Đoàn xe ngựa hoàng gia đi được một đoạn đường dài mà vẫn không thấy xe ngựa của Khuynh Thành.
Thị vệ tiên phong đi đầu liền vội vã báo cáo.
“ Cho xe dừng lại! “
Mãn Vọng Triết nói xong đoàn xe ngựa hoàng gia lập tức dừng lại.
Vọng Xuyên vương gia và Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc rất nhanh chóng liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bá quan và tất cả phi tần thì chỉ đứng một bên quan sát mọi chuyện.
Mãn Vọng Triết:
“ Ngoài Vọng Xuyên và Nhiếp chính vương ra tất cả lập tức hồi cung.”
Ý chỉ của thánh thượng họ cũng không tiện lên tiếng liền làm theo.
Kết quả sau đó ngoài ba người họ ra thì chỉ có khoảng mười cấm vệ quân theo cùng.
Vọng Bắc cúi người lụm mảnh vỡ trăm cài mà trước đó nàng tiện tay vứt đi từ dưới lên.
“ Hoàng thượng ngài xem đây là gì?”
Đó là đồ hắn tặng nàng đương nhiên Mãn Vọng Triết vừa nhìn đã nhận ra.
Vọng Xuyên nhìn hắn.
“ Hoàng huynh có khi nào nàng ấy để lại làm vật tình báo. “
Nghe y nói vậy hắn và Mãn Vọng Bắc khẽ thở dài.
Mãn Vọng Bắc:
“ Hoàng đệ ngươi cũng thật ngày thơ!”
Còn về phần Mãn Vọng Triết hắn nhận lấy mảnh vỡ của trăm cài.
“ Hoàng hậu nàng ấy đến chết còn không sợ chẳng lẽ lại sợ bị người ta bắt cóc. E rằng nàng ấy đã tính đến đường lui cho mình.”
Nàng vứt đi một vật quan trọng như vậy ý tứ chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?
Nàng không muốn quay lại, cũng tiện thể cùng hắn cắt đứt quan hệ..
Mãn Vọng Triết tức giận leo lên lưng ngựa.
Trẫm không đồng ý xem nàng làm được gì?
Lại nói đến phần hoàng hậu của chúng ta.
Nàng bị đưa tới một hang động cách đó không xa lắm nhưng nơi đây địa hình tương đối trắc trở nếu nhưng không am hiểu sẽ không vào được.
Nàng đưa mắt nhìn nam nhân ngồi trước mặt.
“ Ít ra ngươi cũng nên giới thiệu đại danh, quý tánh của mình cho bổn cung biết mới phải phép.”
Đám thuộc hạ của hắn mở mắt to nhìn nàng.
Đã vậy cái tên mặc y phục xám tro đứng bên cạnh hắn còn lớn tiếng nói.
“ Hoàng hậu của Thiên Sơn quốc nổi danh là quốc sắc thiên hương,thông minh hơn người. Nhưng xem ra cũng chỉ là một bình hoa.”
Khuynh Thành không thèm quan tâm nàng chỉ nhìn nam nhân đó chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Nam nhân đó liếc mắt nhìn thuộc hạ của mình.
“ Nếu ngươi dám mở miệng nói thêm câu nào nữa thì ta sẽ cho ngươi biết máu có vị mặn hay ngọt! “
Nghe hắn nói vậy tên đó sợ đến mức xém tè ra quần.
Hắn quan sát nàng thật kỹ.
Hiếm có nữ nhân nào trong tình trạng này lại có thể bình tĩnh như nàng.
“ Ta là đại bảo chủ của hắc băng trại. Tên chỉ có hai chữ Đường Mặc. “
Nam nhân này là thổ phi nhưng nói câu nào cũng khiến người khác cảm thấy hắn tuyệt nhiên là người nho nhã.
Nam nhân mà che giấu quá kỹ, nữ nhân tốt nhất không nên đụng vào.
Khi không nàng đột nhiên nhớ đến hoàng thượng.
Hắn cũng là một người khó hiểu.
“ Bổn cung chỉ là một nữ nhân sẽ không có chỗ cho ngươi lợi dụng. Nếu như ta đoán không lầm thì mục đích của ngươi chính là dòng máu trong cơ thể ta “
Đến nay nàng chỉ nghe được một số tin tức về dòng máu này từ miệng người khác.
Cũng từng nghe Mãn Vọng Triết nói về những kẻ truy tìm tung tích.
Đường Mặc nhìn nàng, ánh mắt đó rất kiên định mà hình như nàng từng giờ ở đâu rồi.
“ Nàng quả nhiên làm ta thất vọng. Bao nhiêu năm nay cứ tới canh hai ta đều đến gặp nàng. Khuynh Nhan nàng không nhớ mặt ta cũng được.Nhưng ít ra cũng phải có cảm giác quen thuộc mới phải. “
“ Ngươi....! “
Nhớ lại lúc trước nàng hằng đêm bị người ta đánh bất tỉnh chắc chắn đều do hắn làm.
Đường Mặc đứng dậy đi đến trước mặt nàng.
“ Trong cơ thể nàng chứa đựng một dòng máu vô cùng cao quý, chỉ cần một ít thôi cũng có thể đổi lại một gia tài.”
Hắn chạm nhẹ lên mái tóc nâu của nàng.
“ Chỉ tiết là cơ thể nàng quá yếu ớt không thể chịu được. Vậy nên đối với ta nàng cũng gần như sắp hết giá trị lợi dụng rồi. “
Khuynh Thành nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nàng càng lúc càng yếu, đêm đó ngất xỉu dòng máu hoạt động trị thương nhưng sức nóng của nó lại khiến nàng không tài nào chịu đựng được.
Chẳng lẽ nàng chết đi thì nó cũng sẽ trở nên vô dụng.
“ Sắp hết?...Vậy có nghĩa là vẫn còn dùng được. Đường Mặc ngươi đang tính làm gì?”
Hắn khẽ cười.
“ Ta còn có thể làm gì?. Đương nhiên là đem nàng giấu đi phần máu còn lại sẽ thuộc về ta. “
Khuynh Thành đối mặt với hắn, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Nàng chậm rãi nói.
“ Nếu vậy ngươi hãy giấu thật kỹ bởi vì bổn cung không phải người bình thường. “
Hắn đương nhiên biết nàng không phải là người bình thường.
Hoàng thượng ở ngoài sáng che chở cho nàng.
Nhiếp chính vương ở trong tối âm thầm bảo vệ nàng.
Còn có Vọng Xuyên vương gia vì nàng dùng hết thế lực trong tay trấn áp đám người có ý đồ lấy máu của nàng.
“ Ta sẽ cố gắng. Nàng chỉ cần cố gắng hợp tác là được rồi. “
Khung Thành rất thản nhiên lên tiếng.
“ Chỉ cần bổn cung có chỗ ăn, chỗ ngủ đàng hoàng thì tự khắc sẽ không làm khó dễ ngươi. “
Đường Mặc đắc ý cười to.
“ Rất tốt. “