“Chính xác là Ngạo Long Quyết! Thánh Hoàng, thuộc hạ Ngọc Hành Tử lại
nhìn thấy Ngạo Long Quyết lần nữa, đây là vinh dự cỡ nào đây!” Không đợi mọi người kịp phản ứng, Ngọc Hành Tử đã giơ tay lên trời hô to.
Lúc này mọi người mới phản ứng được, vẻ mặt mê mang chuyển sang sung
bái, tôn sung. Tất cả mọi người ở đây cẩn thận nhìn lại, cỉ thấy quang
ảnh kia chợt lóe giữa không trung, một nam tử áo trắng đeo mặt nạ hoàng
kim xuất hiện, chính là Kim Ưng.
Tiếng kinh ngạc lần nữa vang lên, trong quang ảnh một nam một nữ cũng biến mất trong nháy mắt.
Mộ Dung Thánh Anh xuyên thấu qua quang ảnh, lạnh lùng nhìn về phía Long
Khê, trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tán loạn.
Trong Ngạo Long Quyết tại sao lại xuất hiện hình ảnh ba người Long Noãn
Noãn, Kim Ưng, Long Khê? Đây rốt cuộc là gì? Trong khoảng thời gian
ngắn, sóng ngầm giữa hai người bắt đầu khởi động,, ý định trong đó chỉ
có hai người hiểu.
Mọi người càng thêm một màng mê mang, tất cả đều nhìn về phía Thánh Hoàng, chờ đợi giải thích.
Long Kỳ đã sớm trấn tĩnh lại, hắn lạnh lùng nhìn một vòng, khí thế không giận tự uy nghiêm lập tức áp bức toàn trường: “Mọi người cũng đã nhìn
thấy, Ngạo Long Quyết đã lựa chọn Thánh Hoàng chân chính thừa kế, đó
chính là Long Khê điện hạ, về phần Hộ Long Thánh nữ, dĩ nhiên là nữ tử
áo tím kia!”
Tiếng nói của Long Kỳ vừa dứt, Tư Mã Ý lập tức không hiểu nói: “Thánh
Hoàng, vậy Kim Ưng thì sao? Sao Kim Ưng lại ở trong Ngạo Long Quyết
Lời của Tư Mã Ý vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Thánh Anh. Hiện tại có hai người Ngạo Long Quyết báo trước, một là Long Khê
điện hạ, một chính là Kim Ưng.
Long Kỳ lạnh lùng nhíu nhíu mày, ở trong lòng hắn, Tư Mã Ý bị liệt vào người đáng chết đầu tiên.
“Mọi người bình tĩnh chớ nóng, Ngạo Long Quyết tái thế xuất hiện ba
người, đây là lần đầu tiên lão hủ nghe được. Các thế hệ trước cũng chưa
từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng muốn biết ai là Thánh Hoàng chân chính rất đơn giản, ngàn năm trước Hộ Long Điện đã có di huấn, Kim Long thiên tử, phải có Hộ Long Kim quang, chính là Thánh Hoàng!” Âm thanh trung
khí mười phần của Ngọc Hành Tử lần nữa nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người sững sờ, sau đó chính là phụ họa, Long Khê điện hạ từ lúc ra
đời đã ngậm kim quang, hiển nhiên chính là người thừa kế Thánh Hoàng.
Long Kỳ không vui trợn mắt nhìn Ngọc Hành Tử, hắn trăm phương ngàn kế
tìm hắn đến, là muốn hắn cùng nhau giấu giếm thiên hạ, thế nhưng Ngọc
Hành Tử này già nên hồ đồ rồi… làm sao lại cố tình nhắc tới Hộ Long kim
quang đây? Đừng nói là Long Khê, dù là Long Kỳ hắn, cũng không có Hộ
Long Kim quang.
“Đã như vậy, mời hai vị thể hiện bản lĩnh đi, đầu tiên cũng làm cho
người biết một chút về mình, thứ hai cũng tốt cho cvij chánh chủ Thánh
Hoàng!” Tư Mã Ý lần nữa lớn tiếng kêu to.
Mộ Dung Thánh Anh cười lạnh, liếc Long Khê một cái, gật đầu, coi như là đồng ý.
Long Khê sắc mặt không chút thay đổi, nhưng Phượng Phiên và Long Cẩm
đều lộ ra sợ hãi, tất cả đều dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Long Kỳ.
Bàn tay hung hăng nắm chặt đầu rồng, Long Kỳ hết sức duy trì tôn nghiêm.
“Ta sẽ không so với hắn, ngôi vị Thánh Hoàng này hắn nguyện ý muốn, liền cầm đi đi!” Đột nhiên, Long Khê nhàn nhạt đứng dậy, miễn cưỡng câu môi, tóc trắng dài rủ xuống hai bên mặt hắn, làm nổi bật con ngươi màu đỏ
yêu dị tuyệt đẹp, nhìn thế nào cũng là phong thái vô hạn, dung hoa tuyệt thế, lộ ra một loại câu hồn phách: “Ta chỉ muốn Noãn Noãn!”
Mọi người kinh ngạc với lời vừa vang lên, có chút không biết Noãn Noãn
là người nào, tất cả đều mờ mịt, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều
biết, Noãn Noãn chính là nữ tử áo tím trong quang ảnh.
“Khê nhi!” Tiếng gọi lạnh lẽo nặng nề bật ra khỏi môi mỏng như lưỡi kiếm của Long Kỳ: “Con ở đây nói nhăng cuội gì đó?”
Long Khê chậm rãi xoay người, hồng y uốn lượn, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên: “Phụ hoàng, chẳng lẽ người muốn chính ta bêu xấu trước mặt người
trong thiên hạ sao?”
Long Kỳ đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Khê cười yêu dị.
Tại sao, tại sao? Tại sao con lại chọn làm như vậy? Không tiếng động chỉ trích và nghi vấn lóe ra trong mắt đỏ tức giận của nam nhân.
Long Khê không đáp, chỉ giống như nhìn kịch hay, nhìn đám người ngu muội kia xôn xao, nhỏ giọng nghị luận.
Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng liếc mắt, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Long
Khê sẽ làm như thế, lại nhẹ nhàng bỏ qua ngôi vị Thánh Hoàng, tại sao?
“Điện hạ, người sao vậy? Người là chủ nhân của Hộ Long điện, là Thánh
Hoàng tương lai, tại sao lại nói ra những lời thất lễ như vậy?” Phượng
Phiên tiến lên nhỏ giọng hỏi, bàn tay nắm chặt cánh tay Long Khê.Long Cẩm chỉ đứng
cạnh một bên, thở dài thật sâu. Ngày này vẫn phải tới, ngày hắn sợ nhất
rốt cuộc đã tới, nhưng tới thời điểm chân chính, hắn không sợ, mà là
giải thoát. Không có người nào nguyện ý cả đời sống ở trong cuộc sống mà toàn là dối trá.
Long Khê ngước mắt nhìn về phía Phượng Phiên: “Ngũ thúc, người thật sự yêu thương Khê nhi sao?”
Phượng Phiên ngẩn ra, không biết trả lời như thế nào, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết và nghiêm nghị của nam tử, lại làm cho hắn nhất thời buông
hai cánh tay. Dưỡng dục điện hạ hai mươi năm, hắn chưa bao giờ từng thấy nét mặt điện hạ kiên quyết như vậy, lần đầu tiên, hắn cảm giác được
điện hạ trưởng thành, chân chính trưởng thành!
Long Khê chậm rãi xoay người, từ trên đài cao, từng bước từng bước đí về phía Mộ Dung Thánh Anh. Cuối cùng, hắn đứng ở trước mặt Mộ Dung Thánh
Anh, mị hoặc cười một tiếng: “Ta không tranh với ngươi, ngươi muốn ngươi có thể cầm đi!”
Mộ Dung Thánh Anh lẳng lặng nhìn Long Khê, hồi lâu mới cúi đầu mở miệng: “Tại sao?”
Long Khê um ám cười một tiếng: “Ngươi không biết phải không? Ngươi không biết thật sao? Cùng là con, tại sao ngươi có thể hoàn toàn lấy được
tình yêu của người, mà ta, người lại coi như ta không tồn tại?”
Mộ Dung Thánh Anh mắt sắc tối sầm lại, khiếp sợ nhìn Long Khê.
“Hai mươi năm qua, ta không có mẫu thân, ta chỉ có hai vị thúc thcus
thừa nhận nuôi ta, ta coi bọn họ như phụ thân mà tôn kính. Buồn cười
nhất chính là, hai mươi năm qua, ta một mực sống trong dối trá, vì lời
nói dối này…” Long Khê tuấn mỹ vừa động, um ám lạnh lẽo cười: “Ta quá
mệt mỏi rồi, không muốn tranh với ngươi nữa, càng không muốn giành cùng
ngươi, chỉ hi vọng ngươi có toàn bộ, chia cho ta một chút xíu, ta chỉ
muốn Noãn Noãn, chỉ cần Noãn Noãn!”
