Đã hai ngày trôi qua sức khỏe của hoàng hậu tốt lên rất nhiều.
Có điều hoàng thượng chưa từng ghé thăm, chỉ có sai Hoàng Phong đưa tới một ít thuốc trị thương. Mối quan hệ của hai người họ luôn lúng túng, ngượng ngùng như vậy.
Cô ấy nghe Hoàng Phong nói từ lúc hoàng hậu vào ngục giam đến nay hoàng thượng chưa từng ghé qua chỗ của các vị chủ tử nữa.
Chàng có tình như thiếp thì vô ý!
Hoàng hậu nương nương ngoài chuyện trả thù thì chẳng nghĩ được chuyện gì khác. Đời người dài như vậy Tiểu Thúy thật sự lo lắng nương nương nhà mình cứ mãi như vậy.
“ Tiểu Thúy, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì? “
Âm thanh của Khuynh Thành lúc sáng sớm hơi trầm, cộng thêm nàng vốn dĩ không phải người ăn nói dịu dàng nên rất dễ làm người sợ.
“ Nô tì chỉ nghĩ nên kêu ngự thiện phòng nấu món gì!”
Khuynh Thành vừa nhìn đã biết Tiểu Thúy đang suy nghĩ lung tung.
Nàng đứng dậy, Tiểu Thúy khoác áo cho nàng.
“ Chúng ta đi Hải thường cung!”
Tiểu Thúy bất đắc dĩ thở dài.
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn để chuyện ở ngục giam trong lòng, e rằng lần này Quý Phi phải chịu khổ rồi.
Khuynh Thành là người làm bất cứ việc gì khí thế luôn thắng người khác.
Nàng đi tới Hải thường cung còn mang theo không ít thủ vệ bên mình.
Tiểu Minh bên cạnh Tạ Hải Duyên hành lễ với nàng.
“ Hoàng hậu nương nương cát tường.”
Khuynh Thành mặc kệ nha đầu này đi thẳng vào chính điện Hải thường cung.
Tạ Hải Duyên nhìn thấy nàng thì lông mày nhíu chặt.
“ Hoàng hậu đến đây có việc gì? “
Khuynh Thành ngồi xuống ghế nàng nói với cô ta.
“ Thấy bổn cung còn không mau hàng lễ? Phép tắc của Tạ gia nhà ngươi đâu rồi? “
Tạ Hải Duyên bấm bụng hành lễ với nàng.
Khuynh Thành chỉ cười.
Con người quả thật phải so khí thế và cái miệng của bản thân. Về phần này nàng chắc chắn không thua ai.
“ Nương nương đến chỗ của thần thiếp có chuyện gì? “
Nàng ra hiệu cho tiểu Thúy đi lấy thứ đã chuẩn bị từ trước.
“ Còn có thể là chuyện gì? Hôm đó ngươi đó làm gì hôm nay bổn cung nhất định trả lại gấp đôi. “
Vừa dứt lời nàng liền cầm lấy roi ngựa quất thẳng về phía cô ta.
“ Aaaaa!”
Tạ Hải Duyên la lên, âm thanh đó chắc hẳn là rất đau.
“ Không chịu nổi sao?”
Một roi nữa vung xuống trúng vào phần mặt hiện lên một đừng rõ ràng. Cũng may không nứt ra nếu không khẳng định sẽ để lại sẹo.
Tiểu Minh bên cạnh cô ta vội vàng chạy ra ngăn lại.
“ Chủ tử nhà nô tì vừa xảy thai xin hoàng hậu nương nương thương sót. “
Nàng nhìn con nha đầu này.
“ Còn dám nhắc đến chuyện này? Ngươi đừng tưởng bổn cung không biết đây là tự chủ tử nhà ngươi tự làm tự chịu. “
Say khi nàng phục hồi sức khỏe Lưu Ly đã vội sai người đưa thư.Trong thư kể lại hết tất cả mọi chuyện.
Thật sự Khuynh Thành không ngờ Tạ Hải Duyên vì tranh sủng mà đến con của mình cũng ra tay.
Tiểu Minh chắn trước mặt nàng.
“ Nô tì đã cho thị vệ đi tâu với hoàng thượng chuyện này. Hoàng hậu nương nương còn muốn ra tay không sợ hoàng thượng tránh phạt sao?”
Thật không ngờ một con nha đầu cũng dám nói mấy lời này với bổn cung.
“ Cho dù hôm nay bất luận ra sao bổn cung cũng sẽ không nương tay. Ngươi trung thành như vậy, rất muốn bảo vệ cô ta phải không? “
Tay cầm roi siết chặt, Tiểu Thúy đứng bên cạnh nhìn còn sợ đừng nói gì tiểu Minh.
“ Được lắm, để bổn cung xem thử ngươi có thể trung thành được bao lâu? “
Roi ngựa trong tay nàng mạnh mẽ vung xuống. Phần y phục bên tay phải của tiểu Minh rách ra,da thịt nứt ra một đường dài.
“ Lôi xuống đánh chết cho bổn cung. “
Tạ Hải Duyên đứng dậy nhìn nàng, hai mắt tràn đầy tức giận.
“ Trong tay ta có ngọc tỷ, hoàng hậu ở trong hậu cung phải giữ phép tắc. Chuyện hôm nay ta nhất định sẽ nói với hoàng thượng. “
Người của Khuynh Thành đua tiểu Minh đi thi thì đám thị vệ trong cung của Tạ Hải Duyên to gan như thế nào cũng không dám ngăn cản.
“ Bổn cung là người rất thích ghi thù.Ngọc tỷ đã cho ngươi rồi bổn cung cũng không nghĩ sẽ lấy lại. Có điều nếu ngươi còn dám dùng thái độ như vừa rồi nói chuyện với bổn cung thì đừng trách bổn cung ra tay độc ác. “
Nói xong nàng vuốt nhẹ roi ngựa, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn người trước mặt.
Tiếp sau đó hàng loạt âm thanh đáng sợ vang khắp hậu cung.
Khuynh Thành làm bất cứ việc gì chỉ cần cảm thấy đúng thì không hề che giấu.
Để cho hoàng thượng biết cũng tốt, để ngài ấy tránh xa nàng một chút. Một người phiền phức như nàng, ai lại gần cũng đều gặp xui xẻo.
“ Khuynh Thành... ngươi...ả độc phụ nàng. “
Câu nói đó của Tạ Hải Duyên in sâu vào trong tiềm thức của nàng.
Quả thật nhìn cô ta đau đớn, máu me đầm đìa, tay chân đầy vết thương cũng không khiến nàng rủ lòng thương sót.
Mẫu thân vì sao lại cho nàng uống thuốc độc, muốn giết chết mình, cuối cùng nàng cũng hiểu.
Mệnh của nàng sinh ra là để khiến người khác đau khổ, đến cuối cùng bản thân lại dửng dưng đứng ngoài cuộc chơi.
Tất cả những chuyện Khuynh Thành gây ra hết người này tới người khác giúp nàng giải quyết, giúp nàng gánh chịu.