Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới

Chương 60: Chương 60: Đừng mơ tưởng bỏ rơi ta




Editor: nhuandong

Beta: thuyvu115257

“Long Khê điện hạ…” Đột nhiên Noãn Noãn nhớ ra cái gì đó, thẳng tắp nhìn chằm chằm Long Khê: “Anh chính là Long Khê điện hạ của Hộ Long điện phải không?”

Long Khê sững sờ, chậm rãi nheo mắt, không lên tiếng.

Noãn Noãn nhíu nhíu mày, tại sao giờ cô mới nghĩ ra. Mộ Dung Thánh Khuynh đã từng nói, trên đời này chỉ có Long Khê điện hạ của Hộ Long điện mới có Hộ Long ngân quang. Đúng vậy, những lời này, Long Khê, Long Khê điện hạ, thiên hạ này sẽ không có người thứ hai tên là Long Khê chứ?

“Noãn Noãn, nàng biết?” Hồi lâu, Long Khê cô đơn thở dài: “Nàng có thể vì thân phận của ta mà xa lánh ta hay không?”

Noãn Noãn sợ hãi kêu lên: “Anh thực sự là Long Khê điện hạ?” Những rất nhanh liền lắc lắc đầu: “Không giống không giống, Long Khê điện hạ trong truyền thuyết từ khi ra đời đã được ngân quang bao phủ, là tinh hoa trong thiên hạ, sao có thể là anh…”

Long Khê sửng sốt, vẻ mặt bị thương.

“Không phải ý đó á, ý của tôi là…” Noãn Noãn vẫn chưa nói hết, đột nhiên Long Khê oa lên một tiếng, nhào vào trong ngực Noãn Noãn, tay chân giống như con bạch tuộc bám thật chặt, không buông tay.

“Noãn Noãn, thậm chí ngay cả nàng cũng ghét bỏ ta…ta ta ta… ta không muốn sống nữa!” Long Khê khóc lóc than thở, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô song bởi vì than khóc mà hồng lên, một hình ảnh vừa thấy đã thương.

“Phốc!” Một tiếng, Long Khê lau nước mũi lên trên người Noãn Noãn.

Noãn Noãn sững sờ, vội vàng đẩy Long Khê ra: “Này, anh là thật hay giả đó, lão nương cũng không phải dễ lừa như vậy, anh…” Lời còn chưa dứt, Noãn Noãn liền bị bộ dáng trước mắt của nam nhân làm cho hoảng sợ nói không nên lời.

Nam tử trước mắt, một đôi mắt đỏ yêu dị phát ra hào quang óng ánh, càng thêm mấy phần uất ức yêu đương, càng hiện ta vẻ đẹp động lòng người. Cánh môi màu tím nhạt mềm mại mím thật chặt, giống như một đóa hoa nở rộ trong chin tầng trời, mặt trên còn có mấy dấu răng nhàn nhạt, văn chương cũng không thể phát họa hết vẻ đẹp của tích ngọc liên hương. Gương mặt tuyệt sắc cũng bởi vì kích động mà đỏ ửng, lồng ngực phập phồng thở dốc hô hấp nóng bỏng, vừa nhìn thấy đã thương. Đừng nói là người phàm, cho dù có là hố sâu, cũng có thể hấp dẫn đến nỗi rơi xuống phàm trần, dây dưa suốt đời.

Noãn Noãn ẩn ẩn thở dài, đều nói Long Noãn Noãn là đệ nhất mỹ nữ vương triều Mộ Dung, nhưng so với nam tử trước mặt, chỉ sợ xách giày cũng không bằng!

Long Khê khụt khịt mũi, ai, tiên trên trời đúng là tiên trên trời, ngay cả động tác khịt khịt mũi cũng mê người như vậy.

“Noãn Noãn, chúng ta đi thôi, võ công hai vị hộ pháp biến hóa kỳ lạ, nói không chừng một hồi bọn họ sẽ tự động tỉnh lại, bây giờ chúng ta rời đi trước rồi hãy nói!” Long Khê nắm tay Noãn Noãn, thi triển khinh công lao ra khỏi sơn cốc.

Noãn Noãn cũng thi triển khinh công, âm thầm thử thăm dò công lực của Long Khê. Cô tuyệt đối không tin tưởng tiên giáng trần Long Khê điện hạ đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai khinh công sẽ kém cỏi!

