Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 95: Chương 95: Chim to






"Không cắt tóc nữa." Hạ Lan Tuyết đột nhiên giương cao cái đầu nhỏ, cười dịu dàng nhìn hắn, "Ngươi không thích, ta liền không cắt tóc."

Nhìn qua đôi mắt to đang phát sáng của nàng, bàn tay Cơ Hoa Âm vuốt vuốt tóc của nàng, hừ nhẹ một tiếng, "Ngoan ngoãn."

"Nhưng mà." Hạ Lan Tuyết được tiện nghi liền khoe mẽ, đen nhánh con ngươi đảo một vòng, xinh đẹp cười nói, "Ngươi phải chịu trách nhiệm chải đầu giúp ta."

Cơ Hoa Âm chỉ nhàn nhạt cười cười, không có trả lời nàng.

Tiếp tục cầm lược gỗ trong tay chải đầu giúp nàng, sau đó, thuần thục thắt thành búi tóc, tiện tay rút một cây trâm của mình cài lên tóc cho nàng.

"Có gương không?" Hắn búi tóc, làm cho nàng rất mong đợi.

Cơ Hoa Âm rút một gương đồng nhỏ từ bàn đọc sách đưa cho nàng.

Hạ Lan Tuyết cầm ở trong tay nhìn tới nhìn lui , mặc dù so ra kém với Thu Hương búi tóc, nhưng so với thủ nghệ của nàng tốt hơn, nhất là cây trâm xanh ngọc lấp lánh rất đẹp.

Nàng nhận ra là cây trâm hắn thường dùng .

"Cái này tặng cho ta sao ?" Tay nàng vuốt cây trâm, vui mừng quay đầu hỏi.

Vẻ mặt Cơ Hoa Âm không đổi, "Hai mươi vạn lượng bạc, gia cũng không chiếm người tiện nghi."

"Cái gì hai mươi vạn lượng bạc?" Nàng mở to hai mắt mờ mịt hỏi.

Cơ Hoa Âm nheo mắt, từ trong lồng ngực móc ra một xấp ngân phiếu, ở trước mắt nàng quơ quơ, "Quên mất?"

"Cái này?" Hạ Lan Tuyết nhìn chằm chằm ngân phiếu này, một hồi lâu, vỗ đầu một cái, không kìm được vui mừng, "Ngân phiếu này là đồ cưới của ta. Còn cây trâm này là vật đính ước của ngươi đưa ta? Ừm, không đúng, nên nói sính lễ?"

Quả nhiên người này vẫn vậy, mặc dù cây trâm không đáng giá đến hai mươi vạn lượng bạc, nhưng quý ở chỗ tình cảm của hắn dành cho nàng mà đây còn là vật hắn thường mang .

Nàng lý giải lời của hắn như vậy ? Cơ Hoa Âm cũng lười giải thích.

"Ừm, cái lược này cũng đưa cho ta luôn nhé." Hạ Lan Tuyết liếc hắn một cái, thấy bộ dáng không phản đối của hắn, nhanh tay đoạt lấy lược gỗ hắn đang cầm trên tay, nhét vào trong ngực.

Cơ Hoa Âm ngưng mi, "Ngươi thích cướp đoạt sao?"

"Ta đã nói rồi đồ của ngươi không tính là bị đoạt." Hạ Lan Tuyết không thèm để ý chút nào giương mi cười thiên chân khả ái, làm cho người khác không nỡ trách cứ.

Cơ Hoa Âm thần sắc bất đắc dĩ, "Xong, ngươi thích đều cầm đi đi."

"Thật vậy chăng? Cái gì cũng có thể cầm?" Hạ Lan Tuyết ánh mắt tham lam quét một vòng quanh phòng, ánh mắt cuối cùng đã rơi vào trên người hắn, bên trong hai mắt to thoáng tia mạo hiểm.

Cơ Hoa Âm khóe miệng co quắp, Hạ Lan Tuyết nhìn thấy, giảo hoạt cười, "Kỳ thật trong phòng này, ta thích nhất chính là ngươi cũng có thể lấy đi sao?"

Cũng biết nàng có thể như vậy nói, Cơ Hoa Âm bất đắc dĩ lắc đầu, "Chơi đủ liền trở về đi, về sau, đừng đến đây nữa."

