Editor: nhuandong
Beta: thuyvu115257
Bạch y dọc theo đường cong tinh xảo của nam tử rơi xuống, che lại màu đỏ
trên đất, không một mảnh vải đứng trong gió rét, toàn bộ thân thể tái
nhợt bi thương. Bờ môi lạnh lẽo, nở một nụ cười mờ ảo như có như không,
đôi mắt lạnh nhạt nặng nề đứng trong gió rét từ từ hiện lên rực rỡ. Nam
nhân đường hoàng đứng đó, cười như không cười nhìn Noãn Noãn, cả người
như một nhát trí mạng khiến cho người khác không thể kháng cự. Nhất là
thân thể che giấu dưới mái tóc dài, trắng cùng đen hai màu tương phản
đối chọi kịch liệt, duy mỹ giống như một kiệt tác cao siêu.
Không phải chưa từng nhìn qua nam nhân trần truồng, nhưng trước giờ chưa hề
có loại rung động này. Noãn Noãn từng bước từng bước chậm rãi đến gần
nam tử, hai mắt mờ mịt hoàn toàn không nhìn rõ cảm xúc.
Theo từng bước cô đến gần, Noãn Noãn cảm thấy nam nhân khẩn trương, mắt sáng lập
lòe bất định, lông mi thon dài dày đặc như cánh bướm trong gió lớn nhẹ
nhàng run rẩy, đốt ngón tay do dùng sức mà tái nhợt.
Ngay lúc
Noãn Noãn vươn cánh tay, nam đột nhiên khẽ ngửa mặt, thản nhiên cười với cô, như trừng phạt người đời tham niệm yêu nghiệt. Trong nháy mắt giật
mình thu lại ánh mắt say đắm tham lam, đôi mắt đen như mực, liều mạng
nặn ra một tia cám dỗ ẩn núp dưới hồ nước cuối thu. Hắn chậm rãi mở
miệng, mang theo hơi thở hấp dẫn bị đè nén, muốn mở miệng.
“Bốp!” Một tiếng bạt tay trong trẻo vang lên, đột ngột phá vỡ hình ảnh vô cùng mỹ quan.
Thân thể Mộ Dung Thánh Anh hơi lay động do tiếp nhận cái tát kia, không dám tin nhìn nữ nhân đang thịnh nộ trước mắt.
“Mộ Dung Thánh Anh, đối với anh mà nói, thân thể của anh có lẽ không đáng
bao nhiêu tiền, nhưng với tôi, lần đầu tiên của tôi rất trân quý. Muốn
có được lần đầu tiên của tôi, anh không xứng!” Lời nói lạnh lùng vang
dội trong gió rét, Noãn Noãn xoay người, cũng không quay đầu rời đi.
Quần áo màu tím sắc bén hiển lộ rõ ràng sự tức giận dứt khoác của nữ tử.
Năm ngón tay rõ nét trên khuôn mặt tái nhợt, Mộ Dung Thánh Anh trợn mắt
đứng sững người. Như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia, chậm
rãi, hắn rũ mắt xuống, nắm thật chặt các đốt ngón tay, bi thương cười
thành tiếng.
Chung quy là nàng chê hắn bẩn!
Trong cung
Phượng Vũ, Noãn Noãn nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt, liền nhìn thấy
thân thể tái nhợt bi thương của nam nhân. Cô chưa từng cảm thấy nam nhân kia bẩn, mặc kệ đã xảy ra những chuyện gì. Cho dù trong tưởng tượng của nàng cũng không có hình ảnh đó. Noãn Noãn đối với Mộ Dung Thánh Anh,
chỉ cảm thấy đáng thương mà thôi. Có lẽ Mộ Dung Thánh Anh cũng đã từng
là một thiếu niên có nụ cười đáng yêu, ở trong gió giục ngựa hát vang, ở trong tuyết ném tuyết hưởng mai, ở trong mưa giả bộ lãng mạn, ở trong
sương mù cười nhìn thiên hạ. Nhưng mà do lão nữ nhân đó, do cung đình
này, đã thay đổi hắn. Mỗi ngày hắn đều cười, nhưng không có một nụ cười
nào ở trong mắt hắn, ở trong đáy lòng hắn cả. Hắn dùng mỉm cười để che
giấu nội tâm sợ hãi của mình, che giấu suy nghĩ không chịu nổi. Đã từng, Noãn Noãn có suy nghĩ muốn bảo vệ hắn, lại bị hắn tàn nhẫn đánh nát.
