Long Khê cắn chặt môi, nâng con mắt màu đỏ mê người người lên, giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, âm thanh khàn khan nói: “Noãn Noãn làm sao
lại ở đây? Người cũng biết, Long Khê rất cần Noãn Noãn?”
Noãn Noãn ngẩn ra, còn chưa kịp nói đã thấy Long Khê trực tiếp đi lên ôm lấy cô vào lòng.
Lồng ngực Long Khê thật là ấm áp.
Noãn Noãn không có đẩy Long Khê ra, là cô bội ước trước, có lỗi trước,
nếu như lúc này lại đem Long Khê đẩy ra……. Noãn Noãn nhẹ nhàng cười,
Long Khê sẽ khóc?
Rất dễ nhận ra Long Khê rất hài lòng với biểu hiện của Noãn Noãn, ánh
mắt vụt sáng, khóe môi xinh đẹp câu lên, nhẹ nhàng mở miệng: “Noãn Noãn, thật tốt nàng không có chết.”
Noãn Noãn sững sờ, ngẩng đầu lên: “Ngươi biết chuyện ta nhảy xuống vực núi?”
Long Khê gật đầu một cái: “Tứ đại đường chủ là do Phụ hoàng ta phái đi,
đáng tiếc là ta đến muộn một bước, chẳng qua ta biết nàng sẽ không dễ
dàng chết như vậy.” Hắn hả hê nhướng nhướng mày, nhưng rất nhanh chóng
lại nhíu mày, thận trọng nói: “Nhưng tại sao nàng lại chạy đến Hoàng
cung? Nàng cũng đã biết, nếu như hành tung của nàng bị bại lộ, Phụ hoàng sẽ lại gây bất lợi cho nàng đấy.”
Noãn Noãn nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ hỏi: “Thánh hoàng tại sao lại muốn giết ta?”
Noãn Noãn còn chưa nói hết lời, chỉ thấy hai bóng dáng nhanh chóng xuất
hiện ở cửa Linh Thứu cung, bọn họ sải bước tiến vào, gấp gáp nói: “Điện
hạ, ngài sao có thể tự mình rời khỏi Hộ Long điện?”
Long Khê theo trực giác kéo tay Noãn Noãn lại: “Chúng ta mau đi đi.”
Noãn Noãn sững sờ liền bị Long Khê kéo qua khỏi đình viện ẩn nấp trong căn phòng nhỏ bỏ hoang phía sau.
“Như này thì có thể trốn thoát khỏi bọn họ sao?” Noãn Noãn có chút nghi
ngờ hỏi, cô có chút nghi ngờ ngoái đầu nhìn lại vẻ mặt khẩn trương của
Long Khê.
“Bọn họ không dám đến gần đình đâu, nàng yên tâm.” Long Khê nhỏ giọng
nó, đột nhiên hắn dường như ý thức được mình cùng Noãn Noãn đang đứng
rất gần nhau. Mùi hương trên người nữ nhân này truyền vào mũi hắn, hắn
cắn môi, sắc mặt đột nhiên dỏ lên, đôi mắt không dám nhìn Noãn Noãn, khẽ nghiêng mặt sang một bên làm như đang né tránh.
Noãn Noãn không có chú ý đén sự khác thường của hắn, chỉ là nhìn xuyên
qua khe cửa thấy Phương Phiên cùng Long Cẩm quả nhiên đi tới cách bọn họ 20m thì dừng lại, thái độ cung kính xen lẫn một loại cảm giác quỷ dị
không nói nên lời. Hai người nhìn nhau rồi chậm rãi rời khỏi Linh Thứu
cung, ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài.
“Bọn họ thật sự không dám đến gần, đã đi ra ngoài Linh Thứu cung rồi.”
Noãn Noãn thở phào, ngoái đầu nhìn về phía sau, lúc này cô mới để ý sự
khẩn trương của Long Khê.
Noãn Noãn nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo hắn ngồi xuống dựa lưng vào cửa phòng, nói: “Làm sao ngươi biết mà tới?”
Long Khên ngượng ngùng nhìn lên: “Ta ở Hộ Long điện nghe được tin tức
của nàng, nhưng lại sợ Phụ hoàng gây bất lợi cho nàng, nên ta lén chạy
ra ngoài.”
