Editor: nhuandong
Beta: thuyvu115257
Noãn Noãn không biết giải thích thế nào, hơn nữa hình như Mộ Dung Thánh Li
đã hiểu lầm. Cô muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng chẳng phải như anh ta
nghĩ.
Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Dung Thánh Anh lẳng lặng nằm trên
giường. Trải qua hai ngày hôn mê, người đã gầy đi rất nhiều, gương mặt
lõm xuống, cảm giác hơi thở vắng lặng quá mức. Ở cổ đại này không truyền được chất dinh dưỡng, Noãn Noãn chỉ có thể dùng nước muối hoặc là chè,
thay phiên bổ sung dưỡng chất mà cơ thể Mộ Dung Thánh Anh cần.
Mộ Dung Thánh Li vẫn bám thật chặt, không e ngại bất kỳ lời đồn đại nào.
Mặt khác, mấy ngày nay Mộ Dung Thánh Anh hôn mê, triều chính hoàn toàn
do Mộ Dung Thánh Li khống chế. Hơn nữa lấy lý do quang minh chính đại
thủ hộ huynh trưởng. Dù khắp thiên hạ đều biết lòng hắn bất chính, nhưng cũng không có người nào dám đứng ra.
Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng nhìn Noãn Noãn, lúc này Noãn Noãn đang dìu Mộ Dung Thánh Anh lên, đút nước muối cho hắn.
“Những công việc này hoàn toàn có thể để cung nữ làm, muội đi nghỉ ngơi
đi!” Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt rõ ràng không vui.
Noãn Noãn yên lặng, mặc dù biết Mộ Dung Thánh Li hiểu lầm, nhưng ở trong
thời khắc mấu chốt này, cô không muốn tranh luận gì với Mộ Dung Thánh
Li, mà cũng không còn hơi sức đâu để tranh luận.
Đắp chăn giúp Mộ Dung Thánh Anh, Noãn Noãn ngồi ở trước bậc thềm thở dốc.
Mộ Dung Thánh Li tiến lên, đứng ở bên người cô, sau đó nhướng mày, trực
tiếp ngồi xuống, nhìn gò má Noãn Noãn: “Huynh chưa từng biết muội đối xử dịu dàng như vậy với hắn!”
Noãn Noãn chuyển con mắt nhìn Mộ Dung Thánh Li: “Hiện tại Mộ Dung Thánh Anh rất nguy hiểm, lại nói anh là đệ
đệ của anh ta, chẳng lẽ anh không thể…”
“Không thể!” Mộ Dung
Thánh Li co mắt lại, trong mắt nổi lên một tầng huyết sắc mỏng manh, cằm nhọn như một lưỡi đão khẽ nâng lên, khóe môi hiện lên một nụ cười quỷ
quyệt âm trầm, chậm rãi mở miệng nói: “Nghĩ đến ba năm hơn một ngàn ngày đêm, muội sống chung với hắn lâu như vậy, huynh liền…”
“Anh sợ?” Noãn Noãn cười khẽ: “Mộ Dung Thánh Li quyền khuynh triều dã, Hoàng
thượng cũng không để trong mắt, Thánh Nguyên vương gia còn sợ gì?”
Mộ Dung Thánh Li kéo tay Noãn Noãn lại: “Đúng, đối mặt với kẻ địch hung
ác, đối mặt với nhiều kẻ địch hơn nữa, huynh đều không sợ. thậm chí ngay cả chân mày cũng sẽ không nhíu. Nhưng đối mặt với Noãn Noãn muội, huynh chính là một kẻ hèn nhát. Nếu huynh là một nam nhân mà nói, lúc ấy sẽ
không nên nghe lời muội, cho dù chết cũng sẽ không để muội vào cung!”
Noãn Noãn trực tiếp đẩy hắn ra, xem ra có một số việc, cô không thể nói rõ rồi!
“Mộ Dung Thánh Li, có lẽ anh hiểu lầm, tôi muốn rời khỏi hoàng cung, cũng
không đại biểu tôi nhớ tới chuyện lúc trước, hoặc là muốn tiếp tục duyên phận với anh. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của mình mà thôi. Hoàng cung
này quá áp lực, lễ tiết thì rườm rà, bầu không khí rát khó chịu, thực sự không thích hợp với tính cách của tôi!” Noãn Noãn thờ ơ mở miệng, lẳng
lặng chờ phản ứng của Mộ Dung Thánh Li.