Cô có thể dễ dàng tha thứ quá khứ hắn bị Thái hậu chà đạp, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cái đêm hắn vuốt ve Lệ Phi và Diêu Thục Phi kia!
“Nương nương…” Vang bên tai là âm thanh lo lắng của Quế ma ma.
Noãn Noãn chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Quế ma ma, tôi mệt mỏi, bà để tôi một mình nghỉ ngơi một chút!”
Quế ma ma hình như còn muốn nói gì, nhưng không mở miệng, yên lặng lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối, tuyết lại bay bay, rất nhanh sẽ tới tháng chạp!
Bên trong Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng đợi ở bên ngoài, đi
tới đi lui mạnh mẽ in dấu chân trên nền tuyết dày cộm.
Cả đêm, Mộ Dung Thánh Anh thế nhưng không về. Hắn đã tìm khắp hoàng cung, cũng không tìm thấy hắn, trừ nơi này…
Chân vươn ra, muốn bước vào cánh cửa rách nát kia. Đột nhiên Mộ Dung Thánh Khuynh mạnh mẽ xoay người chạy đến Phượng Vũ cung.
Hắn không thể vào Linh Thứu cung, nhưng một người có thể!
“Đùng đùng đùng!” Buổi sáng tinh mơ, Noãn Noãn bị tiếng gõ cửa to như vậy
đánh thức. Mở mắt ôm chăn bông bằng gấm, chạy nhảy từng bước đến phía
cửa sổ, muốn đẩy cửa ra nhưng lại bị một tầng tuyết thật dày chặn lại,
đẩy không được.
“Tới đây tới đây!” Trong sân vang lên giọng nói của Quế ma ma, sau đó chậm rãi đi mở cửa.
“Thập Nhất vương gia, sớm như vậy ngài…” Âm thanh kinh ngạc của Quế ma ma vang lên.
“Hoàng hậu đâu? Ta muốn gặp Hoàng hậu!” Mộ Dung Thánh Khuynh không để ý Quế ma ma ngăn cản, trực tiếp xông về phía phòng ngủ.
Quế ma ma ở phía sau hô to, mấy cung nữ từ trong thiên điện lao ra, muốn ngăn hắn lại.
Noãn Noãn nhanh chóng phủ thêm áo khoác, mang vớ vào, mở cửa phòng, hơi sửng sốt nhìn thấy Mộ Dung Thánh Khuynh.
Trên y phục của hắn tất cả đều là băng tuyết, trên lông mi cũng thế, trên
tóc cũng vậy. Đôi môi cũng mất đi màu sắc thường ngày, đôi mắt đỏ bừng
dọa người.
“Hoàng hậu!” Mộ Dung Thánh Khuynh vừa nhìn thấy Noãn
Noãn, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Ngươi cứu hoàng huynh đi, ngươi
đi cứu hắn đi!”
Noãn Noãn ngẩn ra, ngay sau đó cười lạnh: “Mộ
Dung Thánh Khuynh, một chiêu này anh đã dùng qua. Thật ra thì hoàng
huynh của anh kiên cường hơn rất nhiều so với anh tưởng, cũng không phải là tôi không thể!”
Nói xong, Noãn Noãn trực tiếp xoay người, muốn đóng cửa phòng lại.