Thật ra thì Long Khê vẫn che giấu điểm mấu chốt nhất, Ngạo Long Quyết đã đến thời khắc quan trọng, thế nhưng hắn bởi vì lo lắng cho Noãn Noãn mà trốn ra ngoài, làm cho tính toán của Long Kỳ thất bại, từ đó làm cho
tình hình cũng như hướng số mạng cứ hướng theo bình thường mà tiến
triển.
“Cảm ơn ngươi Long Khê, chỉ là Thánh Hoàng tại sao lại muốn giết ta?” Noãn Noãn nghi ngờ hỏi: “Ta lại chưa từng gặp qua ông ta.”
Long Khê đột nhiên nghiêng nghiêng thân thể nói: “Bởi vì nàng gạt nhi tử ông ta nghe lời mình.”
Noãn Noãn ngẩn người ra, trực giác lui về phía sau né tránh, lại bị một
bàn tay thon dài nắm lấy: “Noãn Noãn, nàng thật sự có thể cứu người ấy
sao?”
Noãn Noãn nhìn theo ngón tay Long Khê, mới phát hiện ra người hắn chỉ chính là Như phi nằm ở trong đình.
“Ta không biết, nhưng chính xác là muốn thử một lần.” Noãn Noãn lúc này mới đem tâm tư của mình đặt lên người Như phi.
“Tại sao?” Long Khê nhỏ giọng hỏi.
“Hả?” Noãn Noãn sững sờ: “Tại sao cái gì?”
“Tại sao muốn cứu người ấy? Là bởi vì Mộ Dung Thánh Anh sao?” Vẻ mặt
Long Khê có chút kỳ quái, hình như có chút mong đợi nhưng cũng có chút
bài xích.
Nhưng Noãn Noãn không không rảnh mà đi phân tích vẻ mặt của hắn, cô chỉ
nhàn nhạt mở miệng: “Có lẽ chính là tự thử thách bản thân, không phải
nói cao thủ dù ở trên đỉnh cao nhưng vẫn luôn khong thỏa mãn sao? Thật
khó khăn lắm mới gặp được loại độc cực phẩm như này, ta ngứa tay nên
muốn thử một lần.”
“Có thật không?” Con ngươi Long Khê sáng chói dị thường, ở trong đó ẩn chứa một tia không tin tưởng.
“Tên nhóc xấu xa này, không tin ta phải không?” Cõ lẽ là do chột dạ nên
Noãn Noãn đành giơ tay lên, vuốt vuốt mái tóc bạch kim chói mắt của Long Khê.
Long Khê giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Noãn Noãn: “Ta tin hay không
không quan trọng, quan trọng là nàng có tin hay không.” Hắn bỗng nhiên
dừng lại rồi lại nhỏ giọng nói: “Còn nữa đừng gọi ta là tiểu tử nữa, chỉ ở trước mặt Noãn Noãn ta mới bày ra bộ dạng này, còn ở trước mặt những
người khác ta chính là Long Khê Điện hạ lấp lánh, chói mắt người khác
đấy.”
Noãn Noãn sững sờ, cười ha ha, cô gần đây chỉ thấy một Long Khê như
thiên thần nhưng lại quên mất bộ mạt hồ mị của hắn, chỉ là, hôm nay Long Khê có chút kỳ lạ, hình như hắn có rất nhiều ý định.
Noãn Noãn nhìn về phía hắn, lại thấy hắn đưa mắt nhìn Như phi ở bên
trong đình. Noãn Noãn đột nhiên nhớ tới cái tên Tấc tương tư kia là ở
trong truyền thuyết, chẳng lẽ………
“Có phải ngươi cũng hy vọng ta có chút hiểu biết về Tấc tương tư độc?” Noãn Noãn nhỉ giọng hỏi.
“Long Khê sững sờ: “Nàng biết Tấc tương tư?”
“Chỉ là nghe nói qua, nghe nói đây là thiên hạ đệ nhất độc do chính tay
Phụ hoàng ngươi điều chế ra. Ngay cả danh y đệ nhất thiên hạ Vân Ế cũng
không giải được, cho nên ta càng thêm tò mò.” Noãn Noãn đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn thân thể của Như phi: “Đúng là jyf độc trong thiên hạ, thân thể Như phi ở chỗ này chịu gió táp mưa sa, nhưng lại không hề nhìn thấy chút lão háo nào, chỉ là tại sao không đặt Như phi ở trong phòng?”