Nam nhân yên lặng, hồi
lâu, hắn yếu ớt cười một tiếng: “Huynh còn tưởng rằng muội đang gạt
huynh, mất trí nhớ là gạt huynh, bởi vì còn vật mà muội muốn tìm, cho
nên mới giả vờ tốt với hắn. Thì ra tất cả đều là thật, muội…”
Noãn Noãn kiên định gật đầu một cái: “Mộ Dung Thánh Li, tôi xác định rõ cho
anh biết, tôi thực sự mất trí nhớ. Hơn nữa, cả đời này vĩnh viễn sẽ
không nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây. Hiện tại đứng trước anh là
một Long Noãn Noãn hoàn toàn mới! Nói đến đây, nếu như anh không muốn
dẫn tôi rời đi, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp khác!”
“Không,
huynh muốn mang muội rời khỏi, vẫn là câu nói kia, mặc kệ muội mất trí
nhớ, hay là đổi người. Thân thể này là Noãn Noãn, huynh sẽ bảo vệ, vĩnh
viễn đều bảo vệ!” Mộ Dung Thánh Li kiên quyết mở miệng.
Noãn Noãn thở dài, cảm thấy mệt mỏi, nằm im trên giường ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Thánh Li vẫn ngồi như vậy, cho đến khi trời sáng phải lâm triều mới rời khỏi.
Nam tử nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, ghé mắt nhìn dung nhan nữ tử đang ngủ say trên giường, ánh mắt tối sầm lại.
Mặc kệ ra sao, tim của hắn không thể dao động, không thẻ dao động!
Mộ Dung Thánh Anh đã tỉnh lại, người trên dưới trong hoàng cung đều vui sướng, chạy khắp nơi thông báo.
Lại qua một ngày, đợi thân thể Mộ Dung Thánh Anh dần dần chuyển biến tốt,
Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Li ước định thời gian, chuẩn bị xuất cung.
Trong Phượng Vũ cung, Noãn Noãn thay một bộ quần áo của thị vệ, sau đó sắp
xếp qua loa quần áo của mình, chỉ mang nhiều đồ trang sức cùng đồ cổ.
Rời khỏi hoàng cung, muốn sống ở bên ngoài, bạc dĩ nhiên là thứ không
thể thiếu!
Đạm Cúc yên lặng nhìn Noãn Noãn dọn dẹp, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn: “Nương nương, xin người mang Đạm Cúc ra khỏi hoàng cung, nương nương đi, tỷ tỷ chết rồi, Đạm Cúc ở trong cung đã
không còn bất kỳ người thân nào!”
Noãn Noãn sững sờ, mang theo
Đạm Cúc rời khỏi cũng là một ý định không tồi. Mặc dù cô tới cổ đại này
đã mấy tháng, nhưng chưa từng tiếp xúc thật sự với xã hội này. Có Đạm
Cúc bên người, dễ dàng làm việc hơn!
“Đạm Cúc, cô thực sự muốn
rời khỏi hoàng cung sao? Cô phải biết, ở bên ngoài chúng ta có thể sống
rất khó khăn!” Noãn Noãn trịnh trọng hỏi Đạm Cúc.
“Nương nương,
Đạm Cúc xuất thân bần hàn, trước khi vào cung, khó khắn gì mà chưa từng
chịu qua. Hoàng cung này mặc dù được ăn ngon, mặc tốt, nhưng là đại viện tường cao, không có tự do, tất cả đều đen tối. Kể từ sau khi tỷ tỷ
chết, Đạm Cúc liền nghĩ phải khỏi nhà tù này, nhưng vẫn không có cơ hội. Xin nương nương thành toàn!”
Noãn Noãn gật đầu: “Được, vậy cô bí mật đi thu thập một ít đồ, đổi y phục thị vệ. Nhớ, chuyện này không
được nói cho bất cứ kẻ nào!”