Mộ Dung Thánh Anh đã không có cách nào để nói, mắt đen tĩnh mịch, lẳng lặng nhìn Long Khê.
Hắn là ca ca của hắn, là ca ca cùng mẹ khác cha, nhưng mà đối với hắn,
thế nhưng hắn lại không có một tia tình cảm, chỉ có giờ khắc này.
“Ta sẽ không giao Noãn Noãn cho ngươi!” Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở
miệng, biết rõ như vậy rất tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn từng câu từng chữ nói ra: “Ngôi vị Thánh Hoàng vốn chính là của ngươi, chỉ cần ngươi nồi, ta
có thể không tranh, nhưng Noãn Noãn ta sẽ không giao cho ngươi!”
Long Khê ngẩn ra, chân mày nhíu chặt, hồi lâu, hắn cười nhẹ thành tiếng: “Mộ Dung Thánh Anh, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy? Ngươi đã có thế cả, tại sao lại không thể phân cho ta chút xíu?”
Mộ Dung Thánh Anh kiên quyết mở miệng: “Đó là không thể, Noãn Noãn đối
với ngươi mà mói, là một nhân vật đặc biệt, nhưng mà với ta, cảm giác
không phải?”
Long Khê cười khổ một tiếng, màu đỏ trong mắt đột nhiên bùng cháy lửa
giận, hắn lạnh lùng nói: “Mộ Dung Thánh Anh, đã như vậy, vậy chúng ta
liền dùng bằng bản lĩnh của mình đi!”
Mộ Dung Thánh Anh trong lòng cứng lại, nhưng vẫn cười tàn nhẫn: “Ngươi
sớm nên như vậy!” Nói xong, trực tiếp lui về sau một bước, lạnh lùng
giằng co với Long Khê.
Hai người nói gì, người võ công thấp kém không nghe rõ ràng lắm, nhưng
Long Kỳ thì nghe rõ ràng, hắn mặt mũi dữ tợn, đã không để ý tới có giữ
được tôn nghiêm hay không.
Hắn đã sớm biết, Long Noãn Noãn này là họa thủy, không thể lưu lại, quả nhiên hôm nay đã ứng nghiệm.
Mộ Dung Thánh Anh cùng Long Khê bày ra tư thế, mọi người liền hưng phấn
một hồi, mặc kệ ai thắng ai thua, Hộ Long kim quang cũng không phải ai
cũng có thể nhìn thấy, vì vậy mọi người đều chà sát tay, chờ đợi thời
khắc ngàn năm có một này.
Hai người lạnh lùng giằng co, hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Người khác không hiểu, tuy nhiên chỉ có hai người trong cuộc mới rõ ràng. Bọn họ
cũng không có Hộ Long kim quang, hiển nhiên không air a tay trước.
Vừa bắt đầu tất cả mọi người vẫn còn hoảng sợ bình ổn, theo thời gian
từng giây phút trôi qua, từ từ có chút không nhịn được, rối rít châu đầu ghé tai, trong lòng tràn đầy suy đoán.
“Tại sao còn chưa bắt đầu?”
“Đúng vậy. rốt cuộc là sao?”
“Này, chờ chết người rồi, xin hai người nhanh chóng bắt đầu đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta vẫn chờ bái kiến Thánh Hoàng bệ hạ!”
Vừa bắt đầu bàn luận xôn xao, âm thầm suy đoán, cuối cùng mọi người càng lúc càng lớn mật, bọn họ rối rít lớn tiếng kêu, thúc giục hai người
nhanh chóng bắt đầu.
Hai người tiếp tục duy trì, vẫn đứng vững bất động, giống như ngủ thiếp đi, căn bản không để ý tới tiếng kêu la phía dưới.
Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau một cái, sau đó song song nhìn về
phía Long Kỳ. Long Kỳ ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên hắn ý bảo Phượng Phiên và Long Cẩm động thủ.
Nếu Mộ Dung Thánh Anh không ra tay, hắn sẽ bức bách hắn ra tay!
Phượng Phiên và Long Cẩm nhận được mệnh lệnh, đột nhiên song song nhảy
lên, xuất ra sức lực mãnh nhất, trong nháy mắt đánh về phía Mộ Dung
Thánh Anh.
Kình phong thổi lẫn sát khí nồng nặc mà đến, Mộ Dung Thánh Anh không
chống trả, chỉ có một con đường chết! Nếu như chống trả, Hộ Long kim
quang có hay không vừa nhìn liền hiểu.
Cơ hồ trong nháy mắt mọi người đều hiểu ý đồ của Long Kỳ, mặc dù trong
lòng có chút khinh thường, nhưng vẫn có thể xem biện pháp tốt để giải
quyết được mặt giằng co hiện tại!
Tất cả mọi người nhìn về phía Mộ Dung Thánh Anh, nhìn hắn âm thầm vận công ngăn cản.Phượng Phiên và Long
Cảm chưa kịp đến gần Mộ Dung Thánh Anh, có một bóng người nhanh hơn, chỉ thấy một tia sáng tím, người đã ở giữa đòn thế công bén nhọn của hai
người, thẳng tắp đón nhận chưởng phong của hai vị hộ pháp xuất ra, cơ hồ là đồng thời, tất cả mọi người thấy được kim quang, hình dáng rồng biến ảo, giương nanh múa vuốt, bao phủ hai vị hộ pháp ở bên trong.
Là Hộ Long kim quang! Cơ hồ tất cả mọi người đều cùng một lúc kinh hô
lên thành tiếng, vốn Long Kỳ và Ngọc Hành Tử đang ngồi cũng trong nháy
mắt đứng lên.
Hiện trường phát ra tiếng nổ thất to, hai vị hộ pháp Phượng Phiên Long
Cẩm như là khô bay ngược lại, té lăn trên đất, đồng thời một búng máu
trong miệng đồng thời phun ra.
Kim quang biến ảo, Kim Long cực nhanh, đồng thời, bóng người mờ ảo kia
đứng lại, cánh hao mai bay đầy trời, tuyết bay lướt nhẹ, mỗi một hình
ảnh đều mang theo tinh hoa, khuôn mặt tuyệt sắc, càng giống ở trong phút chốc ngưng lại trong vũ trụ thay đổi liên tục. Trong trời đất trừ
tuyết, hoa, cũng với nữ tử đắm chìm trong hoa rơi, tất cả đều không còn tồn tại nữa…
Hồi lâu, đám người phát ra một tiếng thổn thức. Lại là một nữ nhân, một
nữ nhân tuyệt mỹ trong thien hạ, càng giống một nữ nhân bọn họ đã từng
thấy.
“Là nữ tử áo tím trong Ngạo Long Quyết kia!” Trong yên lặng, rốt cuộc có người đánh vỡ.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đột nhiên phản ứng kịp, trong mắt đều là
không dám tin, Hộ Long kim quang chân long thiên tử tại sao lại là nữ
nhân? Những người hộ tống tiểu thư nhà mình đến chọn Hộ Long Thánh Nữ,
càng không dám tin, có mấy cô gái mơ ước huyễn ảo, cũng không nhịn được
đau lòng khóc thành tiếng.
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Long Kỳ lạnh lùng nhìn nữ tử, từng bước từng bước tới gần: “Tại sao lại là ngươi? Dung Như Nhi đâu?”
Rất nhiều người không biết Dung Như Nhi là ai, nhưng tất cả mọi người
trong Hộ Long điện đều biến sắc, đặc biệt là Ngọc Hành Tử, ánh mắt càng
run lên, lạnh lùng quét qua khuôn mặt Noãn Noãn.
“Bà sẽ khong tới, chuyện nơi này đều do ta định đoạt!” Nhàn nhạt mở
miệng, không nhìn nét mắt khiếp sợ của Mộ Dung Thánh Anh và Long Khê,
Noãn Noãn trực tiếp đứng ở trước mặt hai người, dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối.
Mọi người lần nữa không hiểu nhìn biến cố bất thình lình này.
“Chỉ bằng ngươi? Kết thúc?” Nụ cười tức giận tàn nhẫn bật ra từ khóe môi Long Kỳ, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuyệt mỹ của nữ tử, “Long
Noãn Noãn, ngươi quá không tự lượng sức!”
Lời Long Kỳ vừa ra khỏi miệng, mọi người liền hiểu được, thì ra nữ tử là chính là nữ tử ở trong miệng Long Khê điện hạ. Vì nữ tử như thế này
buông tha tôn vị Thánh Hoàng, nhưng hôm nay…
“Thánh Hoàng bệ hạ, tôi có thể gánh nổi hay không, không phải ông rõ
ràng hơn tôi hay sao?” Noãn Noãn nhẹ nhàng cười một tiếng, duỗi cánh tay ra một cái, bàn tay mở ra, một vệt kim quang chậm rãi ngưng tụ, dần
dần, Ngạo Long Quyết trong Phi Long châu từ từ bất an thức tỉnh. Tứ đại
đường chủ thủ hộ muốn ra tay ngăn cản, nhưng cũng đã không còn kịp, Ngạo Long Quyết trực tiếp bay vào trong lòng bàn tay Noãn Noãn, sau đó an
tĩnh lại, giống như tìm lại được nhà.