Long Khê nhỏ giọng nói: “Bởi vì sinh tồn của Như phi phụ thuộc vào rễ
cây hoa Mạn Châu Sa, người ấy cần dựa vào chất dinh dưỡng của hoa Nạm
Châu Sa để bảo tồn thân thể. Mà hoa Mạn Châu Sa cũng thật kỳ quái, năm
đó màng hoa Mạn Châu Sa này vậy mà có thể sống sót.”
Noãn Noãn vẫn có chút khó hiểu: “Những thân thể Như phi dù sao cũng chỉ
làm máu thịt bình thường, hang ngày đều chịu nắng gió, tuyết mưa chiếu
qua…….”
“Trên đời này có cái gọi là nhân quả báo ứng.” Con ngươi Long Khê chợt trở nên sắc bén.
Noãn Noãn bị nét mặt hắn làm cho hết hồn: “Long Khê, ngươi làm sao vậy?”
Long Khê xoay người, vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu như nàng thật sự muốn cứu
người ấy ta cũng không cản nàng.” Hắn nói xong chậm rãi nhắm hai mắt
lại, không nhìn cũng không hỏi Noãn Noãn thêm gì nữa.Trong lòng Noãn Noãn
vô cùng nghi ngờ, mới lúc đầu cô còn cho là Long Khê hi vọng mình cứu
Như phi. Nếu quả thật có thể giải Tấc tương tư độc vậy không chững Mẫu
hậu Long Khê cũng có thể cứu sống. Nhưng lại nhìn vẻ mặt Long Khê lúc
này rõ ràng là ẩn chứa điều gì đó không thể nói ra. Rốt cuộc Noãn Noãn
không biết là nên cứu hay không nên cứu.
Long Khê ngồi xếp bằng bên cạnh cô giống như là ngủ thiếp đi, ngũ quan
tuyệt mỹ giống như được điêu khắc từ đá, đẹp đẽ đến cực kỳ.
Noãn Noãn đứng ở bên cạnh hắn đang do dự thì ở xa xa truyền đến tiếng
chem. Giết. Trong lòng Noãn Noãn vừa loạn, cô nhanh chân đi ra khỏi
phòng, đi đến bên cạnh Như phi ngắt vài cành hoa Mạn Châu Sa rồi lại trở về gian phòng.
Giờ phút này cô phải làm gì mới không lo lắng cho Mộ Dung Thánh Anh nữa.
Long Khê mở mắt, ngắm nhìn người nữ nhân bên cạnh, đôi môi khổ sở nhếch lên, trong lòng Noãn Noãn vẫn có người nam nhân kia.
※
Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng tiến vào Càn Khôn điện: “Hoàng huynh, Long Khê cùng Hoàng hậu đang ở Long Thứu cung.”
Người nam nhân đang nắm bản đồ quân sự tay trở nên cứng đờ lại, hắn
ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra chút khổ sở: “Long Khê rốt cuộc cũng đến rồi.”
“Hoàng huynh không đem Hoàng hậu trở về sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên mở miệng.
“Thập Nhất, ngươi lại hành động theo cảm tính rồi. Thánh Li chuẩn bị
công phá cửa thành, ngươi còn muốn quản nhiều việc như vậy sao?” Mộ Dung Thánh Anh cố gắng để cho mình trở nên tỉnh táo, hắn lạnh lùng đi ra
ngoài điện: “Mở cửa thành nghênh địch.”
Mộ Dung Thánh Khuynh nhìn bóng dáng quyết liệt của người nam tử, hắn
bỗng nhiên tức giận, dừng bước lại: “So với Hoàng huynh ta có chút trẻ
con nhưng Hoàng huynh người không cảm thấy mình quá mức lý trí sao? Cũng bởi vì chuyện tình trong lòng người quá nhiều, gánh nặng trên vai quá
nặng cho nên ngươi mới có thể đánh mất Noãn Noãn a.”
Bước chân nam nhân hơi dừng lại rồi cuối cùng vẫn rời di.
