Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 12: Chương 12: Chim sẻ bay lên cành cao




Thiên Long hoàng đế vì chuyện hoàng hậu lên triều phong Lương vương làm Nhiếp chính vương ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng tức giận.

Đại hội tuyển tú diễn ra thái hậu thay mặt hoàng thượng và hoàng hậu chủ trì đại cuộc.

Tổng cộng có một ngàn người được chọn nhưng trong số đó chỉ có sáu

vị tài nhân là nổi bật nhất.

Đầu tiên là con gái của Lý quận công _ Lý Bạch Vân đệ nhất mỹ nữ của thành Nam nổi tiếng tri thư hữu lễ, tinh thông đàn nhị.

Sau đó là cháu gái của Cao hầu gia _ Cao Diễm Châu là người cầm kỳ rất giỏi, nói chuyện ngọt như mật ong.

Còn có cả trưởng nữ của Lữ tể tướng _ Lữ Đông Tuyền. Người ta nói nàng là người dịu dàng,hiền thục. Thêu thùa giỏi đến mức khắp thành Đông không ai sánh bằng.

Đặt biệt nhất là cháu gái của Viên tướng quân _ Viên Khải Hà. Là người con gái duy nhất của Thiên Sơn quốc biết võ, kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng cao.

Ngoài ra còn có Tạ Hải Duyên thứ nữ của Thái phó, Tưởng Gia Nghi con gái của Tưởng thiếu sư.

Hoàng thượng trong vòng hai tháng sủng hạnh từng người một, nhiều nhất chính là Tạ Hải Duyên thứ nữ của thái phó đại nhân nàng ta được thăng cấp lên làm Hải tần, là chủ của Hải Thường cung. Còn những người khác thì được phong làm Quý nhân.

Nhưng điều đó Khuynh Thành có chút mấy để tâm đến tuy nhiên lại không có thời gian mà giải quyết.

“ Nương nương hôm nay nội vụ phủ (*) có đưa đến đây ba mươi người. Hai mươi cung nữ, ba vị nhất đẳng ma ma và bảy thái giám. Họ đang đứng trong sân đợi chỉ thị của nương nương.”

Tiểu Thúy từ khi đi theo nàng thì được làm tam đẳng cung nữ. Giúp đỡ nàng quản lý tất cả mọi chuyện trong Khuynh Sắc cung.

Khuynh Thành đứng dậy tiểu Thúy đỡ nàng ra ngoài.

Nàng cúi người nâng mặt một cung nữ trong đám người đang quỳ dưới chân nàng.

Khuynh Thành rất dịu dàng hỏi:

“ Ngươi tên gì?”

Tiểu cung nữ không biết mình đã làm gì sai mà hoàng hậu lại hỏi như vậy có chút sợ hãi nói chuyện lắp bắp.

“ Hồi....hồi bẩm hoàng hậu nương nương...nô tì tên là Tiểu An.”

Khuynh Thành khẽ cười, bộ dạng sợ sệt của tiểu cô nương này rất dễ thương. Khuôn mặt cũng coi như có mấy phần khả ái, tuy nhiên nhìn kỹ thì cảm thấy có chút ngốc nghếch.

“ Ngươi sợ bổn cung lắm sao?”

Tiểu An vội vã cúi đầu

“ Nương nương tha tội!”

Nàng không nói gì chỉ đứng lên đi về phía trước mấy bước rồi dừng lại khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn bọn họ.

Làm cho bất kì ai cũng cảm giác được nguy hiểm đang đến gần mình.

“ Ngoại trừ tiểu An ra thì mỗi người bị đánh hai mươi đại bản. “

Khuynh Thành vừa nói xong thì tiếng van xin, tiếng khóc vang lên khắp nơi.

Thị vệ tuân theo hoàng hậu đánh mỗi người hai mươi đại bản khiến cả đám người không tài nào đứng lên được.

“ Có đau không?”

Bọn họ khuôn mặt nước mắt đầm đìa lúc nhìn nàng thì dùng tay áo lau sạch không dám thất lễ.

“ Dạ đau!”

Coi bộ rất đồng thanh,Khuynh Thành hài lòng gật đầu nhẹ lại bồi thêm một câu.

“ Vậy sao? Bổn cung chưa từng bị ai đánh ra nông nỗi này nên cũng không biết!”

Sau đó nàng ra hiệu tiểu Thúy liền vào trong lấy khay gỗ để trên đầu tủ của Khuynh Thành đưa cho mỗi người năm mươi lượng vàng.

Bọn họ đều không hiểu mà ngước mặt lên nhìn hoàng hậu.

Hoàng hậu đây là vừa đánh vừa xoa sao?

“ Bổn cung ngồi được trên phụng vị dành cho hoàng hậu ắt hẳn là có thực lực. Các ngươi đi theo ta chỉ cần trung thành thì muốn giàu sang bao nhiêu đều có đủ. Nhưng tuyệt đối đừng vì một phút nông nổi mà phản bội bổn cung. Đến lúc đó nếu để ta biết được thì đừng nói chỉ có hai mươi trượng mà đến cả cái mạng cũng không còn. “

Tất cả đồng thanh.

“ Chúng nô tài ( nô tì) tuân lệnh. “

Cũng vào lúc này Hải tần định vào thỉnh an hoàng hậu (*) thấy được cảnh này thì sợ hãi vội vã quay đầu.

(*) chỉ có những nữ nhân từ Tần vị trở lên mới được thỉnh an hoàng hậu.

“ Tiểu Minh chúng ta về Hải Thường cung thôi. “

Vào cung cũng được hai tháng nên Tạ Hải Duyên biết được hậu cung đáng sợ đến cỡ nào và người đứng đầu hậu cung trên tất cả còn đáng sợ hơn.

Hoàng hậu là một nữ nhân mà lại có ý chí kiên cường, khí thế hơn người. Quan trọng là đánh nhiều người bị thương như vậy mặt vẫn không biến sắc.

“ Chủ tử theo nô tì thấy hoàng hậu rất đáng thương, không được hoàng thượng nên gặp ai cũng chúc giận lên người đó. “

Hải tần vội bịch miệng tiểu Minh lại.

“ Sau này không được nói bậy. Ta nói cho ngươi biết hoàng hậu là thê tử chính thất của hoàng thượng cho dù hoàng thượng có giận nhưng vẫn còn tình nghĩa phu thê. Hoàng hậu đánh đám người đó là chuyện của người nếu không liên quan đến ngươi thì không nên xen vào nếu không mất mạng lúc nào không hay.”

Có thương mới có giận, chắc rằng hoàng thượng đối với vị hoàng hậu ngang tàng này cũng có mấy phần rung động.

Mặc dù nói Hải tần đang được sủng nhưng nàng ta lại mong rằng hoàng thượng đối với mình giống một chút với hoàng hậu là đã đủ mãn nguyện lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.