Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới

Chương 72: Chương 72: Có nhớ trẫm không




Edit: Thiên Kết

Noãn Noãn cảm thấy toàn thân cứng ngắc, trong đầu cô đã vô số lần tưởng tưởng ra cảnh mình cùng Mộ Dung Thánh Anh gặp lại, cô cũng biết sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ tìm tới, mặc dù đã chuẩn bị xong tất cả nhưng lúc này, trong lòng trở nên kích động, khiếp sợ.

“Đã lâu không gặp.” Đôi môi mỏng của người nam nhân khen động, lời thăm hỏi êm ái được nói ra, mang theo một loại dịu dàng.

Noãn Noãn đem chân chống trên mặt đất dừng chiếc xích đu đang đong đưa. Một lúc sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, vẻ mặt mất tự nhiên đáp lại: “Thật sự đã lâu không gặp.”

Mộ Dung Thánh Anh bước tới, đứng bên cạnh cô, đột nhiên tay hắn nắm lấy hai sợ dây của xích đu: “Để Trẫm giúp nàng.” Nói xong hắn từ từ dùng sức, thân thể Noãn Noãn lại một lần nữa từ từ bay lên cao.

Noãn Noãn hơi cắn môi, thu mắt, cúi đầu xuống, thân thể cô đang phiêu lãng giữa không trung nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác nhẹ nhõm.

“Không cần, ta không chơi nữa.” Noãn Noãn đứng dậy: “Không biết Hoàng thượng đại giá quang lâm có chuyện gì không?”

Mộ Dung Thánh Anh nhìn chằm chằm Noãn Noãn, đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Thừa tướng mang theo Hộ Long đường đi mất, Mộ Dung Vương Triều hôm nay tràn ngập nguy hiểm, Trẫm đương nhiên là tìm Thừa tướng giúp đỡ một tay rồi.”

Noãn Noãn còn chưa có lên tiếng dã nghe thấy giọng Long Chiếu An vang lên: “Hoàng thượng, hôm đó người dùng nữ nhi của thần đánh cược, có từng nghĩ tới ngày hôm nay?”

Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi nhìn về phía Long Chiếu An: “Thừa tướng dù cho không có sự bất hòa của Trẫm cũng với Hoàng hậu thì ngay từ đầu cũng đã không muốn giúp Trẫm, không phải sao?”

Long Chiếu An bị người ta lật lá bàu tẩy, sắc mặt ông ta hơi khẽ đỏ lên, có chút thẹn quá hóa giận.

“Không phải Thừa tướng vẫn không chấp nhận cuộc hôn nhân của Trẫm cùng với Hoàng hậu sao?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên cười khổ: “Có lẽ trong lòng Thừa tướng còn có chọn lựa con rể tốt hơn?”

Sắc mặt Long Chiếu An từ đỏ chuyển qua xanh mét, ông ta không có nghĩ tới sẽ đối đầu với Mộ Dung Thánh Anh, lúc này không phải là thời điểm để nói lời ngon ngọt mà là lúc nói thẳng sự tình ra với hắn.

“Hoàng thượng, xin mời ngài trở về, Hộ Long đường sẽ không trợ giúp Hoàng thượng.” Long Chiếu An lạnh lùng mở miệng, xoay người rời đi.

Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nhìn về phía Noãn Noãn, ánh mắt ấy sao mà dịu dàng làm nội tâm Noãn Noãn như muốn hòa tan: “Hoàng hậu cũng không giúp Trẫm sao?”

Noãn Noãn ngẩn người ra, cô không ngờ Mộ Dung Thánh Anh dám nói ra những lời này, đôi mắt cô nãy giờ đều nhìn tên Lang Hoàng đế này, đôi môi đột nhiên nhếch lên cười: “Mộ Dung Thánh Anh, rất tốt, ngươi vẫn không có gì thay đổi.”

Mộ Dung Thánh Anh nhìn cô: “Hoàng hậu nói những lời này là thật lòng sao?”

Noãn Noãn gật đầu một cái: “Đúng, ta rất thật lòng. Ngươi như vậy mà vẫn còn muốn diễn trò.”