Đạm Cúc vui sướng đến phát khóc, vội vàng gật đầu, xoay người ra ngoài phòng thu xếp đồ.
Lưng đeo một bọc quần áo nhìn ngắm cung điện một vòng, Noãn Noãn miễn cưỡng
nhếch môi. Ở trong hoàng cung này một khoảng thời gian, cũng coi như mở
mang kiến thức, thì ra cho dù là Hoàng thượng cũng có chuyện không biết
làm thế nào!
Đạm Cúc thu gom rất nhanh những thứ tốt, sau đó trở
lại phòng của Noãn Noãn. Thật ra thì Đạm Cúc chỉ là một cung nữ nho nhỏ, cũng không có tài sản gì, chỉ có mấy bộ y phục đơn giản. Noãn Noãn thấy nàng như thế, liền chọn vài món trang sức không chứa nổi, đặt ở tong
tay nải của Đạm Cúc, Đạm Cúc lập tức cảm kích quỳ trên mặt đất.
“Đạm Cúc, chúng ta xuất cung, tôi sẽ không còn là nương nương, cô cũng không còn là cung nữ. Bởi vì tôi, Đạm Dạ chết thảm, mà tôi lại không thể báo
thù thay cô ấy. Tôi thẹn với cô, thẹn với tỷ tỷ của cô. Từ hôm nay trở
đi, tôi chính là tỷ tỷ của cô, hai tỷ muội chúng ta tiêu dao giang hồ!”
Noãn Noãn giơ cánh tay lên hét to nói.
“Tiêu dao giang hồ?” Đạm Cúc ngẩn ra: “Nương nương sẽ không theo Thánh Nguyên vương gia sao?”
“Không, chúng ra phải sống cuộc sống của chính mình!” Noãn Noãn đã tính trước,
cô tin tưởng rằng, bằng đầu óc cùng y thuật của mình, nhất định có thể
thuận buồm xuôi gió lăn lộn ở cổ đại này!
“Được, nương nương đi
đâu…” Nhìn thấy Noãn Noãn khoát đầu ngón tay với mình, Đạm Cúc lập tức
sửa lời nói: “Tỷ tỷ đi đâu, Đạm Cúc sẽ đi đó. Đạm Cúc và tỷ tỷ sống
nương tựa lẫn nhau, bốn biển là nhà!”
“Tốt!” Noãn Noãn gật đầu một cái, đứng dậy nhìn thời gian không còn sớm, không biết tại sao Mộ Dung Thánh Li còn chưa tới?
Thùng thùng thùng, đột nhiên cửa phòng bị gõ, Noãn Noãn cả kinh, nhỏ giọng nói: “Người nào?”
“Nương nương, vương gia sai thuộc ha đưa nương nương xuất cung!” Ngoài cửa có giọng nói nam nhân thật thấp vang lên.
Noãn Noãn vui mừng, nhanh chóng mở cửa, đứng bên ngoài là bốn người mặc y phục thị vệ.
“Các ngươi là vương gia sai đến?” Mặc dù Noãn Noãn vui mừng, nhưng vẫn sinh lòng cảnh giác, vặn hỏi.
“Vương gia bị Thập Nhất vương gia kéo lại. Vương gia sợ nương nương không tin, đặc biệt đưa lệnh bài cho chúng ta!” Thủ lĩnh đám thị vệ lấy lệnh bài
ra.
Noãn Noãn vừa thấy, quả nhiên là lệnh bài của Mộ Dung Thánh
Li, ngẫm lại đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng sẽ không có người giả mạo người của Mộ Dung Thánh Li giúp bọn họ xuất cung, vì vậy không hoài
nghi nữa, mang Đạm Cúc đi theo bốn người ra cửa cung.
Hai người
đi ở giữa bốn gã thị vệ, mặc dù đụng phải mấy đội thị vệ kiểm tra, nhưng cũng đều an toàn vượt qua. Rất nhanh, sáu người chạy hướng Tuyên Vũ
môn, ra khỏi Tuyên Vũ môn chính là bên ngoài cung!
Mắt thấy cửa cung ở trước mặt, Noãn Noãn không kiềm hãm được bước chân nhanh hơn.