"Tại sao?" Hạ Lan Tuyết lập tức ủy khuất bật lên, "Ta mới đến ngươi liền đuổi ta đi? Ngươi cứ như vậy không vui khi thấy ta? Vậy sau này chúng ta thành thân rồi, phải làm sao? Đấy chính là sớm chiều chung đụng."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Cơ Hoa Âm nhẹ liếc nàng một cái, đi đến một chỗ sau tấm bình phong, cầm một đôi giày đi ra.

Không phải là giày thêu của nữ nhân mà là một đôi giày nam nhân to lớn.

"Trước ngươi đi giày vào đã." Hắn đem giày của mình đưa cho nàng.

Hạ Lan Tuyết mỗi tay cầm một cái, cảm giác hai tay ôm hai cái thuyền, "Để cho ta đi ?"

Nàng kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.

"Nếu như ngươi muốn để chân không ra cửa thì không cần đi." Cơ Hoa Âm nói thêm.

"Không phải là giày của nữ sao? Ta nhớ được lần trước không phải ngươi mua cho ta đồ mới sao? Chẳng lẽ liền mua một đôi?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

Cơ Hoa Âm giật mình, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, mới nhàn nhạt hỏi, "Có phải ngươi nghĩ bên trong phủ của ta cần phải đặt một tủ quần áo của ngươi sao ?"

"Có thể chứ?" Hạ Lan Tuyết vui mừng chớp mắt to.

Cơ Hoa Âm đột nhiên nhíu mày, hồ nghi hỏi, "Hôm nay thực sự ngươi chỉ uống một hai bình rượu?"

"Đúng." Hạ Lan Tuyết mờ mịt gật đầu nhẹ.

"Vậy thì cũng tỉnh rượu rồi, sao còn nói lời say thế?" Cơ Hoa Âm bình tĩnh nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết đứng ngốc tại chỗ, bỗng nhiên chỉ trên người xiêm y, la ầm lên, "Vậy ngươi cũng đừng hẹp hòi, y phục có hai bộ, mà giầy chỉ có một đôi sao?"

"Ngươi yêu thích ta?" Cơ Hoa Âm chậm chạp hỏi.

"Hửm?" Không phải đang nói chuyện giầy sao? Hạ Lan Tuyết nháy hai cái con mắt, nội tâm từ mờ mịt chuyển tới mừng như điên, nàng kích động cầm lấy cánh tay của hắn, dùng sức gật đầu, "Ngươi cuối cùng hiểu rồi? Ta vẫn luôn rất thích ngươi nha."

"Nhưng ngươi biết ta thích nữ tử như thế nào không?" Cơ Hoa Âm lấy móng vuốt của nàng ra, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo do nàng túm.

Hạ Lan Tuyết ôm thành ghế, ha ha cười ngây ngô hai tiếng, có chút ít thẹn thùng lại có chút ít đắc ý chỉ chỉ chính mình, "Không phải chính là như ta sao?"

Cơ Hoa Âm chậm rãi mở miệng, "Xinh đẹp tự nhiên, nhưng, tính tình ôn thuận, nhu thuận nghe lời mới có thể hợp tâm tư gia."

"Những tiêu chí này đều phù hợp với ta nha ." Hạ Lan Tuyết dõng dạc.

Cơ Hoa Âm mắt liếc tư thế nàng ngồi, lại nói, "Ngồi có ngồi tướng, đứng có đứng tướng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không nói mọi thứ tinh thông, nhưng cũng không thể cái gì cũng không biết, lại có, nữ công tay nghề không thể quá kém, không cần phải biết may y phục cho ta, nhưng tối thiểu có thể thêu cái khăn, gối đầu các loại, nếu không, còn có thể gọi nữ tử sao?"

"Hả?" Hạ Lan Tuyết đầu đầy hắc tuyến, làm sao mà lúc đầu nói toàn hợp với nàng, nhưng đoạn sau lại toàn nhặt những cái nàng chẳng biết gì và tối kỵ nhất mà nói vậy.

"Kỳ thật, cầm kỳ thư họa làm được cái gì? Còn không bằng múa đao múa kiếm? Đúng rồi, nếu không, ngươi dạy ta luyện kiếm, về sau nếu ngươi nhàm chán có thể bàn luận cùng ta một chút"

Cơ Hoa Âm nhướn mày, ngạc nhiên nhìn nàng.