Con mắt sắc của Mộ Dung Thánh Anh chợt lóe lên: “Thì ra là nàng vẫn một mực cho rằng ta đang diễn trò?”

“Không phải vậy sao? Tên Hoàng đế sói đội lốt cừu.” Noãn Noãn thở dài đứng lên: “Rất đáng tiếc, ta đã không còn là Long Noãn Noãn lúc xưa nữa rồi, ngươi dùng bộ dạng này đối phó với ta không còn tác dụng gì nữa rồi.”

“Nói như vậy là trước kia từng có tác dụng sao?” Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên cười vô cùng hồn nhiên: “Hoàng hậu trước kia có động lòng vì Trẫm sao?”

Noãn Noãn im lặng, người này không phải tới để mượn binh sao? Bây giờ lại hỏi cô đã từng động lòng hay chưa?

“Hoàng thượng, vẫn là mời ngài trở về.” Long Chiếu An chặn trước lời nói của Mộ Dung Thánh Anh: “Cựu thần hiện tại từ quan, Hộ Long đường là một phần của Hộ Long điện cùng với Mộ Dung Vương Triều không có quan hệ gì cả.”

Mộ Dung Thánh Anh cũng không tỏ vẻ bất ngờ chỉ nhàn nhạt quay đầu lại: “Coi như ngươi có là Thừa tướng cũng không có ý giúp Trẫm không phải sao?”

Long Chiếu An nhíu nhíu mày muốn nổi giận nhưng hiện tại chiễn sự vẫn chưa ngã ngũ, Đô Thành so với tưởng tượng của ông ta vẫn còn chắc chắn nhiều lắm. Mộ Dung Thánh Li tấn công liên tiếp ba ngày nên ông ta cũng không thể tùy tiện hành động, chỉ có thể duy trì vị thế trung lập của mình mà thôi.

Mộ Dung Thánh Anh lần nữa nhìn về phía Noãn Noãn, hắn đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười kia dường như làm cho bầu trời cũng biến sắc: “Hoàng hậu, Trẫm rất nhớ nàng.”

Lòng Noãn Noãn bỗng nhiên cứng lại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười của người nam nhân này.

Nam nhân chậm rãi đi đến gần cô, mùi hương hoa mai mát lạnh xông vào mũi. Hắn ta chậm rãi cúi đầu, quan sát Noãn Noãn, trong ánh mắt nhất thời không thể hiện ra chút cảm xúc: “Noãn Noãn có nhớ Trẫm hay không?”

Lời nói của người nam này giống như có một loại ma lực khiến cho trong lòng Noãn Noãn sinh ra một loại tâm tình khác thường, cuối cùng cô chỉ cười lạnh: “Mộ Dung Thánh Anh, ngươi thích trêu chọc ta như vậy sao? Chỉ là ngươi tự cao quá rồi.”

Đôi mắt Mộ Dung Thánh Anh chợt tối sầm lại nhưng nụ cười ở khóe môi vẫn không thay đổi: “Trẫm không tự đề cao bản thân, ngược lại, ở trước mặt Noãn Noãn Trẫm sẽ có cảm giác bản thân mình thật hèn mọn. Có lẽ chính bởi vì hèn mọn như vậy mà Trẫm không dám bước về phía trước chỉ cố gắng thận trọng bảo vệ bản thân.”

Noãn Noãn thở dài nhẹ nhõm, cô không dám tin Mộ Dung Thánh Anh sẽ nói ra những lời này.

“Nữ nhi, con không cần nghe hắn nói bậy nữa, hắn…” Long Chiếu An thấy Noãn Noãn không nói gì thì trong lòng chợt trở nên gấp gáp, đột nhiên mở miệng nói.

Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua một tia chán ghét, hắn liền tiến lên, kéo lấy tay Noãn Noãn, đột nhiên thi triển khinh công bay đi.

“Hoàng thượng, ngươi………..” Long Chiếu An muốn đuổi theo nhưng lại bị thị vệ ngăn lại.

Ra đến ngoại thành, Mộ Dung Thánh Anh nới lỏng vòng tay để cô ở trên bãi cỏ.

Noãn Noãn chợt nhớ đến ngày cô bị lừa gạt thì lạnh lùng mở miệng: “Buông tar a.”