Long Khê dường như cảm thấy được gì đó, hơi cau mày, mắt đỏ yêu dị thêm vài phần buồn bã, hắn dùng toàn lực, muốn ra sức vượt qua Noãn Noãn, nhưng lúc nào cũng cách một đoạn, lực bất tòng tâm.

Một canh giờ với lộ trình ba trăm dặm, nếu Long Khê đang diễn trò như lời nói. Noãn Noãn đại khái đã có chút nhận thức về khinh công của Long Khê.

Khinh công của Long Khê bình thường, kém hơn cô, nếu hắn muốn lên sân khấu tái tạo lại loại xa hoa đó, giống như bắt chước tiên bay ngoài không gian, quả thực là phải mượn ngoại lực.

Một quán trà ven đường, Noãn Noãn và Long Khê ngồi yên lặng, trước mặt là một bình trà kém chất lượng.

“Uống một ngụm đi!” Noãn Noãn rót ra hai ly, lại thấy Long Khê thậm chí ngay cả ly cũng không chạm vào.

“Ly bẩn!” Long Khê uất ức bĩu môi, chỉ chỉ cái ly trước mặt.

Noãn Noãn sững sờ, cầm lấy ly của Long Khê nhìn, thật ra thì những quán trà ven đường như vậy sẽ không có trà ngon, dĩ nhiên ly cũng là ly sữ bình thường, có thể coi là sạch sẽ, phía trên chỉ có chút ít dấu vết nước trà đọng mà thôi.

Lấy khăn gấm ra lau cẩn thận cái ly, kêu tiểu nhị dùng nước sôi tráng qua, rót ly trà khác đặt trước mặt Long Khê, lúc này hắn mới hớn hở vui mừng uống.

Noãn Noãn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy đây là một đứa trẻ được nuông chiều sinh hư. Bề ngoài đều là bề trên đặt cho anh ta một vòng hoa lệ, thật ra căn bản đều không phải là thứ anh ta muốn!

Noãn Noãn thở dài, không ngờ Long Khê điện hạ danh tiếng vang rền thiên hạ, được xưng là Kim Long thiên tử tương lại, lại là một đứa trẻ ngây thơ còn chưa trưởng thành. Tất cả những thứ mà người đời nói về cuộc sống Thánh hoàng mỹ lệ đều là nói dối.

Sắc trời dần dần tối đi, âm u giống như muốn mưa. Noãn Noãn xoa xoa hai chân đau nhức, nhỏ giọng hỏi: “Anh nhất định là biết hướng đi của Kim Ưng?’

Ngay cả tổng đàn của Kim Ưng môn cũng tìm được, Hộ Long điện danh bất hư truyền, chẳng qua do bọn họ chậm một bước mà thôi. Nhưng Noãn Noãn tin tưởng, nếu bọn họ muốn biết hướng đi của Kim Ưng thì cũng không khó khăn!

“Nàng vẫn còn nhớ hắn?” Long Khê đột nhiên giương mắt, mắt đỏ yêu dị phát ra hồng quang ghen tỵ.

Noãn Noãn không biết phải nói sao, đang do dự, chân trời đột nhiên vang lên mấy tiếng sét, ầm ầm, xem ra thực sự sắp mưa.

“Chúng ta vào thành tìm khách điếm rồi nói sau!” Noãn Noãn kéo Long Khê, bỏ lại mấy đồng tiền, nhanh chóng thi triển khinh công không thấy bóng dáng đâu nữa.

Mưa mùa thu vừa vội vừa lạnh, hai người vừa vào cửa thành liền bị mưa dính áo. Đợi đến khi tìm được khách điếm, đã hoàn toàn ướt sũng. Vội vàng thuê hai gian phòng, kêu tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, sảng khoái tắm.

Híp mắt nằm trong thùng tắm, Noãn Noãn nhớ lại chuyện đã xảy ra trong ngày, toàn bộ tài sản của cô ở trong Kim Ưng môn, không có mang ra ngoài, trên người một lượng bạc cũng không có, may nhờ trên người Long Khê có chút tiền. Hiện tại cô không biết đi đường nào, muốn tìm Kim Ưng, rồi lại sợ đụng phải Mộ Dung Thánh Li và Mộ Dung Thánh Anh, như vậy mấy ngày nay cô chỉ có thể đi theo Long Khê, nghĩ kỹ đường phải đi rồi lại nói!

“Noãn Noãn!” Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Noãn Noãn sững sờ, nhanh chóng kéo một cái áo khoác lên người, nhưng còn lộ ra bờ vai, nửa bộ ngực sữa.

