Vào cuối mùa thu Mãn triều năm thứ bảy Thiên Lonh hoàng đế trị vì Thiên Sơn Quốc _ Quốc thái dân an, thiên hạ thái mình.
Mãn Vọng Triết cảm thấy có nhã hứng liền tuyên bố cho phi tử hậu cung với quan viên tham gia cưỡi ngựa ở cánh đồng cỏ sát bìa rừng ngay thành Nam.
“ Hôm nay là ngày vui hoàng hậu nàng đừng tỏ ra khó chịu như vậy! “
Khuynh Thành cùng hoàng thượng ngồi chung một xe ngựa.
Vẻ mặt buồn chán, khó chịu của nàng làm hắn chẳng còn hứng thú đi cưỡi ngựa.
“ Hoàng thượng người thật rãnh rỗi, công vụ xếp cao như núi người không lo lại ở cùng với hậu phi và đám quan đó vui chơi. “
Thành Nam năm nay mùa màn bội thu nhưng thuế má tăng cao.
Thành Đông tuy không loạn lạc,cuộc sống của người dân rất yên bình nhưng nguồn nước lại bị ô nhiễm.
Thành Nam và thành Bắc có phần tốt hơn nhưng cũng gặp vấn đề, nhất là việc quan lại tham ô.
“ Nàng thật giỏi phá hỏng bầu không khí.Làm việc cũng cần có ngày nghỉ ngơi, trẫm để họ thoải mái một ngày cũng là chuyện thường tình. “
Cho người ta làm lại không để người ta nghĩ ngơi thì cũng đâu khác gì bốc lột.
“ Hoàng thượng hẳn là có cái lý lẽ của riêng mình nhưng thần thiếp khuyên người một câu... * Ngai vàng của hoàng thượng rất nhiều người dòm ngó! “
Bởi vậy người cố mà giữ cho kỹ.
Lúc nàng nói xong xe ngựa cũng dừng lại, Tiểu Thúy đỡ nàng xuống xe
Trước mặt nàng khung cảnh rất hùng vĩ, cánh rừng xung quanh bao bao toàn bộ chỗ này, bầu trời phía trên cũng hết phần trong lành.
“ Nương nương mùa Đông sắp tới, gió Tây Bắc đang kéo về hay là nương nương mặc áo choàng vào coi chừng bị nhiễm phong hàn. “
Tiểu An lấy áo choàng trong hành lí đưa tới trước mặt nàng.
Khuynh Thành chỉ nhìn thậm chí còn quan sát rất kỹ rồi nhàn nhã nói:
“ Bổn cung không thích hoa mẫu đơn, ngươi mau đem nó đốt đi đừng để nó làm dơ bẩn nhãn quan của ta.”
Không chỉ tiểu An và tiểu Thúy khó hiểu mà mọi người ai cũng nhìn nàng.
Bởi vì hình như Khuynh Sắc cung của hoàng hậu trồng rất nhiều hoa mẫu đơn sao không thấy nàng ghét bỏ chúng.
“ Nô tì nghe lệnh! “
Tiểu Anh nói xong cũng ngoan ngoãn đem đi cất.
Cùng lúc đó Vọng Xuyên vương gia cùng vương phi Khuynh Tâm và nhiếp chính vương Mãn Vọng Bắc đi tới.
“ Thần đệ ( Thần thiếp) bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. “
Hoàng thượng xua tay nói.
“ Hôm nay không cần quan trọng mấy lễ nghi đó, các ngươi đứng lên đi.”
Khuynh Tâm nhìn nàng, Khuynh Thành cũng đáp lại.
“ Hôm nay Vọng Xuyên vương gia thật có nhã hứng còn mang theo thê tử của mình tới đây.”
Nhiếp chính vương và hoàng thượng nghe nàng nói thì thở dài.
Bởi vì họ biết rằng nữ nhân này lại bắt đầu gây chuyện thị phi rồi.