Long Kỳ sắc mặt đại biến, hắn không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi
như vậy, Long Noãn Noãn chẳng những từ Tử Long tướng quân phi thăng tới Kim Long thiên tử, người mang Hộ Long kim quang, Ngạo Long Quyết lại
nghe theo sai bảo của nàng, cái này có nghĩa là…
“Tham kiến Thánh Hoàng bệ hạ!” Ngọc Hành Tử, dẫn đầu run rẩy quỳ xuống, phun ra câu nói trong lòng của mọi người.
Long Noãn Noãn chậm rãi xoay người, kim quang bao phủ, nữ tử có một cỗ
khí thế thiên hạ. Không hẹn mà ngừng, mọi người tự giác hai đầu gối mềm
nhũn, quỳ xuống.
“Đều dừng lại, các ngươi những người mê muội kia, bổn tôn mới là Thánh
Hoàng!” Long Kỳ đột nhiên hô to, chợt xoay người lạnh lùng nhìn về phía
Ngọc Hành Tử: “Ngọc Hành Tử, ngươi điên rồi áo? Bổn tôn là Thánh Hoàng,
ngươi lung tung hô cái gì vậy?”
Ngọc Hành Tử bất động quỳ trên mặt, chỉ lười lười giương mắt: “Thánh
Hoàng là do Ngạo Long Quyết định đoạt, hiện tại Ngạo Long Quyết đã không còn ở trên tay Long công tử, Long công tử vẫn tự xưng là Thánh Hoàng?”
Long Kỳ tức giận cực điểm, môi mỏng chậm rãi khạc ra bốn chữ: “Ngọc Hành Tử, ngươi…”
Đang lúc này, Long Noãn Noãn hô to một tiếng: “Các ngươi còn không nhanh chon bái kiến Thánh Hoàng?”
Hô to một tiếng, nói vô cùng uy nghi, thức tỉnh mọi người đang sững sờ,
vì vậy ở trong giữa Hộ Long kim quang và Ngạo Long Quyết, các Hộ Long
đường của năm quốc gia rối rít quỳ xuống: “Tham kiến tân nhậm Thánh
Hoàng, Thánh Hoàng uy danh, thọ cùng với trời!”
Đứng ở trên đài cao, lạnh lùng quan sát mọi người quỳ trên mặt đất, Noãn Noãn đột nhiên hiểu ra tại sao mọi người lại hướng tới quyền thế như
vậy, từ cổ chí kim, bao nhiêu người tranh đoạt ngôi vị Thánh Hoàng, vùi
thân vào đó? Mà cảm giác sai khiến thiên hạ cũng cũng phải người nào
cũng có thể có được!
Nhàn nhạt giơ tay lên, coi như đón nhận quỳ lạy của mọi người, ngoái đầu nhìn lại, bình tĩnh chống lại ánh mắt phức tạp của Mộ Dung Thánh Anh và Long Khê: “Sao các anh không quỳ?”
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh và Long Khê đồng thời run lên, trố mắt nhìn về phía nữ tử đang cười với bọn họ: “Chúng ta… cũng phải quỳ?”
Noãn Noãn nhướng nhướng mày, đột nhiên cười khẽ, nụ cười kia động lòng
người vô cùng: “Chẳng lẽ các anh không phục sao?” Nói xong, cô tiến lên, nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo Long Khê, gắt giọng: “Anh mới vừa nói có thể vì tôi mà buông tha ngôi vị Thánh Hoàng, chẳng lẽ bây giờ lại đổi ý?”
Long Khê sững sờ, si ngốc nhìn nụ cười yêu kiều trên mặt Noãn Noãn, đang định muốn mở miệng, rồi lại thấy cô chuyển đến trước mắt Mộ Dung Thánh
Anh, dịu dàng nói: “Vừa rồi anh cũng nói như vậy đúng không!”
Hai người liếc nhau một cái, ánh mắt phức tạp, nhưng lại trăm miệng một lời hỏi ra một vấn đề; “Noãn Noãn, nàng là…”
“Rốt cuộc các anh có
thừa nhận tôi là Thánh Hoàng hay không?” Noãn Noãn không để ý tới bọn
họ, chỉ nhàn nhạt hỏi, trong mắt chứa đựng mị quang.
Mặc dù biết chuyện có kỳ quặc, nhưng việc đã đến nước này, Mộ Dung Thánh Anh và Long Khê đều gật đầu một cái.
Noãn Noãn nhẹ nhàng cười một tiếng, đang định muốn tuyên bố gì đó, chỉ
thấy Long Kỳ mắt sắc tối sầm lại, một đạo ánh sáng ngân quang nhanh
chóng bay đến.
Noãn Noãn nhàn nhạt cười nhẹ, đứng bất động, đang trong nháy mắt Long Kỳ sẽ đánh đến, Mộ Dung Thánh Anh và Long Khê cả hai đều ra sức nhảy một
cái, như muốn ngăn cách trước người Noãn Noãn.
Chỉ là tất cả bọn họ đều chậm một bước, một bóng trắng bay tới, trong
hki tất cả mọi người đều không thấy rõ chuyện gì sắp xảy ra, hai người
từ trên đài cao nhanh chóng lăn xuống, lập tức lăn xuống khe suối Hàng
Long.
Truyền thuyết khe suối Hàng Long là địa ngục của dũng sĩ Hộ Long, tất cả những dũng sĩ Hộ Long rơi xuống khe suối Hàng Long, bất luận võ côn cao cường như thế nào, đều chỉ có một con đường chết.
Sắc mặt Noãn Noãn đại biến, bóng người kia… Như phi! Như phi, tại sao muốn làm như vậy?
“Mẫu hậu!” Gần như đồng thời, Mộ Dung Thánh Anh và Long Khê đều chạy về khe suối Hàng Long, nhưng lại bị Noãn Noãn kéo lại.
“Các anh hãy nghe tôi nói!” Ngăn ở trước hai người, Noãn Noãn giang hai cánh tay, ngăn cản bọn họ.
Hai đôi mắt cũng phiếm hồng quang, hai người đều lạnh lùng nhìn về phía
Noãn Noãn: “Đây chính là kết quả nàng muốn thật sao? Quyền thế đối với
nàng quan trọng như vậy sao? Tại sao nàng lại…”
Bất luận kẻ nào cũng có thể làm Thánh Hoàng, duy chỉ có Noãn Noãn là
không thể. Hai người bọn họ đều chuẩn bị buông tha tất cả, chuyện này
qua đi liền cùng Noãn Noãn tiêu dao giang hồ, đầu bạc răng long, tại sao Noãn Noãn lại….
Noãn Noãn chậm rãi quét qua hai người, có lẽ chỉ có lúc này, Mộ Dung
Thánh Anh và Lận Khiêm mới giống như hai huynh đệ! Trong đầu chợt lóe
lên khuôn mặt khẩn cầu của Như phi, Noãn Noãn chậm rãi xoay mặt lại,
lạnh lùng nói: “Tôi đã đồng ý với mẫu hậu các anh chăm sóc các anh, cho
nên, tôi sẽ không để cho các anh nhảy xuống đấy!”
“Chăm sóc chúng ta?” Hai người cùng lúc cười lạnh thành tiếng.
Noãn Noãn nhàn nhạt xoay người lại: “Các anh khong biết chứ? Tôi đã kết
bái tỷ muội với Như phi, nói cách khác tôi chính là dì các anh, hiểu
chưa?”
Lời này vừa nói ra, không riêng Mộ Dung Thánh Anh và Long Khê hai người
sửng sốt, tất cả mọi người ở chỗ này cũng đều sửng sốt. Người yêu biến
thành dì? Đây là tình trạng gì?
“Dì?” Gần như là đồng thời, hai người cúi đầu phun ra hai chữ buồn cười này.
Noãn Noãn mắt sắc tối sầm lại: “Khe suối Hàng Long, tôi sẽ phái người đi xuống dưới tìm kiếm, hai người các anh thì yên ổn mà đợi cho tôi!
Phượng Phiên Long Cẩm, bây giờ hai người các ngươi thần phục rồi, dẫn
hai người bọn họ đi!”
Khóe môi hai người Phượng Phiên Long Cẩm còn mang theo máu tươi, không nhàm nhìn về người phát hiệu lệnh cho bọn họ.
“Sao? Cần Thánh Hoàng ta di chuyển làm sao?” Noãn Noãn xoay người cười lạnh, giơ thật cao Ngạo Long Quyết trong tay lên.
Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau một cái, gian nan tiến lên nhỏ giọng nói: “Xin hai vị điện hạ…”
“Ta không phải là điện hạ của các ngươi, ta là hoàng đế vương triều Mộ
Dung!” Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng mở miệng, không muốn giống như Long
Khê được gọi là điện hạ.