Long Khê sững sờ đứng bên cửa, thân thể rõ ràng cứng ngắc, nhanh chóng dời ánh mắt, nghểnh cổ nhìn nóc nhà, một màu đỏ khả nghi nhanh chóng lan tràn từ trên mặt lên đến tận cổ.

Noãn Noãn vội vàng kéo áo lên, nhanh chóng đứng dậy vọt ra sau bình phong, đổi một bộ quán áo sạch sẽ.

Buộc lại thăt lưng, rồi khỏi bình phong, liền thấy Long Khê vẫn duy trì bộ dáng hướng mũi lên trời vừa rồi, chỉ là mặt và cổ kia là càng ngày càng hồng, vô cùng đáng yêu.

“Được rồi, cúi đầu xuống đi, anh bị sung huyết não đấy à!” Noãn Noãn nhẹ nhàng ho một tiếng, ngồi ở trước bàn uống một ly trà nóng, lập tức hơi lạnh trên người biến mất toàn bộ.

Lúc này Long Khê mới chậm rãi quay đầu về, mắt đỏ nhìn sang bên cạnh, không dám đối mặt với Noãn Noãn, sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng hít thở. Hắn đã đổi quần áo sạch sẽ, vẫn là áo bào đỏ như cũ, phía trên thêu Vân Long, vừa nhìn liền biết quý báu đến cực hạn. Sợi tóc còn có chút ướt, rơi ở phía trước, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Nhớ lại trước kia vài lần trông thấy khí chất mị hoặc thiên hạ kia của Long Khê, chẳng lẽ bời vì hai đồng tử bên cạnh, mà cố gắng giả vờ?, hay hiện tại anh ta mới đúng là đang diễn trò?

Noãn Noãn nheo mắt: “Lại đây ngồi đi, uống ly trà nóng, nếu không sẽ bị cảm đấy!’

Long Khê từ từ ngồi xuống, ánh mắt ngượng ngùng, lập tức nhận lấy ly trà. Lần này cũng không chú trọng nữa, cầm ly trà uống một hơi cạn sạch

“Thoát khỏi tả hữu hộ pháp, anh có tính toán gì không?” Noãn Noãn nhàn nhạt mở miệng.

Long Khê giương mắt lên, trong mắt rõ ràng còn có ngượng ngùng, hắn nhẹ nhàng cười cười: “Noãn Noãn có tính toán gì?”

Noãn Noãn sững sờ, không ngờ hắn thế nhưng đem vấn để ném cho cô, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Trước ở lại, xem tình hình rồi tính sau!”

Hôm nay đã muộn, ngày mai ra ngoài nhìn một chút, nơi này là khu vực của vương triều Mộ Dung, cách Đô thành không xa, mới có thể thám thính được tin tức!

“Được, ta nghe theo Noãn Noãn!” Long Khê chớp chớp mắt, liếc về bả vai cô, gương mặt tuấn tú lại đỏ lên.

Ngày thứ hai, cả đêm mưa gió, sáng sớm thức dậy trời đã nắng ấm. Mặc dù trên đất còn đọng nước, trong không khí còn có chút lạnh lẽo, những vẫn không ảnh hưởng tới tâm tình của Long Khê.

Sợ thu hút sự chú ý của người khác, bắt buộc Long Khê phải đổi lại quần áo màu xanh trang nhã, Noãn Noãn cũng mặc quần áo công tử, hai người mỗi người một cây quạt, sáng chói trên phố.

“Bánh bao, bánh bao, bánh bao mới ra lò, vừa thơm vừa mềm, ăn không ngon không lấy tiền!”

“Bánh nướng, bánh nướng, vừa tròn vừa lớn, bánh nướng vừa say vừa mê, hai văn tiền một cái”

“Hôm nay tiểu điếm khai trương, giảm nửa giá, năm lượng bạc trở lên còn có nữ nhi hồng lâu năm!” Trên đường cái người người di động, nhốn nha nhốn nháo, không thiếu các tiếng rao hàng, tiếng cười vui, rất náo nhiệt. Noãn Noãn chuyên tâm, ra sức hỏi thăm tin tức, mà Long Khê vô cùng hứng thú với đồ ăn và đồ chơi, tha thiết nhìn chằm chằm, môi mỏng mịn màng đỏ thắm. Mỗi khi đến một chỗ, bên cạnh liền chật ních nữ tử, nữ tử nhìn hắn, hắn nhìn thức ăn.