Mộ Dung Thánh Anh không có buông ra mà đem cô áp chế ở một gốc cây liễu.

Đang là mùa đông, nên cây liễu không có lá mà chỉ là một gốc cây khô cằn.

“Nàng cũng không tin tưởng sao?” Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Thánh Anh tiến đến gần, hắn ta trời sinh mang theo một loại cảm giác uy hiếp mà nhìn chằm chằm vào Noãn Noãn.

Noãn Noãn quay mặt đi không nhìn hắn cũng không nói lời nào.

Muốn cô tin tưởng như thế nào? Bao nhiêu lần cô thử dò xét võ công của hắn nhưng hắn một chút sơ hở cũng không có lộ ra. Tim của hắn so với đáy biển còn sâu hơn, cô chính là không tin tưởng. Mà dù có nhượng bộ một bước, tin thì như thế nào? Quan hệ của bọn họ bây giờ………….

Nam nhân duỗi ngón tay ra nắm lấy khuôn mặt Noãn Noãn, sau dó chợt hôn lên môi cô.

“Uhm….” Noãn Noãn bị hôn thì cơn giận liền bốc lên, cô lập tức cắn hắn.

“A.” Nam nhân keu lên một tiếng sợ hãi, cữ nghĩ rằng hắn sẽ buông cô ra nhưng không ngờ hắn lại hôn môi cô thật sâu, mùi máu tươi nồng nặc ở môi làm cho người ta hít thở không thông.

Noãn Noãn trợn to hai mắt nhìn hắn nhưng người nam nhân này lại nhắm chặt con mắt, hai hang long mi thon dài nhẹ nhàng run rẩy.

Mộ Dung Thánh Anh đang run sợ. Không biết vì sao nhưng Noãn Noãn lại sinh ra một loại cảm giác như vậy, mà cảm xúc từ nụ hôn mà người nam nhân này mang đến cho cô lại làm cho tứ chi cô run rẩy.

Một lcus lâu sau, Mộ Dung Thánh Anh mới buông Noãn Noãn ra, con mắt trở nên tĩnh mịch giống như đêm đông ở trên biển rộng, khóe môi hắn chậm rãi nâng lên: “Noãn Noãn, cảm ơn nàng.”

Noãn Noãn không hiểu, nhìn hắn chằm chằm.

Mộ Dung Thánh Anh đem đầu áp sát vào bả vai Noãn Noãn, chậm rãi thở: “Ta mệt mỏi quá, mệt đến mức chỉ muốn chạy trốn, nhưng chỉ gặp nàng một lúc ta lại đột nhiên có lại dũng khí. Vì giang sơn này, ta đã giữ vững vàng như thế nên không thể vì một chút khó khăn trước mắt mà buông bỏ. Như vậy ta sẽ không còn mặt mũi đi gặp Phụ hoàng nếu ta chết đi, càng không có mặt đối diện với con dân thiên hạ. Noãn Noãn, cảm ơn nàng, nhìn thấy nàng, hôn nàng, dựa vào nàng nới có thể cho ta thêm dũng khí tiếp tục vững vàng.”

Noãn Noãn cắn cắn môi, cô không biết phải mở miệng như thế nào. Cô muốn đẩy người nam nhân này ra nhưng cuối cùng lại không làm được.

Sắc trời dần dần tối xuống, thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng Mộ Dung Thánh Anh không có ý muốn rời đi, chỉ muốn như vậy mà dựa vào Noãn Noãn.

“Mộ Dung Thánh Anh, ta hỏi ngươi, đứa bé trong bụng Lệ Phi có phải của ngươi hay không?” Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi, đây là vấn đề luôn quấy nhiễu cô không yên.

Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, độ nhiên cười lạnh một tiếng rồi lắc đầu.

“Sao lại có thể như vậy? Nàng ta yêu ngươi làm sao mà phản bội ngươi được?” Noãn Noãn cũng không hiểu tại sao mình lại hét chói tai lên như thế.

“Nàng ta không phản bội, mà nàng ta bị lừa gạt.” Nụ cười của người nam nhân rất trống rỗng: “Dung Yến Nhi tuyệt đối không cho bất kỳ nữ nhân nào đụng vào ta, nếu như bà ta muốn lợi dụng Lệ Phi thì cũng không cho phép Lệ Phi đụng chạm vào ta, người kia chỉ là vật thay thế của ta mà thôi.”

Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm một cái, vậy còn được, ít ra Mộ Dung Thánh Anh cũng không rat ay tàn độc với con ruột của mình như thế.

“Chỉ là, nếu như đứa bé kia có là máu mủ của ta, ta cũng không cho phép nó đến với thế giới này.” Mộ Dung Thánh Anh nhẹ giọng cười nói, chỉ là nụ cười kia làm cho người ta run rẩy trong lòng.

“Nếu mà nó được sinh ra thì cũng chỉ là con rối của Dung Yến Nhi, thay vì phải sống khổ sở như ta, không bằng ngay từ đầu đừng xuất hiện. Không như ta, lúc muốn rời đi cũng không có đủ can đảm, cuộc đời chỉ toàn là khổ sở, đây mới chính là tai họa.” Giọng nói của hắn nghe rất nhẹ nhàng những trong đó lại ẩn chứa ý nghĩa nặng nề.

Noãn Noãn nắm chặt ngón tay, cô không biết nên an ủi nhe thế nào.

“Hoàng thương.” Xa xa có bóng người đang đi tới, đó chính là Lãnh Cầm.

“Thập nhất Vương gia dùng bồ câu đưa tin, Mộ Dung Thánh Li lại phát động tấn công một lần nữa, lần tấn công này của hắn thật hung mãnh, Thập nhất Vương gia sợ là sẽ chống cự không nổ.” Lãnh Cầm quỳ xuống vội vàng nói.

Thân thể Mộ Dung Thánh Anh cứng dờ, chợt ôm chặt lấy Noãn Noãn, không nói bất cứ cái gì, liền quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng nam nhân biến mất trong đêm tối, Noãn Noãn chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo. Tối hôm nay hình như rất lạnh.

Trở lại trang viên, Long Chiếu An vẫn chưa có ngủ mà ở trong đại sảnh lo lắng.

“Phụ thân, người chưa ngủ sao?” Noãn Noãn dừng ở cửa, nhàn nhạt mở miệng.

Long Chiếu An vội vàng từ trong đại sảnh chạy ra, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “Hắn đi rồi?”

Mặc dù có thuộc hạ bẩm báo lại nhưng ông ta vẫn không thể tin tưởng được. Mộ Dung Thánh Anh không phải là đang đi cầu binh viện trợ sao? Tại sao không nói gì với hắn mà như vậy rời đi?

Noãn Noãn gật đầu một cái, cũng có cảm giác kỳ lạ. Cô vỗn nghĩ tên lòng dạ đen tối Mộ Dung Thánh Anh sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để Long Chiếu An trợ giúp hắn nhưng hình như hắn cũng không cố gắng vào vấn đề đó.

“Mặc kệ là như thế nào, hắn đi rồi là tốt.” Long Chiếu An thu xếp ổn thỏa: “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khỏi hành về Đô Thành, cuộc chiến này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, đã đến thời điểm Hộ Long đường chúng tar a tay rồi.”

Noãn Noãn sững sờ: “Kết thúc? Là có ý gì chứ ?”

“Cha vừa nhận được tin tức, Mộ Dung Thánh Li hiện tại đang nhạn được sự trợ giúp của một thế lực bí ẩn, một khắc trước đã công phá thành công cổng thành.”

“Bí ẩn?” Noãn Noãn cả kinh trong lòng, chẳng lẽ là Dung Yến Nhi? Mấy hôm nay cô đều luôn có cảm giác Dung Yến Nhi chưa chết.

“Phụ thân, đêm đã khuya, người uống chén trà rồi nghỉ ngơi đi.” Noãn Noãn cười cười, tự mình đi dâng trà cho Long Chiếu An.

Một phút đồng hồ sau Long Chiếu An đã ngủ như chết, Noãn Noãn cười lạnh, cầm lấy lệnh bài trên người ông ta.

Không bao lâu sau có mấy trăm kỹ binh tinh anh từ trang viên hướng Đô Thành mà lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.