“Điện hạ Hộ Long điện chỉ có một mình Long Khê, các ngươi…” Long Khê cũng đồng thời mở miệng.
“Tốt lắm, không lên tranh cãi, nhanh chóng đi xuống đi!” Âm thanh lạnh
lẽo uy nghiêm của Noãn Noãn vang lên, Phượng Phiên và Long Cẩm nhanh
chóng mỗi người dắt một vị đi xuống.
Long Khê và Mộ Dung Thánh Anh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt đều là uất ức và không hiểu, nhiều hơn còn lại là nghi ngờ.
Mắt nhìn phía trước, không nhìn bọn họ, Noãn Noãn mặc cho hai người bọn
họ bị người dẫn đi, chỉ có như vậy, về sau cô mới có thể kết thúc được
mọi chuyện.
Việc tiếp nhận công
việc của Hộ Long điện thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, điều này
cũng làm phiền Như phi, nếu không phải là bà…
Trong phòng, Noãn Noãn mệt mỏi dựa vào trên giường, trong đầu không nhịn được thoáng qua một màn ở Phi Long hội.
“Ngươi biết một loại gọi là hoa anh túc không? Rất đẹp, rất mê người, nó có thể khiến người quên đi đau đớn, ta dùng nó làm thuốc dẫn để luyện
ra một loại dược vật, có thể ở trong một thời gian bộc phát công lực của người dung!” Như phi yếu ớt cười cười: “Ngươi không giúp vương triều Mộ Dung, ta chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp!”
Noãn Noãn kinh ngạc, trơ mắt nhìn Như phi rời đi.
“Long Noãn Noãn!” Đột nhiên, Như phi dừng bước lại, chậm rãi xoay người: “Chúng ta làm một cái giao dịch thì như thế nào?”
Noãn Noãn ngước mắt: “Giao dịch?”
“Ngươi đã không chịu giúp vương triều Mộ Dung, vậy ta với ngươi làm một
giao dịch, ngươi đã không thương hai người đàn ông này, ta giúp ngươi!
Sau khi chuyện thành công, ngươi có quyền thế cao thượng, địa vị vô
thượng, một đời không xài hết tiền bạc, lại có thể thoát khỏi hai người
đàn ông này, như thế nào?”
Trong lòng Noãn Noãn cứng lại, thoát khỏi? Đúng vậy, cô vẫn không phải
coi Mộ Dung Thánh Anh là gánh nặng hay sao? Không phải thấy Long Khê
đáng ghét sao? Nếu quả thật có thể thoát khỏi hai người bọn họ… Nhưng
tại sao, tại sao trong lòng lại có chút đau?
Như phi mắt sắc chợt lóe: “Có phải ngươi không muốn?”
Noãn Noãn giương mắt: “Ai nói tôi không muốn? Bà nói đi!”
Như phi chậm rãi thong thả bước lại: “Ta nói rồi, ngươi là chủ nhân mới
của Ngạo Long Quyết, thân thể của ta hiện tại không thể khống chế được
nó, như vậy thì cho ngươi nắm nó trong tay, cứ như vậy, Long Kỳ muốn
dùng Ngạo Long Quyết giả mạo đầy Long Khê lên ngôi vị Thánh Hoàng là
không thể nào.
Noãn Noãn khẽ do dự: “Long Khê cũng là con của bà, tại sao bà…”
Như phi cười khổ: “Ta làm sao không biết Long Khê là con trai của ta, ân oán của và với Long Kỳ, hiển nhiên lan đến gần Khê nhi. Ta không để Khê nhi làm Thánh Hoàng, cũng không muốn tổn thương Long Khê, ngược lại, ta chỉ không muốn thấy huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù!”
“Long Khê ngồi lên ngôi vị Thánh Hoàng, người ơ sau màn thao túng là
Long Kỳ. Hắn hận Mộ Dung Minh Nguyệt, hận vương triều Mộ Dung, cho nên,
sinh linh đồ tháng là không thể tránh được. Đến lúc đó Khê nhi cũng chỉ
là một quân cờ, quân cờ, chem. giết tranh đoạt, chẳng lẽ ngươi nguyện ý
thấy ngày đó sao?”
Noãn Noãn trầm mặc, Như phi nói đúng, nếu như Long Khê trở thành người
thừa kế Thánh Hoàng, thế cục hiện tại sẽ càng ngày càng xấu, đến lúc đó…
“Ta truyền bí quyết Ngạo Long Quyết cho ngươi, ngươi làm Thánh Hoàng!” Thấy vẻ mặt mềm hóa của Noãn Noãn, Như phi kiên định nói.
“À?” Noãn Noãn ngẩn ra, bị quyết định của Như phi làm cho sợ hết hồn: “Ý bà nói là…”
“Không sai, ngươi làm Thánh Hoàng, thiên hạ do ngươi nắm trong tay, Khê
Nhi và Thánh Anh tuyệt đối sẽ không giành với ngươi!” Như phi kiên định
mở miệng: “Ngươi là lựa chọn tốt nhất!”
Noãn Noãn cắn cắn môi, không thể xác định, Thánh Hoàng dễ làm như vậy
sao? Nhưng đó là thiên hạ chí tôn, lại nói… Trong lòng cô tại sao phải
mâu thuẫn như vậy? Có cái gì không dứt bỏ được sao?
“Ngươi đang do dự? Là lòng của ngươi đang dao động sao? Thật ra thì
ngươi đã yêu một trong hai người đó, đúng không?” Như phi đột nhiên tiến lên, từng câu từng chữ khiến Noãn Noãn kinh hãi.
Noãn Noãn cau mày, theo bản năng muốn bảo vệ mình: “Nực cười, tôi làm sao lại thích bọn họ, không thích!”
“Thích mới là cảm giác ban đầu, chỉ sợ ngươi đối với bọn họ, không đơn
giản chỉ là như vậy chứ?” Như phi từng bước từng bước từng bước ép sát.
Noãn Noãn đột nhiên giương mắt: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không thích bọn họ, bất luận một trong hai người bọn họ, tôi đều không thích, trong mắt tôi chỉ có địa vị, chỉ có tiền!”
“Rất tốt!” Như phi ẩn ẩn cười một tiếng: “Đã như vậy, ngươi còn do dự
cái gì? Ta đảm bảo chỉ cần ngươi có thể khống chế Ngạo Long Quyết, tu
luyện tới Kim Long thiên tử, có Hộ Long kim quang, ngươi không phí chút công sức lấy được ngôi vị Thánh Hoàng!”
Noãn Noãn thở phào một hơi, xác thực, ném đi tình cảm riêng tư, là kết
cục tốt nhất đối với cô. Mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, quyền thế đều mê
người, tiền bạc đều là vạn năng.
“Ngươi vẫn cìn do dự?” Ánh mắt Như phi như đuốc: “Đã như vậy, tại sao
ngươi không thể nghe tâm tư của chính mình, chẳng lẽ yêu một người, khó
khăn như vậy sao?”
Noãn Noãn bỗng nhiên ngẩng đầu, không sai, rất khó khăn, trong lòng cô
vết thương vẫn còn, trời cao sẽ không thương xót cô lần nữa, cho cô sinh mạng thứ ba, điều cô có thể làm đó chính là bảo vệ mình cho tốt!
“Tôi đồng ý với bà!” Noãn Noãn cúi đầu mở miệng.
Như phi gật đầu một cái, như trút được gánh nặng, nhưng trong lòng thì thất vọng.
Xem ra là mặc kệ là Long Khê hay là Thánh Anh, muốn có được lòng của nữ nhân, đều cần phải đi một con đường rất dài.
Như phi dẫn Noãn Noãn tới một mật thất không người, nhìn ngắm tường đồng vách sắt chung quanh, tâm Noãn Noãn có chút hốt hoảng.
“Bà có tự tin với tôi như vậy sao, nếu như tôi không phải…” Noãn Noãn
cúi đầu mở miệng, hiện tại cô rất mâu thuận, một mặt cô hy vọng là cái
số mệnh Hàng Long phục hổ gì đó, một mặt lại hận cái số mệnh này, ít
nhất, không có cái thân phận đặc thù này, cô cũng có thể thấy được rõ
trái tim của Mộ Dung Thánh Anh.
“Đó không phải là chuyện ngươi cần lo lắng, ngươi chỉ cần nghe theo ta,
cẩn thận, dùng khí đan điền chiến ứng với Ngạo Long Quyết, như vậy,, bản thân mình sẽ theo Ngạo Long Quyết. ở trong thời gian ngắn nhất tấn
thăng đến Kim Long thiên tử!| Như phi lạnh lùng mở miệng,bình thản ngồi
xuống một chỗ bằng phẳng, chậm rãi hít vào thở ra.
Noãn Noãn nắm chặt quả đấm, cuối cùng y theo lời Như phi mà làm.
Sau một phút đồng hồ, Noãn Noãn chậm rãi mở mắt ra, đối diện không thấy bóng dáng Như phi,
chỉ để lại một phần thư: “Ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt tất cả chướng
ngại, việc ngươi cần làm, chính là giúp ta chăm sóc hai đứa con trai!