Thập Nhất nói rất dung, hắn là đem Noãn Noãn đẩy ra xa nhưng giờ phút
này những việc hắn làm đều là muốn đem Noãn Noãn trở về. Hắn không còn
là con nít chỉ biết dây dưa theo đuổi, hơn nữa hiện tại ahwsn sắp mất
nước. Hắn muốn mang đến cho thần dan mình một đất nước ổn định, khi đó
mới có thể buông bỏ những gánh nặng trên vai, thnah thản làm Kim Ưng
cùng Noãn Noãn tiếu ngạo giang hồ.
Mặc dù biết đây là trốn tránh nhưng thân phận Mộ Dung Thánh Anh này quá bẩn thỉu rồi, không xứng với Noãn Noãn,
Nam nhân kiên định sải bước đi.
Chiến sự kéo dài một ngày một đêm, đến tờ mừ sáng thì bão tuyết đột
nhiên ngừng lại, tầng mây nặng nề phá vỡ một góc trời, ánh nắng ấm áp
chiếu rọi khắp nơi trên mặt đất. Binh lính hai bên cũng mệt mỏi rồi
nhưng căn bản vẫn còn khả năng chém giết, trên mặt đất phủ đầy tuyết
trắng xóa có thể nhìn thấy được vết máu đỏ tương cùng thi thể.
Quân đội thủ thành bởi vì có quân đội kinh thành tương trợ hơn nwuax còn có thế lực của Kim Ưng môn nên càng đánh càng hăng. Mà quân đội của Mộ
Dung Thánh Li vì đã phải chiến đấu hơn mười ngày nên đã sớm mệt mỏi. Hơn nữa thời gian càng kéo dài thì càng làm tan rã ý chí chiến đấu của binh lình.
Trên sườn núi bên ngoài thành, có bốn bóng người được phủ áo đen đang
lạnh lùng quan sát trận chiến này, mỗi người đều phát ra ánh sáng chiếm
đoạt tàn nhẫn.
Đến lúc bọ ngựa bắt ve rồi, chính là giờ phút này.
Đúng lúc bôn bóng áo đen chuẩn bị hành động thì phía chân trời vang lên tiếng kèn hiệu.
“Cái đó là…..” Thanh Long nhỏ giọng mở miệng, nhìn về phương nam.
“Là kèn báo hiệu ngoại tộc xâm lấn, hướng đó là của Trọng Lâu…….. Chẳng
lẽ Trọng Lâu cũng muốn tới tranh giành bát cháo này?” Bạch Hổ thấp giọng nói.
Bốn người liếc nhìn nhau một cái, bọn họ đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hai bên đang giao chiễn bỗng nhiên nghe thấy tiếng kèn thì tất cả đều
dừng lại. Trời càng lúc càng sáng rõ, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng
hơn.
Nửa tháng trước bọn họ có người vẫn còn là huynh đệ, vẫn còn nâng cốc
nói cười, vậy mà giờ phút này lại trở thành kẻ thù muốn lấy mạng nhau.
Mộ Dung Thánh Li lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa nhìn về nới thật cao trên tường thành. Trên tường thành nam tử mặc áo giáp bạc trên tay cầm quân
kỳ của Mộ Dung Vương Triều.
“Gia, không xong rồi, Trọng Lâu nhâ cơ hội đem binh bình xâm lấn biên
quan, chỉ một lát đã vượt qua được con song, xâm nhập vào đất ta.” Một
tên lính cấp tốc tới bẩm báo.
Tất cả binh sĩ đều sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn nhau.
Mộ Dung Thánh Li lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Rút lui.”
Quân lình như thủy triều lui về sau ba mươi dặm, nguy khốn của Đô Thành coi như tạm thời được giải trừ.
TRọng Lâu nắm băt tin tức rất nhanh, trong Hoàng cung, trong Nhự thư
phòng, tất cả đại thần đều không khỏi lo lắng, vì vậy liền tiến hành
thương nghị, rất nhanh chia thành hai phái, nhưng đại đa số đều muốn Mộ
Dung Thánh Anh cùng Mộ Dung Thánh Li liên kết.
“Liên kết?” Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng nhíu nhíu mày, hắn muons liên
thủ nhưng không phải là ở trong tình huống này, hắn muốn làm ta rã quân
đội của Mộ Dung Thánh Li trước.
