểu.