Chương 223: Từ bỏ, hay tiếp tục? (1)
Chắc là đi mệt, bước chân Dương Dung Dung dần chậm lại cuối cùng là dừng hẳn lại, quay đầu nhìn hắn.
Lý Triết cũng đã dừng lại.
Hai người đứng cách một khoảng không xa cũng không gần nhìn nhau, lát sau, Dương Dung Dung cắn môi, xoay người tiếp tục bước về phía trước.
'Đứng lại.' Hắn rốt cuộc lên tiếng nhưng cô lại làm như không nghe thấy, bước chân càng nhanh hơn chứng tỏ thực ra cô nghe thấy tiếng hắn gọi nhưng lại cố ý làm như không nghe.
'Dung Dung, đứng lại! Đừng cố ý bỏ qua sự tồn tại của anh.'
'Em cứ muốn bỏ qua đấy, thế nào?' Cô dừng bước, chậm rãi quay lại nói với vẻ khiêu khích, 'Em cứ tùy hứng không hiểu chuyện, không tim không phổi như thế đấy, anh có trăng quên đèn cũng đúng thôi.'
Nói rồi cô quay lại, tiếp tục bước đi.
'Dung Dung, nếu như mức độ hiểu biết của em về anh không ngoài dự đoán của anh, vậy em nên biết anh trước giờ chưa từng quên em, chưa từng không quan tâm em, trước kia vậy, bây giờ vậy, tương lai cũng vậy. Sao anh lại có thể để em một mình đi về lúc nửa đêm nửa hôm như vậy được chứ? Anh đưa em về, được không?'
Nói nghe thật cảm động!
Buổi tối sinh nhật hôm đó, rõ ràng hắn nhìn thấy cô ngồi bên đường, sao không dừng xe lại chứ?
Nhưng cô vẫn dừng bước, nhưng không nói gì.
Lý Triết thở dài một tiếng, bước đến nắm lấy bàn tay vẫn đang thả hai bên sườn của cô, dẫn cô đi về hướng ngược lại rồi dừng lại ở một trạm chờ taxi.
Dương Dung Dung không nói tiếng nào, cũng không phản kháng để mặc hắn đưa mình lên xe.
'Em giờ đang ở đâu?' Hắn cúi đầu hỏi người vừa lên xe đã nhắm mắt ngả người vào lưng ghế, không nói một lời kia.
Đáng tiếc là Dương Dung Dung vẫn mặc kệ hắn. Biết tính tình quật cường của cô, hắn cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với cô nữa nên báo với tài xế taxi địa chỉ khách sạn nơi mình ở.
Chắc là vì mệt thực sự, cộng thêm người bên cạnh quá mức quen thuộc, Dương Dung Dung nhắm mắt chỉ một lúc thì thực sự ngủ mất.
Sợ cô lạnh, Lý Triết cầm lấy chiếc áo khoác cô để bên cạnh nhẹ nhàng đắp cho cô.
Ánh đèn đường màu vàng nhạt nhu hòa xuyên qua cửa kính xe chiếu lên mặt cô.
Gương mặt cô lúc ngủ ngọt ngào và đơn thuần như một đứa bé, thiếu đi một phần sắc sảo nhưng nhiều hơn một tia nhu hòa.
Những năm đi làm, cô đã dưỡng thành thói quen trang điểm. Đồ trang điểm cũng giống như một lớp mặt nạ của cô vậy, khiến cô trong thương trường người lừa ta gạt kia trở nên càng tinh minh, càng giỏi giang, che dấu đi nội tâm đơn thuần của mình.
Nhưng hôm nay cô không trang điểm, Lý Triết không nhịn được đưa ngón tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc lõa xõa trên má cô để lộ làn da trắng nõn, vầng trán đầy đặn, đôi mày đầy anh khí như muốn chứng minh với người khác sự quật cường của mình, xuống dưới nữa, là chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận đầy đặn khiến người ta luôn mất hồn vì sự ngọt ngào của nó.
Chỉ là, chiếc cằm thực sự gầy đi.
Là bởi vì sau khi chia tay với hắn quá buồn, quá khổ sở sao? Đến Melbourne cũng là vì tránh cho hai người không gặp lại nữa sao?
Đây thực sự không giống với một Dung Dung mà hắn biết! Nhưng hành động có chút trẻ con của cô lại càng khiến hắn đau lòng.
Trước đây công việc có khổ có mệt đến mấy cô cũng không gầy đến thế này, hắn thực có lỗi với cô.