“Không, không phải!” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên đứng dậy, giữ chặt cửa
phòng: “Không phải giống như ngươi nghĩ, thật ra thì hoàng huynh yêu
ngươi, rất yêu ngươi. Chỉ là hắn sợ, hắn tự ti, hắn không thể…” Mộ Dung
Thánh Khuynh dần dần nói năng lộn xộn.
Noãn Noãn thở dài, miễn
cưỡng tựa trên cửa phòng, thong dong thưởng thức cảnh tuyết rơi ở bên
ngoài: “Mộ Dung Thánh Khuynh, tóm lại lần này anh nói gì tôi cũng sẽ
không tin. Mộ Dung Thánh Anh lại có chuyện gì tôi cũng không muốn quản.
Đúng rồi, anh có thể đi tìm Lệ Phi hoặc là Diêu Thục Phi!”
Mộ
Dung Thánh Khuynh cắn chặt môi, đột nhiên hắn bỗng chốc bắt được cánh
tay Noãn Noãn, ánh mắt thành khẩn nói: “Một lần cuối cùng, một lần cuối
cùng thôi. Cho hoàng huynh thêm một cơ hội cuối cùng có được hay không?”
Không đợi Noãn Noãn đồng ý, Mộ Dung Thánh Khuynh liền lôi kéo Noãn Noãn xông
ra ngoài. Một bên kéo một bên nức nở nói: “Lần này thực sự chỉ có ngươi
mới có thể cứu hoàng huynh thôi, nếu không hoàng huynh sẽ chết! Sẽ
chết!”
Một giọt nước trong suốt dọc theo gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Thánh Khuynh chảy xuống.
Noãn Noãn ngẩn ra, không ngờ Mộ Dung Thánh Khuynh thẳng thắn như ánh mặt
trời vậy mà lại khóc ở trước mặt cô như vậy, cô hơi do dự.
Trong khi cô do dự, Mộ Dung Thánh Khuynh đã kéo cô giống như bay đến Linh Thứu cung.
Trời vừa sáng, trên đường chỉ có mấy cung nữ dậy sớm quét tuyết. Nhìn thấy
Mộ Dung Thánh Khuynh và Noãn Noãn quần áo xốc xếch, rối rít quỳ xuống
đất hành lễ.
Hồ Bích Ba trước Linh Thứu cung đã kết một lớp băng
dày cộp, Mộ Dung Thánh Khuynh hình như rất vội, trực tiếp kéo Noãn Noãn
đi trên mặt băng trơn trượt.
Đứng trước cửa Linh Thứu cung, Mộ Dung
Thánh Khuynh xoa xoa trán đầy mồ hôi, nhỏ giọng cầu khẩn: “Hoàng hậu,
hoàng huynh đang ở bên trong, chỉ có ngươi mới có thể di vào cứu hắn.
Van cầu ngươi!”
Noãn Noãn ngẩn ra, nhìn cửa cung tan hoang của
Linh Thứu cung, Mộ Dung Thánh Anh vẫn còn ở bên trong? Cả đêm không về?
Tối hôm qua dưới tuyết lớn như vậy, không biết hắn…
“Mau đi vào
thôi, ta lo lắng hoàng huynh hắn…” Mộ Dung Thánh Khuynh không cho Noãn
Noãn thời gian suy nghĩ, một cước mạnh mẽ đá văng cửa cung bị gió tuyết
che lại, một tay đẩy Noãn Noãn vào.
Cửa cung tự động đóng lại, bên ngoài cung phồn vinh bên trong cung hiu quạnh, tạo thành hai thế giới bất đồng.
Khắp nơi đều là màu trắng, cây trắng, nóc nhà trắng, ngay cả toàn cảnh màu đỏ như máu cũng đều núp dưới màu trắng của tuyết.
Noãn Noãn đi trên nên tuyết dày đặc, phát ra âm thanh xào xạc.