Noãn Noãn từ trong khách điếm ra ngoài, không thu hoạch được gì, lại thấy tình cảnh trước mắt, tiến lên hùng hổ đuổi tất cả những nữ nhân háo sắc đi, một tay kéo thần hồn của mỹ nam về: “Này, nhìn cái gì, muốn ăn thì ăn đi!”

Một tên con trai nghi ngờ nhìn xung quanh, lại nhìn áo xanh trên người nhỏ giọng nói: “Nàng xác định cách ăn mặc như vậy người khác sẽ không nhận ra?”

Noãn Noãn ngước mắt quan sát hắn.

Thiếu áo bào đỏ tươi chói mắt, toàn thân áo bào xanh thanh nhã, tóc trắng bạc được nhuộm đen, mắt đỏ yêu dị thực sự không thể thay đổi, nên đành giữ lại. Nói toạc ra Long Khê điện hạ bỗng chốc biến thành người phàm. Mặc dù vẫn không che giấu được ánh sáng chói mắt tuyệt mỹ, vẻ đẹp tuyệt sắc ở bên trong, phong hoa tuyệt thế, tuấn nhã phiêu dật, nhưng ít nhất cũng không giống như trước ánh sáng bắn ra bốn phía, chói lóa khiến người ta không mở mắt ra được. Quan trọng nhất là, phong cách này làm thay đổi bản chất, hắn nháy mắt, rõ ràng là thiếu niên tham ăn, tha thiết mong mỏi nhìn chằm chằm thức ăn.

“Yên tâm, thuật hóa trang của tôi cao như vậy, người khác sẽ không nhận ra anh!” Noãn Noãn trong nội tâm khẽ động, kéo hắn, lần lượt dạo qua hàng ăn vặt, từ bún thịt phương nam, cơm gạo nếp, bổng bổng kê (1), quả kiều diện (2), đến thổ ti lạp bì phương bắc (3), cháo tổ yến, giang tử đầu (4), đại bạch mô (5), cộng thêm các loại điểm tâm đủ màu, ăn rồi lại ăn, không thể ăn xong thì vừa đi vừa ăn, hai người vui vẻ đi dạo, quên luôn mục đích mình muốn ra ngoài.

(1)Bổng bổng kê là một món ăn đặc sắc của dân tộc Hán. Thuộc loại món cay Tứ Xuyên, là rau trộn, nguyên liệu nấu ăn chủ yếu là thịt gà, có "Mùi lạ" , tê tê, cay cay, chua chua, ngọt, mặn, tươi ngon, toàn bộ mùi vị đều có đủ.

(2)Quả kiều diện: Là một món canh. Nguyên liệu chủ yếu là bột mì, không có chất bảo quản, ngoài ra còn có trứng gà, sườn heo, tôm tươi và cật heo.

(3)Thổ ti lạp bì: Là món rau trộn vừa đẹp vừa ngon. Nguyên liệu gồm có: khoai tây, cà rốt, dưa chuột, gạo và mì.

(4)Giang tử đầu: Là một loại bánh nướng không vừng có nguồn gốc từ tỉnh Sơn Đông, Trung quốc. Được làm chủ yếu từ bột mì, hơi lớn hơn lòng bàn tay, bên ngoài phủ một lớp da vàng giòn óng ánh.

(5)Đại bạch mô: Bánh bao trắng không nhân

“No bụng quá!” Ngồi trên cầu thang bằng bạch ngọc trước cửa của một đại gia đình, Long Khê bày trọn thân thể ra, vuốt bụng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Noãn Noãn đặt bao lớn bao nhỏ trên tay sang một bên, đấm đấm hai chân đau đớn, lúc này mới nhớ lại đã trưa, mà không dò hỏi được chút tin tức nào, chỉ lo vui đùa với đại thiếu gia này.

Cửa phòng sau lưng đột nhiên cọt kẹt mở ra, chủ nhân bụng phệ mỗi bên ôm một mĩ nương tử xuát hiện. Hai vị mỹ nương tử rất yêu tiền nhưng cũng thích trai đẹp, vì vậy khi nhìn thấy Long Khê, nhất thời chọc cho vị ngồi bụng phệ kia bất mãn lên, rầm rầm rầm, thân thể đầy thịt lung lay đứng trước mặt hai người la lớn: “Đánh cho bản lão gia, đánh hai tên tiểu bạch kiểm này cho mẹ bọn chúng nhìn không ra luôn, ai cho phép bọn chúng quyến rũ nữ nhân của lão tử!”

Tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, không phải của Noãn Noãn và Long Khê, mà là hai nữ nhân bên cạnh tên bụng phệ nọ, trong ánh mắt mong đợi kia, không ghét bỏ thì cũng có sảng khoái chà đạp.

Nhìn đi, người xinh đẹp chính là không cam chịu tầm thường, nghỉ chân thở gấp, mình không đi tìm chuyện thì chuyện cũng tới tìm mình, Noãn Noãn cảm thán. Chỉ thấy tay áo tung bay, quạt giấy phóng ra, khiến cho tên bụng phệ cuống quít kêu đau, mà hai tiểu nương tử thì liên tục vỗ tay tán thưởng, dân chúng vây xem, biết bao xinh đẹp.

Noãn Noãn luôn miệng khen hay, đang lúc dùng ánh mắt sùng bái nhìn phong thái anh hùng tuyệt mỹ, thì thấy cửa chính sơn son vang lên, mười mấy tên ác nô xông tới, trên tay đều là gậy gộc, đao dài, kiếm sắc, khí thế uồn cuộn.

Noãn Noãn lui về sau hai bước, đang định vẫy bánh nướng trong tay hát vang một khúc, go go go, âu lâu âu lâu…” Chỉ thấy mắt đỏ của vị anh hùng nhíu lại, lẳng lơ vung nhẹ quạt giấy, khinh thường nhìn quét qua bọn ác nô, đột nhiên xé áo khoác ra, tóc đen tung bay trong gió, một tay kéo Noãn Noãn, quát lên: “Chạy mau!”

Tới chỗ không người, Noãn Noãn dựa lưng vào đại thụ, thở hồng hộc, không vui nói: “Anh đánh không lại tôi giúp anh, chạy như vậy thực sự rất mất mặt!’

Long Khê điện hạ uất ức: “Bình sinh ta sợ nhất là chó!”

Noãn Noãn ngẩn ra, thế mới biết mình chính là thủ lĩnh đội cổ động viên hát hò ở phía sau, không nhịn được kinh ngạc cười, chỉ có thể nói: “Tiện nghi cho tên bụng phệ kia rồi!”

“Nếu Noãn Noãn muốn dạy dỗ hắn, có rất nhiều biện pháp!” Long Khê liên tiếp nháy mắt, lôi kéo Noãn Noãn trở lại chợ, đuổi theo tên bụng phệ đến chỗ không có người, trùm bao tải lên, cùng nhau tay giẫm chân đạp, rất thong dong vui vẻ.

Một ngày hạnh phúc trôi qua, Noãn Noãn mới ý thức được chỉ lo đi theo Long Khê chơi đùa, một chút tin tức cũng không dò xét được. Vì vậy sau bữa ăn tối, một thân một mình đi đến nha môn trong huyện thành, suy doán nếu Mộ Dung Thánh Li muốn tìm người nhất định sẽ tìm tới nha môn, còn có thân phận đặc biệt của Kim Ưng, quan hệ mập mờ không rõ với triều đinh, nói không chừng nha môn cũng có tin tức của hắn!

Khi đi tràn đầy hi vọng bao nhiêu, đến lúc về thì thất vọng bấy nhiêu, tên đại nhân châu huyện là một kẻ háo sắc, chỉ biết ôm nữ nhân sống phóng túng, mệt mỏi liền ngã đầu nằm ngủ, không hề nói đến chuyện triều đình và Kim Ưng.

Trở lại khách điếm, cửa phòng còn chưa mở, đã thấy Long Khê từ trong phòng vọt ra, một tay ôm lấy Noãn Noãn: “Nàng đi đâu? Ta còn tưởng rằng sẽ không trở lại!”

Noãn Noãn sửng sốt, cô từng có ý nghĩ bỏ rơi Long Khê, không biết tối nay bản thân rời đi, lại hoàn toàn quên ý định ban đầu, bởi vì không yên lòng với Long Khê, hay bởi vì thời gian ở cùng hắn rất vui vẻ?

“Tôi đi ra ngoài tản bộ!” Noãn Noãn nhỏ giọng nói, muốn đẩy Long Khê ra, lại bị hắn ôm chặt hơn, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt quái dị của khách nhân trong hành lang, chỉ có thể đẩy Long Khê đi vào trong.

Trong phòng, lúc này Long Khê mới không cam tâm tình nguyện buông Noãn Noãn ra, nhưng vẫn ngồi sát bên cô, tha thiết nhìn cô, chỉ sợ cô bay đi.