Dung Như Nhi!”
Noãn Noãn trố mắt ngồi thật lâu, cho đến khi nghe được âm thanh lúc này
mới đứng dậy. Hiện tại, cô đã không còn có đường lui, mặc kệ đường này
có phải thật lòng cô hay không, cô đều phải đi tiếp!”
Chậm rãi mở mắt, Noãn Noãn chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như lời
của Như phi, mặc dù quá khứ hai mươi năm, nhưng là trong Hộ Long điện
còn có rất nhiều người cảm động và nhớ ân tình của Như phi, hơn nữa Long Kỳ thất thế, cơ hồ tất cả mọi người đều chon một con đường thích hợp để đi.
“Thánh hoàng bệ hạ, Long Khê điện hạ muốn gặp người!” Tri Họa cung kính đi vào, nhỏ giọng nói.
Bởi vì lúc trước có chút quen biết Tri Họa và Thính Cầm, Noãn Noãn theo
bản năng chọn hai người các cô hầu hạ, nhìn thấy người quen, dù sao cũng hơn là nhìn người xa lạ.
Long Khê… Noãn Noãn cười khổ, cô biết Long Khê sẽ đến, nhưng không nghĩ
hắn đến nhanh như vậy, không hề để cho cô chút thời gian thở dốc.
Nhớ tới ngày trước Long Khê lệ thuộc vào cô, hiện tại cô… Ngoái đầu nhìn gian phòng sang trọng này, không phải là gian phòng bị hắn mời đến làm
khách, gian phòng này hoa lệ nói rõ cô mới là chủ nhân của Hộ Long Điện/
Đã tuyệt tình như vậy, vậy thì cứ tiếp tục tuyệt tình đi, cũng cắt đứt
được niệm tưởng của Long Khê! Chủ ý đã quyết, Noãn Noãn ngước mắt nhẹ
giọng nói: “Cho anh ta vào đi! Còn nữa, điện hạ các ngươi thích uống cái gì, ăn cái gì, các ngươi cỗn ràng hơn tôi, đi chuẩn bị một chút!”
Tri Họa nhanh chóng đáp, rồi đi ra ngoài.
Long Khê đi vào, si ngốc nhìn Noãn Noãn, đột nhiên, hắn phi thân về phía Noãn Noãn, ôm Noãn Noãn vào trong ngực, gặm cắn lung tung, phát tiết:
“Noãn Noãn, cái người Noãn Noãn này, dì cái gì chứ? Tại sao phải cố tình đối với ta như vậy? Tại sao?” Hàm răng hắn dính vào cổ Noãn Noãn, đột
nhiên khẽ hô một tiếng: “Nếu như nàng là dì ta, ta liền cắn chết nàng!”
Noãn Noãn nhất thời không kịp phản ứng, vừa rồi còn đang suy tư, suy
nghĩ rất nhiều về việc gặp mặt Long Khê, có oán giận, có tức giận, lại
không ngờ lại là nhiệt tình như vậy…
Noãn Noãn dở khóc dở cười: “Khê nhi biến thành Vampire rồi sao? Tại sao lại đối với dì như vậy?”
Long Khê đột nhiên buông cô ra, lạnh lùng nhìn cô: “Nàng lặp lại một lần nữa?”
Noãn Noãn chuyển mắt, cùng với đôi mắt đỏ hồng yêu dị đối mắt nhìn nhau, những vẫn không có dũng khí phun ra nửa chữ.
Long Khê thở dài, lần nữa ôm Noãn Noãn vào trong ngực, như trẻ con, dán
lên xương quai xanh của cô, tinh tế ngửi mùi thơm trên cơ thế cô: “Mặc
kệ nàng làm cái gì, ta đều tha thứ cho nàng, nhưng đừng mơ đẩy tar a,
biết không?”
Trong lời nói có nửa là uy hiếp nửa là làm nũng, khiến Noãn Noãn không cách nào ngăn cản.
Chỉ ngồi như vậy, hai người dựa sát vào nhau, đến khi hô hấp của nam nhân càng ngày càng đều đều, càng ngày càng nặng nê.f
Tri Họa và Thính Cầm bưng rượu và thức ăn vào, Noãn Noãn khoát khoát ra, ý bảo bọn họ lui ra, vốn định ăn một bữa cơm thật ngon với Long Khê,
nói một chút, cũng không nghĩ tới lại biến thành bộ dạng tình cảm này.
Muốn đẩy Long Khê đứng lên, lại bị hắn nắm thật chặt, thở dài, chỉ có thể buông tha.
Nằm ở trên giường, cảm thụ hô hấp ấm áp của nam nhân trên cổ, trong mắt Noãn Noãn tràn đầy mê mang, không biết đi đường nào.
Mở cửa sổ ra, lạnh lùng nhìn thấy tất cả, Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi xoay người. Sau lưng, một lão nhân cười híp mắt nhìn hắn.
“Đồ đệ tham kiến sư phụ!” Mộ Dung Thánh Anh quỳ xuống đất hành lễ.
Lão nhân kia lập tức tiến lên, nâng hắn dậy: “Điện hạ, hôm nay đã khôi phục thân phận thật sự, không cần hành lễ với thuộc hạ!”
“Thánh Anh đương nhiên nên tạ ơn sư phụ, nếu như không phải sư phụ giả
mạo Ngọc Hành Tử, lừa gạt Long Kỳ tin tưởng, chuyện làm sao có thể thuận lợi như vậy?” Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói, ánh mắt thẳng thắn.
Lão nhân này chính là Ngọc Hành Tử, nhưng thân phận thực sự của hắn là Thiên Cơ Tử, sư phụ của Kim Ưng.
Thiên Cơ Tử vuốt râu cười ha ha: “Long Kỳ tính mọi chuyện, lại không ngờ ta với Ngọc Hành Tử chính là huynh đệ sinh đôi, ngay cả cha mẹ ruột
cũng không phân được, hắn làm sao có thể phân biệt được chứ!”
Mộ Dung Thánh Anh gật đầu một cái: “Sư phụ từ hai mươi năm tước đã chuẩn bị chuyện này, cực khổ!”
Thiên Cơ Tử thở dài một tiếng: “Thid ra là ngươi đều biết! Không sai, từ hai mươi năm trước sau khi Thánh Hoàng chân chính mất tích, ta liền tìm kiếm tung tích của Thánh Hoàng tỏng giang hồ, nhưng ta chỉ là một hộ
pháp, không đấu lại được với Dung Yên Nhi và Long Kỳ, chỉ có thể…”
Mộ Dung Thánh Anh nhẹ nhàng cười cười: “Ta hiểu sư phụ đã tận lực, mặc kệ như thế nào, vẫn tạ ơn sư phụ, là sư phụ cho ta một thân phấn khác!”
Thiên Cơ Tử ngẩng đầu, ngắm nhìn mắt Mộ Dung Thánh Anh: “Chẳng lẽ ngươi
không bỏ được sao? Ngươi…” Hắn đọt nhiên chuyển mắt nhìn gian phòng của
Long Noãn Noãn, như đã hiểu rõ cái gì đó: “Có lẽ đây chính là nghiệt
duyên, thuộc hạ già rồi, nhìn không thấu được thế gian, thuộc hạ cáo
từ!”
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi gật đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thiên Cơ Tử đi xa.
Noãn Noãn biết mình đang đợi gì đó, rõ ràng trong lòng có chờ đợi, nhưng lại chỉ có thể chờ như vậy.
“Thánh Hoàng bệ hạ, Long Khê điện hạ đến!” Tri Họa bẩm báo.
Noãn Noãn thở dài, đã ba ngày rồi, mỗi ngày Long Khê đều tới quấn cô,
nhưng chờ mãi người kia vẫn không xuất hiện, có lẽ, hắn mới là người
chân chính oán hận cô chứ?
“Noãn Noãn chúng ta xuống núi thôi, chúng ta đi tìm một nơi có cuộc sống vui vẻ tiêu dao, nàng chán ghét, chúng ta có thể đi lại trên giang hồ,
làm một chút chuyện kiếm khách can thiệp chuyện bất bình, không phải rất tốt hay sao?” Long Khê theo thói quen vuốt vân ế mặt Noãn Noãn, hấp dẫn mở miệng.
“Long Khê, tôi nói rồi, tôi là dì của anh!” Noãn Noãn chợt đẩy Long Khê
ra, cô nỗ lực lâu như vậy, chính là muốn loại trừ ý nghĩ này của Long
Khê, nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa!
Long Khê hung hăng nhìn chằm chằm Noãn Noãn, ánh mắt oán độc: “Nàng nhất định muốn tổn thương ta như vậy sao?”
Lời nói mềm nhũn, vẻ mặt uất ức, giống như Noãn Noãn chính là một tay đao phủ vậy.
Lời nói tuyệt tình của Noãn Noãn bị chặn ở trong cổ họng, đối mặt với
Long Khê xinh đẹp như vậy, đối mặt với ánh mắt ngây thơ như vậy, những
lời đó thật sự là không thể nói ra.