Tiền viện không có ai, Noãn Noãn đi về phía hậu viện. Trong khi muốn chuyển
qua hành lang, một thân trắng nhợt lạnh lùng chậm rãi từ phía sau đi ra.
“Mộ Dung Thánh Anh?” Noãn Noãn lạnh lùng nhíu mày. Nhìn hắn hoàn hảo không một chút tổn hại đứng trước mặt cô.
Đến tột cùng Mộ Dung Thánh Khuynh đang làm cái quỷ gì? Sáng sớm lôi cô dậy, người phải cứu không phải đang bình thường đứng trước mặt cô hay sao!
Mộ Dung Thánh Anh ngược lại thản nhiên nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, giống
như chuyện tối qua chỉ là giấc mộng, không có ai cởi hết y phục đứng ở
trước mặt nữ nhân yêu cầu hoan hợp, không có ai chịu một cái tát…
“Cài đó…” Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy giống như trải qua một lúc đấu tranh
kịch liệt, lại còn gặp mặt như vậy thực sự có đủ tức cười. Trong khoảng
thời gian ngắn, không biết mở miệng thế nào.
“Tuyết rơi, Noãn Noãn đi ngắm tuyết sao?” Mộ Dung Thánh Anh mở miệng trước, dịu dàng cười.
Noãn Noãn thật muốn xông lên xé rách da mặt của nam nhân đang cười kia, muốn biết trong lòng hắn thật ra là có chủ ý gì!
“Đi thôi!” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên đi đến cửa cung. Noãn Noãn chỉ có thể đi phía sau hắn.
“Hoàng huynh!” Bên ngoài cửa cung, nhìn thấy Mộ Dung Thánh Anh hoàn hảo không
chút tổn hại, vẻ mặt Mộ Dung Thánh Khuynh cũng rất ngạc nhiên. Rất
nhanh, hắn liền nhìn Noãn Noãn xin lỗi.
“Thập Nhất, đệ về nghỉ
ngơi đi. Hiện tại thời tiết không tệ, trẫm muốn cùng Hoàng hậu thưởng
mai đạp tuyết!” Mộ Dung Thánh Anh quay đầu lại nhìn, hòa nhã nắm tay
Noãn Noãn.
Noãn Noãn lạnh lùng tránh ra, lại bị hắn bắt lại lần nữa.
“Mộ Dung Thánh Anh, anh…” Noãn Noãn thực sự không nhịn được nữa, không vui nhỏ giọng hô.
“Hả!” Nam nhân đột nhiên đưa ngón tay đặt lên môi nhẹ nhàng thở dài, nụ cười
cực kỳ vô hại đơn thuần: “Hiện tại trong lòng Noãn Noãn có phải có rất
nhiều nghi vấn hay không? Chúng ta vừa thưởng tuyết vừa nói thì sao?”
Noãn Noãn cắn môi, hiện tại chẳng những cô có rất nhiều nghi vẫn, còn muốn
cưỡi lên người đàn ông này, xé rách tầng mặt nạ giả kia của hắn, hỏi hắn một chút, đến tột cùng hắn muốn như thế nào!
Không muốn bị nam
nhân dắt mũi dẫn đi, nhưng khi đứng ở trong rừng mai Noãn Noãn mới giật
mình nhận ra mình đã nguyện ý đi theo nam nhân này rồi.
“Đến tột cùng là anh muốn cái gì?” Noãn Noãn không vui mở miệng, thật không muốn tiếp tục dây dưa với nam nhân này nữa.
“Thưởng mai đạp tuyết!” Hắn đứng ở dưới tàng cây mai trắng, quay đầu lại nhìn
cô, đột nhiên khẽ cười trả lời. Vài sợi tóc đen xẹt qua hai gò má hắn,
làn da tái nhợt nhiễm dưới ánh mặt trời, càng thêm trong suốt, dường như muốn tan ra, dung nhập vào trong rừng mai.
Noãn Noãn nhìn nam nhân, đột nhiên cảm thấy nam nhân này giống như tinh linh Bạch Mai biến thành, mờ ảo không hề chân thật.