“Hoàng hậu muốn đi đâu?” Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng của Mộ Dung Thánh
Anh. Noãn Noãn sững sờ, nhưng vẫn tiến lên, chỉ là Đạm Cúc bên người bị
sợ đến lập tức quỳ trên mặt đất.
Bốn thị vệ bên cạnh trực tiếp rút bội kiếm ra.
Noãn Noãn đứng thẳng tắp, không muốn quay đầu lại.
“Hoàng hậu thực sự nhẫn tâm như vậy sao, thân thể trẫm còn chưa khỏe, Hoàng
hậu liền muốn bỏ mặc trẫm ư?” Giọng nói của Mộ Dung Thánh Anh càng ngày
càng gần, tinh thần bốn gã thị vệ cũng càng ngày càng khẩn trương. Đèn
lồng treo trên tường chiếu sáng, cực kỳ tĩnh lặng.
Noãn Noãn vẫn
không quay đầu lại. Cô không cho phép mình mềm lòng thêm lần nữa, lần
này cứu Mộ Dung Thánh Anh đã vi phạm tới ý chí của cô rồi.
“Noãn Noãn…” Đột nhiên Mộ Dung Thánh Anh sửa lại cách gọi, âm thanh dịu dàng khiến Noãn Noãn cau mày.
Không nhìn bốn gã thị vệ đang cầm kiếm, Mộ Dung Thánh Anh đứng ở sau lưng
Noãn Noãn: “Nàng tuyệt tình như vậy sao? Trẫm đã nói qua, nàng là người
duy nhất trẫm có thể dựa vào ở hoàng cung này, người có thể cho trẫm cảm giác an toàn. Nếu như nàng đi rồi, hoàng cung này liền biến thành địa
ngục!”
Noãn Noãn cắn môi kiên quyết không lên tiếng.
Nam
nhân đột nhiên nhỏ giọng cười, từ từ nắm tay cô: “Đồng ý với ta, không
cần đi có được hay không? Ta đã mất đi quá nhiều, không muốn lại mất
nàng!”
Tay của nam nhân nhẹ nhàng run rẩy.
Thân thể Noãn
Noãn cứng lại, đã từng thương hại đau lòng người đàn ông này, trong nháy mắt toàn bộ đều hiện ra, nhưng rất nhanh lại bị bao phủ. Cô thừa nhận,
cô động lòng với người đàn ông này. Nếu không có tổn thương của kiếp
trước, có lẽ cô sẽ lưu lại làm bạn hắn, nhưng hiện tại cô không dám.
Trước không nói cô không biết lời nói của người này là thật hay giả, dù
là thật, cô cũng không có dũng khí lưu lại.
Cô sẽ không tin tưởng đàn ông nữa!
“Hoàng thượng, xin cho chúng ta rời đi, đây là điều mà Hoàng thượng đã đồng ý
với vương gia!” Thủ lĩnh bốn gã thị vệ lạnh lùng mở miệng: “Hoàng thượng không muốn vì một nữ nhân mà để thiên hạ nói Hoàng thượng dễ tin người
chứ?”
Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng nhíu lông mày, nhìn chằm chằm
thủ vệ kia, lạnh lùng nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi, cút
ngay!”
Thủ vệ kia không có chút sợ hãi, còn đứng ở trước mặt Mộ Dung Thánh Anh.
Noãn Noãn ngẩn ra, xoay người lại, nhỏ giọng hỏi: “Mộ Dung Thánh Anh, hắn mới vừa nói gì? Anh đồng ý gì với Mộ Dung Thánh Li?”
Ánh mắt Mộ Dung Thánh Anh lay động, yên lặng.
“Thì ra anh và Mộ Dung Thánh Li đã sớm có hiệp nghị đúng không? Anh vì đối
phó với người kia, dùng tôi để giao dịch đúng không?” Noãn Noãn chất
vấn. Cô không biết tại sao sau khi mình biết chân tướng lại tức giận như vậy, bởi vì xác nhận lời của nam nhân kia đều là giả sao? Là bởi vì ảo
tưởng vẫn ôm ở đáy lòng bị đánh tan sao? Hay là bởi vì…
Noãn Noãn ngẩng đầu cười ha ha, cô thật kỳ lạ, thật đáng thương. Kiếp trước bị
người đàn ông kia tổn thương sâu như vậy, tại sao còn ôm ảo tưởng với
nam nhân đây?