Nhìn cô điềm tĩnh ngủ như thế này, hắn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên lúc cô uống say hắn đưa cô về...
Hắn nhớ lúc đó cô đã say đến mờ mịt không biết gì, hỏi cô ở đâu cô cũng không biết nhưng lại dùng ánh mắt mông lung vì say ấy nhìn người đang lái xe là hắn...
'Anh là ai?'
'Lý Triết.'
'Lý Triết là ai?'
'Là người em ghét nhất.'
'Ghét? Em cảm thấy anh bộ dạng cũng không tệ mà, sao lại ghét anh nhỉ?' Cô gượng chống thân thể không còn hơi sức của mình ngồi dậy, chồm qua ghế lái, hai tay vòng qua cổ hắn.
Khiến hắn không thể không vội vàng dừng xe bên đường.
'Dương Dung Dung, buông tay.' Hắn định kéo cô ra nhưng càng kéo cô càng ôm chặt, thân thể mềm mại gần như treo trên người hắn.
Nghe mùi hương thơm ngát trên người cô, thân thể hắn lập tức có phản ứng.
Không được! Hắn không thể cầm thú như vậy, không thể ra tay với một cô gái đã uống say! Hắn tự bảo mình như thế.
Huống gì, nếu như tỉnh táo, trong mắt cô, hắn vốn không phải loại hình mà cô thích.
Dương Dung Dung lúc đó đã say đến mờ mịt, tầm mắt đã mơ hồ nhưng cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt quyện với mùi nước hoa của nam, tạo thành một mùi hương rất nam tính nhưng cũng rất xa lạ.
Ôm lấy hắn cảm giác giống như ôm một lò sưởi lớn vậy, thật ấm áp thật dễ chịu, mà nơi làn da hai người tiếp xúc với nhau cũng dần nóng lên...
'Này, anh có muốn lên giường với tôi không?'
Hắn nuốt nuốt nước bọt, nhịn không được hắng giọng nhắc nhở, 'Dương Dung Dung, cô có biết mình đang nói gì không?'
'Biết chứ. Tôi muốn ngủ với anh!' Hai tay cô vòng qua cổ hắn, đôi chân thon dài mở ra, ngồi hẳn lên đùi hắn.
Câu nói đơn giản mà quá thẳng thắn kia lọt vào tai bất kỳ một người đàn ông nào, không nghi ngờ gì là một liều thuốc kích thích cực mạnh, nếu hắn không suy nghĩ vẩn vơ thì đúng thật không phải đàn ông rồi.
'Ở đâu?' Hắn nhướng mày, có chút không xác định.
'Anh có dám không?' Cô hỏi lại một cách khiêu khích.
'Dương Dung Dung, anh sẽ khiến em biết, đàn ông là không chịu được kích thích.' Lời còn chưa dứt thì hắn đã chặn lấy môi cô...
Cô gái này, ngay cả uống rượu say, câu dẫn hắn cũng vẫn kiêu kỳ như thế, nhưng hắn vẫn không kìm được để bị cô câu dẫn, muốn thôi lại không thể...
Buổi tối hôm đó, đương nhiên họ không qua đêm ở trong xe, cuồng nhiệt hôn cô một hồi, hắn gian nan tách ra, đỡ cô ngồi trở lại ghế, nổ máy, dùng tốc độ trước giờ chưa từng có lái xe trở về căn hộ của mình...
Đó là một trong những thời khắc xốc nổi hiếm hoi trong đời Lý Triết. Mà một khi hãm vào rồi, chớp mắt đã là sáu năm.
Lúc học đại học hắn cũng từng quen hai người bạn gái nhưng hắn biết, mình chưa thật sự yêu ai trong số đó, sau khi đi làm rồi, gặp được không ít những cô gái xinh đẹp, ưu tú nhưng hắn chưa từng suy nghĩ qua phải theo đuổi ai.
Cứ tưởng đời này sẽ không yêu bất cứ ai, tưởng rằng cô gái nào trên đời này cũng vậy thôi, cho dù có yêu đương thì quá trình lẫn kết cục đều giống như nhau, đợi đến một cái tuổi nào đó thì sẽ tìm một cô gái thuận mắt, hai bên đều cảm thấy đối phương không tệ, lại có thể đối xử tốt với ba mẹ và người nhà thì kết hôn là xong.
Nhưng số phận luôn không chìu theo ý người.
Sau buổi tối hôm đó, trong vô thức, hắn đã hãm sâu vào.