Long Khê muốn đến gần Noãn Noãn lần nữa, nhưng Noãn Noãn lại tránh về phía sau.
Lông mi chớp chớp, như sắp khóc, ngay tỏng khi đó, liền nghe thấy âm
thanh bẩm báo của Long Cẩm ở bên ngoài: “Thánh Hoàng bệ hạ, thuộc hạ có
chuyện quan trọng bẩm báo!”
Noãn Noãn lập tức từ trong phòng đi ra, cố ý nói lớn: “Đến!” sau đó xin
lỗi chuyển mắt với Long Khê: “Anh cũng thấy đấy, tôi rất vội, chuyện
xuống núi, anh bảo Phượng Phiên đi cùng anh đi!”
Long Khê nhìn bóng lưng đi xa, mặt tràn đầy cô đơn,hắn làm sao không
biết Noãn Noãn đang tránh hắn, nhưng đó là điều hắn muốn, cũng là điều
duy nhất hiện tại muốn có được, tuyệt đối không thể buông tha!
Phía sau núi, Noãn Noãn ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối cuối cùng cũng
có thể thở dốc một hơi. Dưới chân suối không có đóng băng, chảy ào ào,
cỏ bên cạnh suối cũng đã xanh, mùa đôn sắp đi, mùa xuân sắp đến rồi!
Sau lưng tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Noãn Noãn thở dài: “Long Khê, tôi nói rồi… tôi sẽ không cùng anh xuống
núi, anh…” Lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy sát khí rõ ràng, thân thể chuyển một cái, hai chân đá về phía sau, một cước đá bay trường kiếm
trên tay của người phía sau, một cước khác hung hăng đá vào trên bụng
người đó.
Một bóng dáng màu vàng bay nhanh về phía sau, sau đó hung hăng rơi xuống núi đá, một ngụm máu tươi được phun ra bởi môi của một cô gái.
“Hoàng Oanh?” Noãn Noãn sững sờ, không hiểu nhìn cô gái bị thương cuộn
thành một đoàn, chính là Hoàng Oanh trước đó muốn bỏ trốn cùng cô.
Lấy tayche bụng, gian nan nâng thân thể lên, trong ánh mắt đều là oán hận: “Không được gọi tên ta, cái đồ lường gạt!”
Noãn Noãn thở dài, tiến lên, nắm chặt cánh tay của cô, không để ý cô
giãy giụa, sau khi chẩn mạch, lại nhét vào miệng cô một viên thuốc: “Tốt lắm, đừng làm rộn, tôi biết là không nên lừa cô, nhưng mà tôi cũng
không làm cái gì nha. Đây là thuốc chữa thương, ăn là tốt rồi, nhớ, về
sau không cần đánh lén tôi nữa!”
Noãn Noãn ngồi xuống bên cạnh cô: “Thật ra thì tôi cũng không có bạn là
là nữ giới, nếu như cô nguyện ý, chúng ta làm bằng hữu đi, hiện tại
trong lòng tôi thật sự rất phiền!”
Hoàng Oanh cắn chặt môi, sắc mặt tái đi, hung hăng nhìn chằm chằm Noãn
Noãn, đột nhiên, cô chợt giơ tay lên, cánh tay lấy ra một chủy thủ,
không đâm về hướng Noãn Noãn mà là đâm về phía mình.
“Cô làm gì đấy?” Noãn Noãn ngẩn ra, theo bản năng ra tay cản cô, lại
nghe được bên tai kêu to một tiếng: “Noãn Noãn, nguy hiểm!” Đang trong
lúc này, cô mới nhìn thấy bên khóe miệng Hoàng Oanh đột nhiên nâng lên
một độ cong quỷ dị, ánh mắt ác độc, sau đó tay nắm chuôi đao khẽ động,
hô to một tiếng cư nhiên trong đoản đao lại rút ra đoản đao, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai đâm về phía thân thể Noãn Noãn gần như dán
sát vào cô.
Bóng trắng chợt lóe, một tay ôm lấy Noãn Noãn ở trong ngực, đồng thời một cước hung hăng đá vào ngực Hoàng Oanh.
Phụt một tiếng, Hoàng Oanh lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là lần này cô không có may mắn như lần trước, trực tiếp đi đời nhà ma.
Trong bụng cắm đoản dao, Noãn Noãn đau co rút cơ thể, nhìn nam nhân ôm cô.
“Là anh?” Cúi đầu phun ra hai chữ, Noãn Noãn cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc anh đã tới!”
Mộ Dung Thánh Anh ôm thật chặt Noãn Noãn, tâm hung hăng co lại, la lớn:
“Không cần nói, tôi…” Hắn nhìn đoản đao trên thân thể cô, một cỗ lạnh
lẽo thấu xương từ dưới đáy lòng dâng lên, hắn đang sợ. Đúng vậy, đang
sợ, chưa từng có bao giờ sợ như vậy, sợ Noãn Noãn trong ngực sẽ dần lạnh đi.
Một tay ôm Noãn Noãn lên, Mộ Dung Thánh Anh kiên quyết mở miệng: “Chúng
ta xuống núi, Vân Ế đang ở dưới chân núi, ta dẫn ngươi xuống núi!”
Noãn Noãn choáng váng, đã không có bất kỳ hơi sức đáp lại, cô chỉ cảm thấy lồng ngực nam nhân rất ấm áp, liền muốn ngủ đi.
“Long Noãn Noãn, nàng nghe đây, không thể ngủ biết không? Chúng ta sẽ
rất nhanh tìm thấy Vân Ế, nàng phải chống đỡ cho ta, cái người nữ nhân
ngốc nghếch này, không phải làm Thánh Hoàng rồi sao? Không phải là người có địa vị thiên hạ tôn sung nhất đó sao? Tại sao lại bị một tiểu nữ tử
gây thương tích? Cái người đần độn này!” Mộ Dung Thánh Anh lớn tiếng
mắng, ánh mắt lại ướt át. Chưa từng có hưởng qua mùi vị khóc, thì ra
nước mắt lại mặn như vậy, tâm lại đau như thế!
Gió núi thật mát, cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, ngọn gió kia
thổi trên mặt, giống như dao găm, thân để vừa đau vừa nặng, hết sức cố
gắng giữ tỉnh táo, nghe xem rốt cuộc Mộ Dung Thánh Anh kêu cái gì, nhưng âm thanh kia lại càng ngày càng xa xôi.
Trời đất rộng lớn, mây trắng che khuất, Noãn Noãn gian nan mở mắt, trước mặt là một màu trắng chói mắt, hai thân thể dây dưa, thở dốc kịch liệt, mà đắp trên người bọn họ chính là tiền, cô xách tủ sắt rỗng tuếch ngã
lệch ở một bên.
“Chúng ta đã có đủ tiền, thân ái, chúng ta đi sao?” Trong hộn độn, cô rõ ràng nghe được tiếng nói của người đàn ông kia, đã từng, người đàn ông
kia, cũng đã hỏi cô như vậy.
Cô gái đang dây dưa với hắn không trả lời, vang lên chính là tiếng rên thống khổ của người đàn ông kia.
Màu trắng bị màu máu đỏ tươi nhiễm đỏ, Noãn Noãn đột nhiên thấy buồn cười, một loại phát tiết mà cười.
Người đàn ông ở trên đất co rúc thành một đoàn, tội ác kia trên thân thể đều là máu tươi, giống như đã từng, lúc hắn giết Noãn Noãn.
“Đời sau tiếp tục làm đàn ông, ngàn vạn lần không được tin tưởng nữ
nhân!” Cô kia lạnh lùng quay mặt sang, rõ ràng là người quen Noãn Noãn.
Đó là đại sư tỷ của cô, là người lớn lên từ nhỏ với cô, cô biết tất cả
kế hoạch chạy trốn của cô, còn từng vì cô bày mưu tính kế, nhưng bây
giờ…
“Vì… tại sao?” Người đàn ông không cam lòng vươn cánh tay, như muốn nắm giữ mắt cá chân của cô gái, lại bị cô hung hăng đá văng.
“Bởi vì anh giết Noãn Noãn!” Đại sư tỷ cười tàn nhẫn: “Tôi chỉ muốn anh
rời khỏi cô ấy, cũng không muốn anh giết cô. Tôi đến gần anh, cũng chỉ
là để cho cô ấy thấy rõ diện mạo thật của anh mà thôi, nhưng anh lại
giết cô ấy!”
“Cô vì anh mà phản bội tổ chức, căn bản không có khả năng rời khỏi Trung Quốc, tôi chỉ muốn ngăn cản mà thôi, lại không ngờ…” Đột nhiên đại sư
tỷ mắt sắc rét lạnh: “Cho nên nói anh đáng chết, cũng chỉ có anh chết,
mới có thẻ làm cho Noãn Noãn yên nghỉ!”