Hạ Lan Tuyết cũng có chút xấu hổ, cười khan một tiếng giải thích, "Ta sẽ không thêu nữ công, nhưng là, ta dùng châm, có tính hay không? Một châm xuất ra có thể làm cho người khác muốn sống không được, muốn chết không xong, vậy cũng có thể gọi là lợi hại đi?"

Cơ Hoa Âm thâm thúy đôi mắt cuối cùng lại rơi vào trước ngực bằng phẳng của nàng , than nhẹ, "Dù gì những thứ này có thể học được, nhưng mà gia không thích người có vóc dáng như tiểu hài tử ."

"Ta không phải là hài tử." Hạ Lan Tuyết cố gắng ưỡn ngực, nhưng kết quả chỉ là càng thêm nổi bật chính mình hoàn cảnh xấu, nàng tức giận nhìn hắn, không cam lòng nói, "Cũng không phải bắt ngươi cưới ta ngay bây giờ? Ngươi có thể đợi thêm một hai năm nữa. Hiện tại chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm, hai năm sau, chờ ta trưởng thành, sẽ rất đẹp rất đẹp . Sau này, vóc người ta cũng tốt hơn bình thường rất nhiều ."

Trước ngực nàng đã có ít thịt, chỉ là, dùng mắt thường rất khó phát hiện thôi.

"Về việc vóc người ngươi có đẹp hay không, gia tin vào hai mắt của mình." Cơ Hoa Âm ước chừng không muốn lại cùng nàng thảo luận cái đề tài này, lại nói, "Cứ như vậy đi, gia có việc, phái người đưa ngươi trở về."

"Không cần." Hạ Lan Tuyết gấp rút nhảy xuống ghế, bắt lấy hắn, "Ta biết rõ vì sao ngươi muốn đuổi ta đi, không phải do Tô mỹ nhân đến đấy chứ?"

"Ngươi đang ghen?" Cơ Hoa Âm buồn cười.

Hạ Lan Tuyết bĩu môi, "Ngươi lại không thích nàng, ta có cái phải ghen?"

"Vậy ngươi bắt lấy tay ta làm gì?" Cơ Hoa Âm giống như khó hiểu.

"Ta là sợ nàng quấn lên ngươi." Hạ Lan Tuyết trắng mắt liếc hắn, Tô Minh Ngọc năm nay vừa mười tám, là tuổi đẹp nhất của nữ nhân, người nhìn lại giống tiên nữ, hơn nữa tính tình kia, mặc kệ thật sự giả bộ, nói chuyện đều nhu mì điềm đạm , dáng vẻ như rất ôn nhu.

Chủ yếu nhất là, nàng ta có một bộ ngực cao ngất mà nhiều người mơ ước..

Những thứ này đều trong phạm vi hắn nói.

Hiện tại nàng không biết lý do hắn bài xích Tô Minh Ngọc, nhưng nàng lại lo lắng, nhỡ ra có ngày Cơ Hoa Âm bị nữ nhân này quấn lên rồi, nàng biết làm sao?

Kiếp trước, Hạ Lan Chi và Nam Cung Khế liền là cái ví dụ rất tốt.

"A, lời này ngươi dùng để nói người khác? Không xấu hổ." Cơ Hoa Âm nhìn cánh tay đang bị nàng ôm chặt, bất đắc dĩ nhẹ xuy.

Hạ Lan Tuyết đúng là không cảm thấy có cái gì cần e lệ , "Ngươi là nam nhân tương lai của ta, ta bảo vệ ngươi là đúng, chẳng lẽ, còn phải đợi ngươi thích nữ nhân khác, ta mới đến quấn ngươi? Khi đó hữu dụng không?"

Nhất thời Cơ Hoa Âm không biết nói thế nào, đành một lần nữa đẩy móng vuốt của nàng ra.

Hạ Lan Tuyết đắc ý nhún nhún mi, đang định đi ra ngoài với hắn.

Cơ Hoa Âm một phen xách cổ áo nàng, đem nàng đẩy về lại trên ghế, "Đi giầy vào không thì ngồi yên trong phòng”.

"Ta mang giày." Hạ Lan Tuyết lập tức lựa chọn vế trước, hai chân nhấc lên, lập tức lọt vào kia đại nàng gấp hai ba lần trong giày.