Nhưng cô từ đầu đến cuối đều không nhận ra tình cảm của hắn, hai người ở bên nhau thời gian dài quá, nếu không kết hôn thì chỉ có chia tay.
Mà hiện giờ, hắn như người trong đêm nhìn thấy ánh bình minh, lần nữa không chút nghĩ suy đến hậu quả mà hãm sâu vào. Thậm chí quên luôn mình đã từng hứa sẽ kết giao với một cô gái khác, dù rằng bản thân không hề yêu.
'Anh à, đã đến nơi.' Tài xế taxi lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.
Lý Triết vỗ nhẹ gương mặt của cô gái đang ngủ say, 'Dung Dung, thức dậy đi, đến nơi rồi.'
Dương Dung Dung thì ừ hử một tiếng, không mở mắt, ngược lại còn vươn tay, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng theo thói quen ôm lấy hắn, 'Ôm em vào.'
Có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn, là một cảm giác ngọt ngào.
Tuy rằng toàn thân đều bị mưa làm ướt sũng nhưng giờ cũng đã khô một nửa, ôm thì ôm!
Lý Triết trả tiền xe rồi mở cửa, ôm cô nàng đang ngủ say kia xuống xe, cho đến khi đáp thang máy lên đến tầng lầu nơi mình ở, cô vẫn không thức giấc.
'Anh Lý Triết, hai người...'
Nghe hắn bày tỏ với Dương Dung Dung, Tiền Hiểu Nhu đau lòng muốn chết bụm mặt khóc nấc chạy trở về khách sạn, khóc một hồi lâu, tỉnh táo lại, cô bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định chỉ có khiến họ gạo nấu thành cơm rồi mới là cách tốt nhất.
Thực ra theo hắn đến Melbourne chuyến này cũng là để thực hiện ý định kia. Ở nước ngoài, trai đơn gái chiếc, quả thực là củi khô gặp lửa nóng.
Chỉ tiếc là anh Lý Triết lại là người không biết phong tình, không chỉ lấy hai phòng mà buổi tối còn không cho phép cô đến phòng tìm.
Nhưng vì hạnh phúc của bản thân, tối nay bất luận thế nào cô cũng phải kéo cho bằng được anh Lý Triết lên giường, đến lúc đó anh Lý Triết không muốn cưới cô cũng không được rồi.
Sự chấp mê của phụ nữ đôi khi rất đáng sợ!
Nhưng Tiền Hiểu Nhu thế nào cũng không ngờ là mới vừa mở cửa phòng thì lại nhìn thấy anh Lý Triết ôm cô gái kia cùng trở về, gương mặt vốn hơi đỏ do mượn rượu lấy thêm can đảm lúc này bỗng tái nhợt...
'Hiểu Nhu...' Lý Triết quay lại, nhìn thấy Tiền Hiểu Nhu sắc mặt không tốt đứng đó, ánh mắt thoáng lộ một tia áy náy, 'Sao khuya vậy rồi còn chưa ngủ?'
'Anh Lý Triết, sao anh lại có thể đưa cô ta về đây?' Cô như phát điên chỉ trích, 'Anh để cô ta đi, để cô ta đi, không được ở cùng với cô ấy...'
Đang ngủ say, chừng như bị tiếng thét của Tiền Hiểu Nhu làm cho thức giấc, Dương Dung Dung mắt còn chưa mở, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông càng thêm chặt, giọng mơ hồ không rõ, 'Ồn ào quá! Em muốn ngủ, ôm em về giường!'
Lý Triết biết cô ghét nhất là ngủ được một nửa thì bị đánh thức, ở bên tai cô nhỏ giọng trấn an, 'Được rồi được rồi, về giường!'
Xem ra ông trời đã định sẵn hắn là kẻ phụ tình rồi! Nhìn gương mặt tái nhợt sắp khóc của Tiền Hiểu Nhu, hắn nói vẻ áy náy, 'Xin lỗi em, Hiểu Nhu. Cô ấy mệt rồi, anh đưa cô ấy về phòng trước. Có chuyện gì ngày mai hãy nói.'
Vành mắt đỏ ửng, Tiền Hiểu Nhu chỉ đành trơ mắt nhìn anh Lý Triết của mình ôm lấy người bạn gái rõ ràng là đã chia tay về phòng.
Cô thực sự rất giận, rất giận! Quay về phòng mình, Tiền Hiểu Nhu sập mạnh cửa, xông đến bên giường, lấy điện thoại gọi về nhà họ Lý...
Cô tin dì Lý nhất định sẽ không đồng ý họ ở bên nhau.