Người đàn ông nằm trên mặt đất, trong ánh mắt tràn ngập không tin, hồi lâu mới gian nan lên tiếng: “Cô…Thật không có yêu tôi?”
“Không có! Không hề một chút nào!” Đại sư tỷ tàn nhẫn đạp tay của hắn:
“Người trong tổ chức Thiên Sứ, đều là cô nhi từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ,
tình yêu rất xa xỉ với chúng tôi, anh vốn nên quý trọng, đáng tiếc, anh lại không thông qua khảo nghiệm!”
Đại sư tỷ… chậm rãi nhếch môi, bên tai Noãn Noãn đột nhiên vang lên lời nói của nữ nhân.
“Noãn Noãn, yêu một người thật sự sẽ giao ra tất cả sao?”
“Noãn Noãn, nếu như tôi và cô đồng thời yêu một người đàn ông thì làm như thế nào?”
“Noãn Noãn, cô phải hạnh phúc!”
Đại sư tỷ yêu người đàn ông kia, chẳng qua là vì cô, đại sư tỷ mới có thể…
Oán hận dưới đáy lòng trong nháy mắt trở lại bình thường, Noãn Noãn cảm
thấy thân thể cô thoải mái hơn, cô lại hoài niệm, đối với người đàn ông
kia, đối với đại sư tỷ, có lẽ, cô nên sớm cảm thấy được, sẽ thành toàn
cho đại sư tỷ cùng người đàn ông kia, nhưng… Người đàn ông kia vốn cũng
không nên thuộc về cô, nhiệm vụ lần đó, sư phụ muốn phái đại sư tỷ đi,
là coo đoạt lấy nhiệm vụ đó. Nếu như ban đầu sư tỷ gặp người đàn ông
kia…
Trên bụng, một đôi tay dán chặt vào Noãn Noãn, giãy giụa mở mắt, trông thấy khuôn mặt xa lạ giống như đã từng quen biết.
Này râu lởm chởm, này quầng mắt thâm đen, này tiểu tụy sắc mặt… Tay nhỏ
bé chậm rãi vuốt khuôn mặt người đàn ông, Noãn Noãn đột nhiên nhếch môi
cười, thật tốt, cô lại trở về rồi. Thời điểm chứng kiến người đàn ông
kia, cô vẫn sợ hãi không về được, nguyên tưởng rằng không có quyến luyến gì với thế giới này, thật ra thứ để lưu luyến còn rất nhiều.
Ngón tay nhẹ nhàng lau lông mi dày của người đàn ông, lông mi của hắn
run lên, như sắp tỉnh lại, Noãn Noãn vội càng nhắm mắt lại.
Mộ Dung Thánh Anh ngẩng đầu lên, chợt ý thức được cái gì, nhanh chóng
giơ tay lên dò xét hô hấp của Noãn Noãn, khi cảm nhận được hơi thở phảng phất qua ngón tay, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười nhạt: “Noãn Noãn, nàng còn muốn ngủ sao? Đã bảy ngày rồi, rốt cuộc nàng muốn
ngủ đến khi nào đây?”
Noãn Noãn ngẩn ra, bảy ngày rồi hả? Cảm giác chỉ trong nháy mắt mà thôi, làm sao đã bảy ngày rồi cơ chứ? Đang muốn mở mắt, lại nghe thấy tiếng
mở cửa vang lên, có người đi vào.
“Vân Ế, làm sao nàng vẫn còn bất tỉnh? Không phải ngươi nói đã không còn nguy hiểm tới tính mạng rồi sao?” Mộ Dung Thánh Anh vội vàng vang lên.
Vân Ế hơi trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ: “Chính xác là không có
nguy hiểm nữa, mặc dù vết thương sâu, nhưng không chạm đến chỗ yếu. Hơn
nữa trong bảy ngày nay hô hấp đều đặn, nên rất nhanh có thể tỉnh lại mới đúng, tại sao…”
Mộ Dung Thánh Anh một phát bắt được Vân Ế: “Chẳng lẽ đến cả ngươi cũng
không biết sao? Vân Ế, ngươi không phải được xưng là thần y sao?”
Vân Ế thở dài, lần nữa nghiêm túc bắt mạch Noãn Noãn, sâu xa nói: “Ta là thần y, không phải thần tiên! Lão đại, nếu như Noãn Noãn vĩnh viễn
không thể tỉnh lại…”
“Sẽ không! Sẽ không!” Mộ Dung Thánh Anh khẩn trương một tay ôm Noãn Noãn vào trong ngực: “Không phải ngươi nói không có tương tổn nào nguy hại
hay sao? Tại sao lại như vậy?”
“Lão đại quên rồi sao? Rất lâu trước đó, lúc ở trong lãnh cung, Long
Noãn Noãn đã nên chết, độc của Dung Yên Nhi, chỉ có Như phi có thể giải, nhưng nàng lại kỳ tích còn sống, chẳng lẽ lão đại chưa có hoài nghi
sao?”
“Ý của ngươi là gì?” Mộ Dung Thánh Anh tiến lên túm lấy Vân Ế: “Chẳng lẽ Noãn Noãn nàng…”
“Còn nhớ Thốn tương tư chứ? Có lẽ Noãn Noãn sẽ biến thành bộ dáng của
Như phi trước kia!” Vân Ế thở dài, thân thể cũng chuyển sang Noãn Noãn.
Trên giường, Noãn Noãn nhíu nhíu mày, tên Vân Ế này khi nào y thuật lại
kém như vậy? Đang muốn mở mắt, lại cảm giác được cánh tay bị Vân Ế ngăn
lại, giống như cảnh báo cô cái gì đó.
Chẳng lẽ Vân Ế đã biết cô tỉnh? Còn đang nghi hoặc, Vân Ế liền bị Mộ
Dung Thánh Anh kéo ra, thân thể của cô cũng bị người đàn ông này ôm
trong ngực.
“Ngươi nói láo, Vân Ế, ngươi đang gạt ta!”
Bị Mộ Dung Thánh Anh ôm thật chặt, Noãn Noãn cảm thấy rõ ràng thân thể của hắn cứng ngắc.
Vân Ế thở dài: “Ta hiểu rõ người có thể không tin, nhưng Noãn Noãn tồn tại bản thân đã là quỷ dị, không phải sao?”
Bị Mộ Dung Thánh Anh ôm vào ngực, nếu như không phải Vân Ế đã bảo cô
trước đó, Noãn Noãn thật muốn nhảy dựng lên hung hăng mắng Vân Ế một
trận, cái gì mà gọi là quỷ dị tồn tại, nói cô như quỷ ư?
“Là quỷ dị, làm người khó có thể tin, từ ban đầu Long Noãn Noãn ích kỷ
cao ngạo lại trở thành Long Noãn Noãn ta mê, quá nhiều điều không thể
giải thích, nhưng ta lại cảm kích nàng quỷ dị, nàng khó có thể tin. Có
lẽ vừa bắt đầu, là ta lợi dụng nàng, nhưng từ từ, nàng mở lòng của ta
ra, ta chưa từng cảm kích phụ hoàng, cũng chưa từng quý trọng ngôi vị
hoàng đế này, nhưng Noãn Noãn tồn tại, để cho ta cảm thấy, làm hoàng đế
thật tốt. Tối thiểu, ta là hoàng đế, nàng là hoàng hậu, ta là trượng phu danh chính ngôn thuận của nàng. Mặc dù trong lòng nàng có thể không có
ta, nhưng vì cái danh phận này, nàng vẫn phải ở bên cạnh ta!” Mộ Dung
Thánh Anh lần nữa ôm chặt Noãn Noãn: “Cho nên, dù là quỷ dị tồn tại cũng tốt, khó tin cũng tốt, Vân Ế, xin ngươi lại cho ta thấy kỳ tích!”
Vân Ế thở dài: “Có lẽ Noãn Noãn cũng không muốn tỉnh lại, người quên?
Trước kia không phải người vẫn muốn trốn tránh nàng không phải sao? Nếu
như bây giờ Noãn Noãn vì cứu vớt vương triều Mộ Dung mà đến, hiện tại
vương triều Mộ Dung đã an định, nhiệm vụ của nàng cũng đã hoàn thành,
cho nên nói không chừng!”
Vân Ế tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Người liền bớt đau buồn đi!”
“Ngươi khốn kiếp!” Noãn Noãn nhanh chóng cảm thấy thân thể của mình đột
nhiên bị người buông ra, yếu ớt mở mắt, chỉ thấy Mộ Dung Thánh Anh một
phen kéo cổ áo Vân Ế, đẩy ngã hắn trên mặt đất: “Không cho ngươi nói lời không may, chỉ cần Noãn Noãn còn sống, nhất định có thể tỉnh lại, ngươi là tên lang băm!”
Vân Ế uất ức xẹp miệng bị người đè xuống đất, len lén nhìn về phía Noãn Noãn.
Noãn Noãn nhìn về phía hắn nghịch ngợm nháy mắt, sau đó nhắm mắt lại.