“Hôm nay chúng ta đề nghi liên thủ tất nhuên sẽ ở thế hạ phong, hơn nữa
Mộ Dung Thánh Li còn là loạn thần tặc tử, chúng ta há có thể bao che?”
Mộ Dung Thánh Khuynh kiên quyết không đồng ý.
Mộ Dung Thánh Anh nhìn Mộ Dung Thánh Khuynh một cái, hắn tự nhiên là
biết Mộ Dung Thánh Khuynh đang lo lắng về cái gf, nhưng giờ phút này
liên thủ không thể nghi ngờ gì nữa chính là đem giang sơn chấp tay đưa
cho kẻ khác.
“Tục ngữ có câu, muốn dẹp loạn ở ngoài trước tiên phải bình ổn bên
trong. NẾu như Hoàng thượng không chịu lùi về sau một bước thì Mộ Dung
Vương Triều thì khó có thể giữ lại được. Huống chi Thánh Nguyên Vương
gia cũng đã đem quân lui về sau 30 dặm, cũng có thể nhìn ra thành tâm
của Vương gia.” Lỗ Trấn kiên quyết ủng hộ liên thủ.
Mộ Dung Thánh Khuynh cười lạnh nói: “Lão Thất cũng chưa phái người tới,
Lỗ Trấn tướng quân làm sao biết lão Thất muốn liên thủ? Chẳng lẽ Lỗ Trấn tướng quân cùng lão Thất có quan hệ?”
Lỗ Trấn lập tức đỏ mặt lên: “Thập nhất Cuwong gia ngài không nên ngậm
máu phun người, ta đối với Hoàng thượng tuyệt đối trung thành, có nhật
nguyệt chứng giám.”
“Tốt lắm.” Mộ Dung Thánh Annh mở miệng cắt đứt sự tranh luận của hai
người bọn họ: “Còn có thời gian mà tranh cãi, không bằng tập trung suy
nghĩ kế hoạch ngăn địch.”
Lỗ Trấn vỗi vàng cúi đầu nhưng trong lòng không phục.
Sau một phút đồng hồ các vị đại thần liền lui ra, Vân Vụ cùng ba vị mĩ am tháo xuống cải trang liền tề tựu ở trong Ngự thư pong.
“Lấy được tin tức xác thực, Trong Lâu đã đánh chiếm được biên quan, sản
nghiệp Kim Ưng môn của chúng ta đã bị hủy trong phút chốc.” Vân Vụ vừa
nói, thân thể trở nên run rẩy.
“Không ngờ Trọng Lâu lại thừa cơ hội mà tiến vào.” Mộ Dung Thánh Anh
hung hăng vỗ long án: “Vân Vụ, ngươi dẫn các huynh đệ trở về, nghĩ biện
pháp ngăn cản Trọng Lâu đại quân vượt qua.”
“Vùng biên quan này đều là cơ sở của chúng ta nhưng hiện tại đã bị tổn
thất một cửa nên sợ rằng chưa chắc đã ngăn cản được” Vân Vụ mở miệng.
“Trẫm biết, nhưng ít nhất có thể kéo dài thời gian, ngươi yên tâm chuyên nơi này Trẫm sẽ nhanh chóng giải quyết, sớm đem binh tới trợ giúp cho
các ngươi.”
Ba người Vân Vụ gật đầu một cái, thời gian hiện tại cấp bách không còn kịp khách sáo, tất cả đều lui ra cáo từ.
Bên trong Linh Thứu cung, Noãn Noãn đem Mạn Châu Sa lấy ra dung dịch tiến hành phân tích.
Long Khê nhìn Noãn Noãn mệt mỏi, chợt tiến lên kéo tay cô: “Nghỉ ngơi một chút đi.”
Noãn Noãn sững sờ, trực giác muốn kháng cự nhưng lại bị Long Khê kéo ra khỏi gian phòng.
Trờ đã sáng rồi, tiếng giết choc cũng biết mất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ba bóng người bên ngoài Linh Thứu cung chợt lóe lên.
“Vân Vụ?” Noãn Noãn sững sờ, chợt lên tiếng, cô tránh ra khỏi Long Khê,
lập tức thi triển khinh công đuổi theo, la lớn: “Vân Vụ, Kim Ưng đang ở
chỗ nào?”