Về phần Khuynh Tâm và Mãn Vọng Xuyên nghe nàng nói vậy mặt đầy hắc tuyến.
Khuynh Thành:
“ Thôi đi, bổn cung chẳng phải là kiếm chuyện với vương phi nên không cần thiết phải khó chịu như vậy. “
Rồi một cô gái trong đám phi tần từ xa đi tới.
Thoạt nhìn qua dáng người mảnh mai, nhan sắc cũng có nét của người con gái phương nam....mắt to tròn trong sáng.
Nhưng mà suy cho cùng cũng là kẻ có dã tâm. Hoàng thượng đang đứng đây chắc là vì vậy nên định đến đây để gây sự chú ý đây mà.
Khuynh Thành thầm nghĩ trong bụng.
“ Liên Tâm thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. “
Khuynh Thành nhìn cô ta, nàng rất cao hứng.
“ Ngươi là ai?”
Mãn Vọng Triết:
“ Nàng ấy là con gái của Mộc thừa tướng. Là ngự nữ (*)mà trẫm mới đưa vào cung mấy ngày trước. “
Người ta nói bậc đế vương vừa phong lưu vừa đa tình quả thật không sai.Hôm trước thì ôm ta thề non hẹn biển, hôm sau thì lập tức sủng hạnh người khác.
( *) Ngự nữ: thuộc tòng lục phẩm, chức vị chỉ trên canh y, Đáp ứng, tiểu chủ và tú nữ.
“ Hóa ra là con gái nhà họ Mộc.”
Dừng lại một chút lại ra lệnh cho thị vệ.
“ Bắt cô ta lại cho bổn cung. “
Mọi người không hiểu nhìn nàng, khi Mộc Liên Tâm bị thị vệ áp giải thì họ mới hồi hồn.
Mộc Liên Tâm:
“ Hoàng Hậu nương nương nương thứ cho tì thiếp ngu muội không biết bản thân đã làm việc gì đắc tội người? “
Nàng nhìn cô ta khẽ cười.
“ Ngươi ngốc thật hay là giả ngốc? Mộc tài nhân vào cung không lâu nên chắc hẳn chưa ai nói cho ngươi biết bổn cung ghét nhất là hoa mẫu đơn. Y phục, kiểu tóc, trăm cài trên người Mộc Liên Tâm ngươi đều đang chạm vào giới hạn của bổn cung. “
Lý Bạch Vân _ Vân phi đột nhiên chen ngang.
“ Tỷ tỷ đừng tức giận, Mộc ngự nữ mới vào cung chưa hiểu chuyện. “
Khuynh Thành:
“ Im miệng! Từ khi nào chuyện của bổn cung đến lượt nữ nhân như Vân phi xen vào. “.
Vân phi vừa tức giận vừa uất ức cúi đầu.
“ Thần thiếp biết tội. “
Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc nhìn nàng tí nữa cười đến đau ruột.
* Đúng là nữ nhân mà ta nhìn trúng.Nội tâm quả thật đặt biệt. *
Y thầm khẳng định trong lòng.
Nếu mà Khuynh Thành biết được chẳng biết nàng sẽ đem y ra xử lý như thế nào?
Mộc Liên Tâm lại chẳng cam lòng cô ta nói.
“ Hoàng hậu trước giờ chưa ai nói với tì thiếp (*) về việc nương nương ghét hoa mẫu đơn!”
(*) tì thiếp: cách xưng hô của phi tần từ tòng lục phẩm trở xuống..
Phàm là phi tần từ tòng lục phẩm: Thải nữ, ngự nữ.
Thấp hơn còn có chính thất phẩm: Canh y
Tòng thất phẩm: Đáp ứng
Thấp hơn nữa là chính bát phẩm: Tiểu chủ.
Và cuối cùng là tòng bát phẩm: Tú nữ.
Họ tuy là người trong hậu cung của hoàng thượng nhưng so với một nô tì chẳng cao sang hơn bao nhiêu nên mới xưng hô tì thiếp.