“Noãn Noãn!” Mộ Dung Thánh Anh vội vàng mở miệng: “Không giống như nàng nghĩ, trẫm….”
Noãn Noãn ngưng cười, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thánh Anh: “Tôi nên cảm tạ anh, vừa rồi trước khi rơi đi, tôi còn suy nghĩ, sau khi rời khỏi nơi này,
tôi có nhớ anh hay không, nhớ lại Hoàng đế lang sói đội lốt cừu không?
Nhưng hiện tại, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không nhớ anh… anh và cái
hoàng cung này, chôn sâu ở trong lòng tôi!”
Ánh mắt nam nhân tối
sầm lại, đột nhiên dâng lên một loại tâm tình phức tạp. Hắn muốn vươn
tay kéo Noãn Noãn, Noãn Noãn lại kéo Đạm Cúc nhanh chóng đi ra bên
ngoài.
Sau lưng, ba gã thị vệ đuổi theo Noãn Noãn, chỉ có thủ lĩnh thị vệ đứng lại.
Mộ Dung Thánh Anh không đuổi theo, đột nhiên chuyển mắt nhìn lên người
hắn: “Tại sao muốn làm như vậy? Ai ra lệnh cho đệ làm như vậy?”
Thủ lĩnh kia hơi dừng người lại: “Hoàng huynh, còn huynh thì sao? Nếu đã
quyết định, tại sao còn giả bộ lưu luyến như vậy? Chẳng lẽ huynh hi vọng có kỳ tích xảy ra hay sao? Hay là huynh hi vọng nàng sẽ ở lại?”
“Không, ta biết rõ nàng sẽ không ở lại. Ta chỉ muốn nàng sẽ nhớ Mộ Dung Thánh
Anh một chút, dù là quên, cũng không cần nhanh như vậy!” Mộ Dung Thánh
Anh khổ sở mở miệng.
“Chẳng lẽ huynh quên kế hoạch của huynh rồi
sao? Huynh đã quyết định đẩy nàng cho nam nhân khác, tại sao còn phải
làm như vậy?” Những câu này đều đâm thẳng vào tim của Mộ Dung Thánh Anh, “Đệ chỉ muốn tốt cho hoàng huynh thôi!”
Mộ Dung Thánh Anh cười khổ: “Thập Nhất, đệ làm tốt, chỉ có như vậy, nàng vĩnh viễn quên Mộ Dung Thánh Anh, được, rất tốt!”
Tên thủ lĩnh chậm rãi kéo mặt nạ xuống, chính là Thập Nhất vương gia Mộ Dung Thánh Khuynh.
“Hoàng huynh, huynh đã không thể toàn tâm toàn ý yêu nàng, vậy thì thả nàng
đi, để cho một người khác tới yêu nàng đi!” Mộ Dung Thánh Khuynh cúi đầu mở miệng.
“Nhưng cuối cùng hắn là…” Mộ Dung Thánh Anh khổ sở im lặng
Cho dù hắn lại được thoải mái với thân phận kia thì thế nào, chung quy cũng là phân thân (Thân phận khác) của hắn không phải sao?
“Hoàng
huynh sợ? Sợ thân phận kia không được Noãn Noãn yêu, hay là sợ ngộ nhỡ
Noãn Noãn thực sự yêu thân phận kia…” Mộ Dung Thánh Khuynh có chút hung
hăng nói.
Nam nhân không trả lời, trực tiếp xoay người.
Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn bóng lưng cô đơn của nam nhân, nhẹ nhàng thở dài, mang mặt nạ rời đi.
Bên ngoài cửa cung, Noãn Noãn dưới sự bảo vệ của thị vệ lên xe ngựa. Xe
ngựa nhanh chóng chạy về phía ngoại thành, nhưng cô lại không biết, cô
chỉ là từ một nhà giam này đi vào một nhà giam khác lớn hơn mà thôi!