“Mộ Dung Thánh Anh, tôi không muốn chơi trò bí hiểm với anh nữa, anh muốn
cái gì cứ nói thẳng” Hung hăng quay mặt sang chỗ khác, không muốn bị nụ
cười trên mặt hắn mê hoặc. Noãn Noãn nhìn áng mây gần như trong suốt
trôi trên bầu trời.
“Y thuật của nàng thực sự có thể chống lại lão vu bà?” Mộ Dung Thánh Anh chuyển mắt, đột nhiên mở miệng.
Noãn Noãn sững sờ: “Không phải là y thuật, là độc thuật. Chỉ cần là độc, tôi có thể hạ, cũng có thể giải!”
“Nàng thực sự muốn rời khỏi hoàng cung?” Mộ Dung Thánh Anh lại hỏi lần nữa.
“Anh cứ nói đi?” Noãn Noãn lạnh lùng mở miệng, hiện tại cô không có tâm tình sáng sớm đi nói nhảm với người đàn ông này.
“Được, ta biết rồi!” Hắn đột nhiên cười nhạt, sau đó bước nhanh rời đi.
Noãn Noãn ngơ ngắc nhìn bóng lưng nam nhân, tức giận muốn giết người, làm cái gì vậy? Tại sao muốn hỏi hai vấn đề này?
“Có bệnh à!” Noãn Noãn đột nhiên kêu to, tiếng la kinh động khiến cho tuyết trên cây mai rơi xuống. Từng mảng như lá cây, rơi lên trên mặt có chút
lạnh.
Bên trong điện Càn Khôn, Mộ Dung Thánh Khuynh lo lắng đi tới đi lui.
Thật là kì lạ. Hắn theo Mộ Dung Thánh Anh nhiều năm như vậy, tự nhận là
không có ai hiểu Mộ Dung Thánh Anh bằng hắn. Nếu nói tới sáng hôm nay,
hoàng huynh nằm trong tuyết, như vậy hắn sẽ yên tâm hơn. Ít nhất, trong
lòng hoàng huynh giống như hắn nghĩ, nhưng kỳ quái là…
“Thập Nhất!” Giọng nói lạnh nhạt của nam nhân vang lên, Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, xoay người nhìn nam tử chậm rãi đi vào.
“Hoàng huynh, người…” Mộ Dung Thánh Khuynh muốn nói lại thôi.
“Không phải nói đệ đi nghỉ ngơi sao?” Nam tử lạnh lùng mở miệng, từ từ đi về phía long ỷ, thản nhiên ngồi xuống.
“Hoàng huynh, người và Hoàng hậu…” Mộ Dung Thánh Khuynh thực sự là không nhịn được: “Hoàng huynh, huynh nghĩ sao? Huynh..”
“Tối hôm qua là 15!” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nói không đầu không đuôi.
Mộ Dung Thánh Khuynh sững sờ, trong mắt đột nhiên toát ra sự sợ hãi: “Tối hôm qua huynh ở trong Linh Thứu cung, chẳng lẽ…”
Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái, khổ sở cười nói: “Thập Nhất, hiện tại
đệ hiểu chưa? Trẫm phải làm, sẽ không bởi vì Long Noãn Noãn khác trước
mà thay đổi!”
Trên mặt Mộ Dung Thánh Khuynh tràn ngập khổ sở: “Hoàng huynh, huynh không cảm thấy như vậy là quá tàn nhẫn với Noãn Noãn sao?”
“Noãn Noãn?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên cười khẽ: “Xem ra sức quyến rũ của
nàng không nhỏ nha, ngay cả Thập Nhất luôn luôn ghét nàng như vậy mà
cũng chịu gọi nàng thân mật như vậy rồi?”
Mộ Dung Thánh Khuynh dừng lại, lập tức nhỏ giọng nói: “Không phải, không giống như hoàng huynh nói đâu!”