Hiện tại cô chơi chưa đủ, không nghĩ nhanh như thế tỉnh lại. Có lẽ chỉ
khi cô hôn mê, mới thấy tâm chân chính của Mộ Dung Thánh Anh!”
Vân Ế thấy Noãn Noãn còn không chịu tỉnh, uất ức nhíu nhíu mày, vị hợp
tác hai người này, hắn hy sinh quá lớn, bị người đánh không nói, lại còn phá hư danh tiếng hắn quan tâm nhất. Thật ra hai người này cũng kỳ cục
như vậy, tại còn yêu nhau, tất cả mọi người đều biết là yêu, nhưng lại
không phải là người có thể chủ độn. Ngay từ đầu, Kim Ưng có Vân Tụ, Noãn Noãn có Thánh Nguyên vương gia, thậm chí có Long Khê, nếu như hai người cũng không không thể lên phía trước, vậy thì nhìn về phía sau. Nhưng mà không thể lên trước cũng không thể về phía sau, cố chấp bất động tại
chỗ, khổ còn không phải là những người xung quanh là bọn họ hay sao? Kim Ưng ngày ngày lấy hắn mà phát tiết, Noãn Noãn cũng nản lòng, nản chỉ,
hiện tại rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra cao chiêu, sao giai nhân lại ngại cảm động không đủ, không chịu phối hợp!
“Lão đại, xin người bớt giận, thật ra thì khiến Noãn Noãn tỉnh lại, còn
có một biện pháp!” Vân Ế vội vàng nháy mắt mở miệng lấy lòng.
Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng nhìn hắn, tâm tình không kiên nhẫn nói: “Còn không mau nói?”
“Ta nghe trước đó Noãn Noãn từng đề cập tới, loại trạng thái này ở quê
hương nàng gọi là người sống đời thực vật, có rất nhiều phương pháp
thành công gọi tỉnh, ví dụ, chỉ cần nói chuyện nhiều với nàng, ca hát,
làm những chuyện nàng thích nhất, chuyện kích thích nàng nhất, nàng nhất định sẽ tỉnh lại!”
Mộ Dung Thánh Anh nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: “Ngươi nói thật?”
Vân Ế lập tức ghé sát lỗ tai của hắn, nói nhỏ cái gì đó, ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh chợt bừng sáng, không dám tin nhìn Vân Ế: “Biện pháp như vậy
thật sự có thể khiến Noãn Noãn tỉnh dậy?”
Vân Ế vỗ vỗ lồng ngực cam đoan: “Đây là một chiêu cuối cùng, người cứ
thoải mái đi, nàng không tỉnh lại, ta… ta cả đời làm trâu làm ngựa cho
người!”
Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng nhình hắn một cái: “Ta muốn ngươi làm trâu
ngựa làm gì! Chỉ cần Noãn Noãn có thể tỉnh lại…” Mặc dù biện pháp này có chút hèn hạ, có chút hạ lưu, có chút…
Nằm ở trên giường,
Noãn Noãn nhắm mắt chăm chú nghe, cũng không nghe rõ phương pháp xử lý
của vân ế, đang còn nghi hoặc, chỉ nghe thấy Vân Ế lớn tiếng nói: “Cho
nên, lão đại, ngươi nhất định phải nói những lời tâm huyết, dùng thật
lòng của mình gọi Noãn Noãn tỉnh, biết không?”
Noãn Noãn âm thầm gật đầu một cái, hiện tại cô đang hưởng thụ, mới không cần nhanh tỉnh như vậy!
Tâm tư của Mộ Dung Thánh Anh dồn hết vào phương pháp Vân Ế dạy cứu
người, căn bản cũng không chú ý tới Vân Ế. Quay đầu lại nhìn Noãn Noãn
đang mê man, một tay ôm lấy Noãn Noãn, nhỏ giọng nói: “Noãn Noãn, đã như vậy, ta dẫn nàng đi, chúng ta sống lại cuộc sống chúng ta đã sống trước đây một lần, nếu như có chút ký ức đẹp lưu giữ nàng lại, để cho nàng
tỉnh lại. Cầu xin nàng, ngàn vạn lần không được do dự!”
Noãn Noãn bị hắn bế lên, ra khỏi phòng, phía ngoài Vân Ế đã sớm chuẩn bị xong xe ngựa, trên xe ngữa ước chừng đã có đủ lương khô và thức ăn
trong hai ngày.
Lãnh Cầm và Hàn Tiêu đánh xe, Mộ Dung Thánh Anh và Noãn Noãn ngồi ở trong xe ngựa, xe ngựa hướng Đô thành mà đi.
Nửa ngày sau, xe tiến vào hoàng cung, nằm trên giường ở Phượng Vũ cung,
ngửng hương nhang quen thuộc tử bốn phía, trong đầu Noãn Noãn không
ngừng nhớ lại những hình ảnh trước kia, bên tai là tiếng nói người đàn
ông lẩm bẩm đàm thoại: “Noãn Noãn, đây là tẩm cung vủa nàng, nàng nhớ
không? Trẫm đã nói qua, nàng có thể xuất cung nhưng phải lưu lại lần đầu tiên của nàng. Khi đó trẫm đơn thuần cho là lưu lại lần đầu tiên của
nàng, là có thể lưu nàng lại, có phải rất nực cười không? Nhưng đối mặt
khiến trẫm càng ngày càng lưu luyến, càng ngày càng mê mẩn nàng, trẫm
chỉ có thể làm như vậy!”
Mộ Dung Thánh Anh chậm rãi tựa đầu trước ngực cô: “Ta hiểu rõ nàng nhất
định không thích nơi này, đã từng, nàng tìm mọi cách muốn trốn thoát,
những trẫm vẫn muốn dẫn nàng tới, bởi vì chỗ này mới làm nơi trẫm chân
thật tồn tại!”
Noãn Noãn cảm thụ được tồn tại của hắn, thở dài, thật ra thì cô rất muốn nosic ho hắn biết, lần thứ hai cô trở lại nơi này, cô đã không bài xích nơi này rồi.
Sau đó, Mộ Dung Thánh Anh lại ôm Noãn Noãn đi qua tất cả những nơi nàng
đã từng đi qua ở hoàng cung này, mặc dù không thể mở mắt không thể nhìn
thấy, nhưng có thể nghe thấy hắn cẩn thận miêu tả, giống như trở lại
ngày trước.
Chưa bao giờ biết, cô muốn thoát khỏi hoàng cung, thậm chí địa phương cô có nhiều cảm giác tốt đẹp như vậy. Nghe thấy hương mai lạnh lùng, liền
muốn giống nó mọc thành mai viên, nghe được tiêng nước chảy, liền nghĩ
đến hồ Bích Ba, có đến vài lần, nghe Mộ Dung Thánh Anh tự lẩm bẩm, Noãn
Noãn cũng muốn mở mắt.
Cuối cùng, Mộ Dung Thánh Anh lại lập tức ôm Noãn Noãn lên xe, lần này, mục tiêu của bọn họ là đỉnh núi Kim Ưng.
Khi ngồi trên núi đá trên đỉnh núi Kim Ưng, nghe gió lạnh kêu khóc, nước sông chảy xiết, Mộ Dung Thánh Anh cúi đầu mở miệng: “Noãn Noãn, nàng
nghe chưa? Nơi này ban đêm đẹp như vậy, còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng
tham gia đốt lửa trại đó không? Đó là ngày vui vẻ nhất trong hai mươi
năm qua của ta, vứt bỏ vỏ bọc Đế vương và sự khuất nhục, chân chân thật
thật lấy thân phận Kim Ưng đến gần nàng. Nhưng ở trong cuộc sống kia, ta vừa hy vọng nàng yêu Kim Ưng, vừa hy vọng nàng không thể quên Mộ Dung
Thánh Anh, có phải rất mâu thuẫn không? Có phải rất nực cười không? Kim
Ưng, mặc dù là một thân phận khác của ta, nhưng cuối cùng vẫn không phải là ta, Mộ Dung Thánh Anh, mặc dù không có dũng khí lấy thân phận thật
đứng ở trước mặt nàng, nhưng trong nội tâm lại khát vọng nàng yêu! Có
phải rất nực cười không?”
“Mỗi khi nàng nói ta giống một người, ta sẽ kinh hãi, nhưng theo thời
gian trôi qua, nàng nói ta không giống hắn, ta lại hoảng hốt. Ta hiểu rõ hình tượng Kim Ưng đã là một cảm nhận khác trong cuộc sống của nàng
rồi, khác biệt với Mộ Dung Thánh Anh, hơn nữa càng ngày càng khác, đến
lúc đó nàng sẽ lựa chọn như thế nào? Thật ra thì không cần nàng nói, ta
cũng biết rõ, không có một người sẽ thích Mộ Dung Thánh Anh phúc hắc,
nàng cũng nói hắn là hoàng đế sói đội lốt cừu không phải sao? So với Kim Ưng tiêu sái, Mộ Dung Thánh Anh tồn tại giống như là gông xiềng nặng
nề, không ai muốn đến gần!”