Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 3: Chương 3: Không thể yêu




Mấy ngày sau đó nhân lúc dịp Tết Trung Thu thì Mãn Vọng Triết sai người đưa thư tới phủ cho Khuynh Thành.

Nội dung bức thư đại khái là kêu nàng ăn mặc thật đẹp vào cung diện kiến hoàng thượng và hoàng hậu.

Trong lòng nàng vừa vui lại vừa lo sợ.

Bước đầu tiên của kế hoạch trả thù sắp thành công nhưng liệu con đường Khuynh Thành đã chọn là đúng hay sai nếu kết quả sau cùng thật sự là ngoài ý muốn vậy nàng chỉ mong bản thân không hề hối hận.

Xe ngựa của thái tử chờ sẵn ở cửa sau phủ nhà mặc dù không thấy hắn trên xe nhưng khi tới trước cổng chính hoàng cung thì lại thấy Mãn Vọng Triết đang đứng đợi nàng.

Khuynh Thành bước xe thấy nam nhân trước mặt mình cũng như ngày thường vô cùng lạnh lùng, vẫn là y phục màu vàng kim nhưng vẫn rất hảo soái.

“ Dân nữ bái kiến thái tử điện hạ. “

Nâng cúi đầu hành lễ.

Hắn lại nhìn nàng, quan sát kỹ càng.

Quả thật vị thái tử phi tương lai này của hắn rất đẹp, nàng giống như một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ. Cả người tỏa ra tố chất thanh cao nhưng cũng không mất đi phần thanh thuần trong sáng.

Ở Thiên Sơn quốc nữ nhân đều là mái tóc đen dài óng mượt nhưng mái tóc màu nâu đen hơi xoăn nhẹ của nàng đúng là vừa khác biệt vừa lạ mắt nhưng càng nhìn càng cảm giác như không muốn rời mắt.

“ Đứng dậy đi!”

Nói xong Mãn Vọng Triết bước đi, nàng thì đi theo phía sau. Suốt khoảng thời gian đó hai người đều rất im lặng.

Cũng phải thôi giữa hai người đều không có tình với đối phương cùng lắm chỉ là thưởng thức cái đẹp của nhau mà sắp tới đây lại trở thành phu thê.

Cái kiểu quan hệ diễn ra nhanh như chớp này cả nàng và hắn đều có phần thích ứng không kịp.

Vọng Triết hẹn hoàng hậu và hoàng thượng tại Mãn Long cung nhưng Khuynh Thành thật không ngờ vừa vào thì lại thấy Mãn Vọng Xuyên.

Chàng nhìn Khuynh Thành hai mắt ưu sầu.

Biết rồi cũng tốt ít nhất biết sớm còn hơn không biết!

“ Dân nữ bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu....Vương gia. “

Sau đó năm người một bàn thức ăn hai mươi bốn món.

Hoàng thượng tuổi đã già nhưng vẫn rất có khí phách. Còn hoàng hậu nương nương cũng rất đẹp, cao sang.

“ Khuynh Thành mẫu thân của con là ân nhân cứu mạng của ta. Sắp tới con lại trở thành con dâu của ta, trẫm thật sự rất hài lòng.”

Chuyện hoàng thượng nói nàng cũng từ nghe mẫu thân kể.

Mẫu thân nàng thuộc dòng dõi quý tộc cao cấp tên là Thiên Vân Mỹ công chúa của Liên Sơn quốc.

Năm đó hoàng thượng gặp bệnh mẫu thân đã lấy thân thử thuốc.

Hoàng thượng coi như đối với mẫu thân có chút xíu tình cảm nhưng mẫu thân lại đem lòng yêu tướng quân Khuynh Kỳ Phong.

“ Là dân nữ có phúc mới gặp được thái tử. “

Vọng Xuyên nghe nàng nói thì trong lòng rất khó chịu, đau lòng. Rõ ràng người nàng yêu là y tại sao lại đồng ý lấy hoàng huynh.

Lát sau tại ngự hoa phía nam hoàng cung Mãn Vọng Xuyên đứng đó đợi nàng, Khuynh Thành cũng biết vì đó là nơi đầu tiên hai người gặp nhau nên sau khi dùng bữa xong liền kiếm một cái cớ rồi đi tới đây.

“ Vương gia người đợi ta rất lâu rồi phải không?”

Nam nhân đứng dưới tán cây xoan, nét mặt buồn rầu của chàng khiến trái tim Khuynh Thành như vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“ Không lâu lắm!.... Bây giờ ta chỉ muốn biết muội tại sao lại làm như vậy?”

Nàng cũng không biết mình nên trả lời sao cho phải.

Nên một lần dứt khoát hay là làm cách nào đó để chàng bớt đau lòng.

“ Vương gia! Muội với huynh có duyên nhưng không phận. Huynh là người không quan tâm tiền tài địa vị, danh lợi ra sao nhưng muội cần. Muội đến đây chỉ muốn nói với huynh một câu.... Mẫu đơn bây giờ có chủ rồi! “

Ta có thù để trả, ta không muốn huynh bị kéo vào những chuyện đó.

Nếu không thể yêu vậy thì bắt đầu từ bây giờ đường ai nấy đi, nước sông sẽ không bao giờ phạm nước giếng.

Vọng Xuyên quay đầu bước đi Khuynh Thành nhìn bóng lưng cô đơn của chàng mà chạnh lòng.

Đột nhiên y đứng lại nói:

“ Nếu không thể ngày ngày bên cạnh hoa mẫu đơn vậy ta chỉ nguyện ngắm nhìn từ xa, làm kẻ suy tình âm thầm bảo vệ “

Tình yêu cho đi mà không cần nhận lại Khuynh Thành tự hỏi chàng làm vậy có đáng hay không?

Nàng ra chỗ xe ngựa của thái tử thấy người vẫn tỏ ra như không có gì, nàng đi lâu như vậy hắn không tức giận sao?

“ Thái tử người không hỏi ta vì sao lại đi lâu như vậy sao?”

Vọng Triết nhìn ra ngoài, rồi chậm rãi nói giọng có chút khàn.

“ Bổn thái tử và cô nương hiện tại chỉ là hôn ước chưa thành phu thê vậy nên chuyện của cô nương ta không có quyền can thiệp. Lại nói ta và Khuynh Thành cô nương chỉ là quan hệ đồng minh nếu có là phu thê cũng chỉ là giả. “

Đồng minh chính là khi cần thì có mặt,khi không cần thì dù có đứng trước mặt cũng là kẻ dư thừa.

Nam nhân này quả nhiên đúng như người ta nói vừa lạnh lùng vừa vô tình.

“ Thái tử nói rất đúng! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.