Nụ cười trên môi Mộ Dung Thánh Anh sâu hơn, ánh mắt lại tàn nhẫn khiến
người ta sợ hãi: “Thập Nhất, yêu nàng sẽ chỉ làm cho đệ vạn kiếp bất
phục!”
Mộ Dung Thánh Li lập tức lắc đầu: “Hoàng huynh, thật sự không giống như huynh suy nghĩ!”
Mộ Dung Thánh Anh khoát khoát tay, không để cho hắn nói tiếp: “Mấy ngày
nữa chính là hai mươi bốn tháng chạp, cũng chính là ngày tế thiên, đệ
nên biết ngày đó có ý nghĩa gì!”
Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái: “Ngày đó, là ngày công lực của lão vu bà yếu nhất!”
Mộ Dung Thánh Anh cười lạnh: “Ba năm, mỗi một năm chúng ta đều thất bại, năm nay nhất định phải thắng!”
Mộ Dung Thánh Khuynh cắn cắn môi: “Nhưng lão Thất còn chưa chịu hợp tác cùng chúng ta…”
“Thập Nhất, năm nay không giống nhau, năm nay chũng ta đã có con át chủ bài,
Thánh Li sẽ hợp tác với chúng ta!” Mộ Dung Thánh Anh ngước mắt, ánh mắt
thờ ơ, nhìn không ra cảm xúc gì.
Mộ Dung Thánh Khuynh thở dài:
“Hoàng huynh, huynh thực sự chỉ coi Noãn Noãn là công cụ lợi dụng thôi
hay sao? Chẳng lẽ huynh chưa từng động lòng với nàng?”
Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn, giọng nói lạnh lùng: “Thập Nhất, đệ muốn trẫm nói bao nhiêu lần?”
Mộ Dung Thánh Khuynh cười khổ một tiếng: “Thật ra thì nói nhiều hơn nữa
cũng không được gì. Hoàng huynh, Thập Nhất chỉ muốn nói huynh nên hiểu
rõ tim của mình!”
“Đi xuống!” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên tức giận.
Mộ Dung Thánh Khuynh uất ức bĩu môi, lui xuống.
※
Trong Phượng Tê điện, một nam tử lõa thể nằm trên mặt đất, đôi mắt đen nhánh, đôi môi trắng bệch, vừa nhìn liền hiểu là dấu hiệu của sự dung tục quá
độ bị hút khô.
“Mang xuông đi, đồ vô dụng!” Dung Yên Nhi yêu tà chỉ tay, môi đỏ mọng vừa phun, lạnh lùng nói.
Lãnh Hương và Lãnh Bích liếc nhau một cái, vội vàng tiến lên.
Đột nhiên nam tử nằm dưới đất bò dậy, ôm chặt lấy chân Dung Yên Nhi nhỏ
giọng nói: “Thái hậu nương nương, ta có thể, tuy phía dưới không thể,
nhưng ta còn có đầu lưỡi, cầu xin người đừng đuổi ta đi!”
Dung
Yên Nhi cười lạnh, ánh mắt hung ác, một cước đá vào mặt nam tử: “Tiện
nam nhân, đầu lưỡi ai cũng có!” Ả lạnh lùng nháy mắt ra hiệu, Lãnh Hương và Lãnh Bích mỗi người kéo một cánh tay của nam tử, lôi ra ngoài trong
tiếng cầu khẩn của hắn.
“Ha ha!” Dung Yên Nhi đột nhiên yêu kiều
cười: “Trên thé giới này nam nhân chia làm hai loại, một là đạp cũng
không đi, một loại chính là cầu xin cũng không được. Mộ Dung Thánh Anh
chính là loại thứ hai, cũng may nhờ hắn là loại nam nhân này, khiến bổn
cung có hứng thú với hắn trong mười mấy năm qua! Nếu như hắn giống như
loại nam nhân vừa rồi, ha ha, vương triều Mộ Dung đã sớm sụp đổ!”