“Đừng bỏ ta lại!” Đột nhiên Long Khê mở miệng: “Đây là ngày vui sướng nhất trong hai mươi năm của ta, không cần bận tâm thân phận của mình, có thể giống như một người bình thường ăn quà vặt, đánh nhau, còn có không hề kiêng kỵ khi cười, Noãn Noãn ta thật sự rất thích đi với nàng, đồng ý với ta, đừng rời khỏi ta!”

Noãn Noãn bị lửa nóng trong mắt hắn nhìn chăm chú làm cho không thoải mái, chỉ có thể ậm ờ đồng ý, nhưng lại bị hắn bỏ qua, nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: “Nàng đáp ứng ta, đừng bỏ ta lại, được không?”

Lửa nóng trong mắt, có sợ hãi bị ném bỏ, Long Khê như vậy, cũng khó nén được vẻ tuyệt sắc bên trong, làm cho người ta không kiềm hãm được mềm lòng.

Noãn Noãn muốn gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Cô không phải là cô gái nhỏ đơn thuần, huống chi bị người ta lừa nhiều rồi, tự nhiên sẽ có nhiều phòng bị. Long Khê đi theo cô, rốt cuộc vì cái gì, cô cũng không biết, nhưng ít nhất, rời đi, là lựa chọn tốt nhất.

Thấy Noãn Noãn không gật đầu đồng ý, Long Khê đột nhiên nổi giận, lập tức đem đầu tiến tới trước mặt Noãn Noãn, hai tay vươn ra, vụng về mà không lưu loát hôn xuống.

Noãn Noãn ngẩn ra, chỉ cảm thấy trên môi đau xót, lại thấy hắn mở to mắt đỏ, ngây thơ mà lỗ mãng hôn, không theo đạo lý mà vào.

Đẩy hắn ra, hắn lại nhào lên, hôn chẳng biết tại sao tim đập nhanh và đau lòng.

“Long Khê!” Thật sự không nhịn được, ra sức đẩy hắn ra, thân thể ngã trên giường, Noãn Noãn lạnh lùng nhìn hắn: “Anh mà còn như vậy tôi sẽ đi ngay bây giờ!”

Long Khê sững sờ, đột nhiên dừng lại, đôi mắt yêu dị chợt nổi lên mưa to gió lớn, hít hít cái mũi nhỏ, tố cáo nói: “Nàng thực sự chán ghét ta như vậy sao?”

Noãn Noãn sửng sốt, quay mặt qua chỗ khác, không đành lòng nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của Long Khê, nhỏ giọng nói: “Tôi và anh cuối cùng cũng phải tách ra, anh cần gì phải…”

“Ta sẽ không!” Long Khê cố chấp nói: “Ta không muốn trở về cuộc sống như con rối kia nữa, ta không muốn hóa trang thành thần thánh, giả bộ cao quý, giả bộ thiên hạ vô địch, ta chỉ muốn Noãn Noãn, muốn tiêu dao giang hồ với Noãn Noãn, như vậy là được rồi!”

Một câu như vậy là được rồi khiến Noãn Noãn rất đau khổ, đúng vậy, tại sao cô lại có nhiều thứ không bỏ được? Không bỏ được Mộ Dung Thánh Anh, không bỏ được Kim Ưng, hay vẫn còn tin tưởng vào tình yêu của nam nhân? Nhưng cho dù có bỏ xuống được, thì cũng chỉ một mình tiêu dao giang hồ, nhiều nhất là có thêm Đạm Cúc, không thích hợp mang theo Long Khê. Cô hiện tại, không thể tin nổi tình yêu, cũng không tin tưởng Long Khê có tình ý với cô.

Tim bỗng chốc rất mệt, nằm trên giường, Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Long Khê, đừng làm rộn, hôm nay chúng ta chơi thật vui, anh cần gì phải huyên náo để không vui đây? Tin tưởng tả hữu hộ pháp rất nhanh sẽ tìm tới, chờ bọn hắn tới, anh hãy trở về với bọn họ. Anh quá chói mắt, trời sinh cao cao tại thượng, không thích hợp rơi xuống phàm trần!”

Long Khê không lên tiếng, đột nhiên leo lên giường hẹp của Noãn Noãn, nằm ở bên cạnh cô, tay nắm chặt tay cô, nhắm mắt nhỏ giọng nói: “Từ hôm nay trở đi ta liền kề cận nàng, nàng đừng mơ tưởng bỏ rơi ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.