“Nương nương thích chinh phục nam nhân, mà Mộ Dung Thánh Anh là nam nhân cứng
rắn nhất mà người gặp qua!” Trong góc, A Sửu sâu xa mở miệng.
“Không đúng hoàn toàn, loại nam nhân xương cốt cứng rắn có rất nhiều, cuối
cùng không phải vẫn quỳ dưới váy đỏ của bổn cung hay sao? Mộ Dung Thánh
Anh không giống, niềm tin của hắn không phải bởi vì mình cường đại, mà
bởi vì vương triều Mộ Dung, bởi vì tiện nữ nhân đó, còn có hai huynh đệ
kia!” Dung Yên Nhi cười ha hả, thổi thổi móng tay, “Thật ra muốn có được Mộ Dung Thánh Anh không phải là khó, nhưng bổn cung thích trò chơi này, không muốn kết thúc nhanh như vậy!” Mắt ả tối sầm lại: “Ta không muốn
Mộ Dung Thánh Anh cũng giống những nam nhân ở hậu viện kia!”
Vậy
Long Noãn Noãn thì sao đây? Nếu như ngài ra tay, Long Noãn Noãn đã sớm
chết rồi, tại sao ngài lại chậm chạp không động thủ vậy?” A Sửu đột
nhiên kích động, có vô vàn hận ý đối với Long Noãn Noãn.
“A Sửu,
ngươi không cần kích thích bổn cung. Long Noãn Noãn là người của Hộ Long tộc, bổn cung sẽ không tự tay giết nàng!” Dung Yên Nhi tối sầm mắt lại, giọng điệu không vui nói.
A Sửu trầm mặc, hình như có chút sợ, nhưng cuối cùng vẫn lớn mật mở miệng: “Nương nương cũng sợ Thánh hoàng?”
“Câm miệng!” Hai cánh môi đỏ tụ lại, lóe lên ánh bạc, A Sửu ở trong góc chợt rên lên một tiếng, thẳng tắp nhào xuống đất: “A Sửu, nếu không phải
ngươi còn giá trị lợi dụng, bổn cung đã sớm muốn mạng của ngươi!”
A Sửu gian nan ở trong bóng tối ngọ nguậy: “Thay vì công việc khổ sở như vậy, không bằng chết đi!”
“Ha ha ha!” Dung Yên Nhi cất tiếng cười to: “Xem ra ngươi thật sự hận Long
Noãn Noãn thấu xương nha, nói thật cho ngươi biế. Hiện tại bổn cung
không động vào nàng, cũng không đại biểu về sau không động. Nàng là
người duy nhất có thể cứu vớt vương triều Mộ Dung, lại là người Thánh
hoàng của Hộ Long điện muốn tìm, nếu nàng chết rồi, vậy bản cung đấu với Thánh hoàng còn có ý nghĩa gì? Bổn cung thật muốn nhìn, Long Noãn Noãn
kia có thực sự có thể cứu vớt vương triều Mộ Dung, cứu vớt Hộ Long tộc
hay không!”
Ánh mắt cám dỗ của Dung Yên Nhi chợt lóe: “Chỉ vì
tiêu tan mối hận trong lòng ngươi, một động tác trừng phạt nhỏ là không
thành vấn đề. Nếu bổn cung đoán không sai, ngày tế thiên, Mộ Dung Thánh
Anh lại hành động. Cũng đáng tiếc cho đứa nhỏ này, hàng năm đều mong đợi ngày ấy. Vừa vặn, bổn cung sẽ làm cho ngươi hoàn toàn hết hi vọng, cho
ngươi thấy bổn cung lợi hại như thế nào!” Ả ngẩng đầu, cười ha ha: “Mộ
Dung Thánh Anh, ngươi cần phải chịu đựng, không cần nhanh như vậy mà đã
kết thúc trò chơi!”