Chân không đi đường vẫn thấy bình thường, nhưng đi đôi giày quá lớn này, đi trên đường thật khó khăn, mới vừa bước một bước, lạch cạch một tiếng giầy rơi trên mặt đất, chỉ thấy bàn chân nhỏ nhắn đáng thương của nàng ngừng giữa không trung.

"Làm sao bây giờ?" Mặt mày nhăn lên, Hạ Lan Tuyết rất vô tội nhìn hắn.

"Tự mình nghĩ biện pháp." Cơ Hoa Âm ném cho nàng một cái mắt lạnh.

Hạ Lan Tuyết khẽ nhướng mày, lập tức nảy ra ý hay, lấy dây cột tóc đang buộc trên tay xuống, buộc giày lại.

Như thế không rơi ra nữa mà đi đường cũng tốt hơn một chút.

Đi vài bước, Hạ Lan Tuyết đắc ý, "Như thế nào? Ta rất thông minh, có đúng hay không?"

Cơ Hoa Âm đi ra khỏi cửa, quay đầu lại liền thấy nàng nhảy qua cửa giống như con khỉ.

Mà Hạ Lan Tuyết hiểu sai ý tứ của hắn, thấy khóe môi hắn có vết tích nụ cười, đột nhiên phát điên, hỏi câu, "Đúng rồi, không phải ngươi bị bệnh phù chân chứ?"

Cơ Hoa Âm nở nụ cười, nhưng ánh mắt tươi cười kia lại có thể giết chết nàng

Hạ Lan Tuyết rụt cổ một cái, lại cười cười run rẩy hết cả người , "Nói giỡn thôi, ngươi đẹp trai như vậy, làm sao có thể bị bệnh phù chân được? Cho dù có, ta cũng không chê đâu..."

Đợi nàng cười đủ rồi, Cơ Hoa Âm mới chậm chạp nói, "Bệnh phù chân, mười người cũng có bảy tám người bị, không có gì đáng ngại, cũng có thể trị. Nhưng mà cái bệnh thấp bé không ngực không mông, dù có lắm tiền cũng không trị được."

Hả?"Ngươi có ý gì? Ngươi chê ta là cái thấp bé không có ngực không có mông?" Hạ Lan Tuyết lập tức đi vài bước lên cạnh hắn hừ hừ nói.

Cơ Hoa Âm giương môi cười, "Chỉ là nói vậy thôi làm gì mà ngươi phải có tật giật mình chứ"

"Nhưng ngươi nói chính là ta." Hạ Lan Tuyết như cũ chưa hết giận.

Cơ Hoa Âm đứng thẳng mi, ánh mắt tò mò nhìn nàng một vòng, thở dài nói, "Thực không phải nói ngươi, nếu là nói đến ngươi còn phải cộng thêm một câu."

"Là cái gì?" Hạ Lan Tuyết phồng má hỏi.

"Eo thô chân thô mông đại." Cơ Hoa Âm giải thích.

Hạ Lan Tuyết ngốc rồi, một đôi tay từ trên eo khoa tay múa chân hai cái, "Ở đâu lớn? Eo của ta chưa bằng một nửa ngươi, ngươi mới thô ấy."

Cơ Hoa Âm nhàn nhạt nhướn mày, "Gia chính là rất thô, ngươi gặp qua?"

"Nói nhảm, ta ôm qua nhiều lần, đương nhiên biết rõ." Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu nói, người hắn to lớn như vậy còn chê nàng eo thô chân thô? Còn có cái gì cái mông đại...

Muốn chết, đây là hình dung nàng là loại nũng nịu thủy nộn nộn tiểu cô nương sao?

Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng lắc đầu, lười giải thích.

Lúc này, hai người nghe lén trên nóc nhà, rốt cuộc không nín được cũng bật cười.

"Ai?" Hạ Lan Tuyết nhanh nhẹn nhảy đến trước mặt Cơ Hoa Âm, hai bàn tay mở, giống như gà mẹ hộ con đem hắn bảo hộ ở sau lưng.

"Không cần để ý." Ngón tay Cơ Hoa Âm chọc chọc trên vai nàng, nói tiếp, "Nếu không muốn đi, giúp gia một chuyện."

"Có chuyện gì?" Hạ Lan Tuyết hào hứng lập tức theo nóc nhà chuyển đến trên người Cơ Hoa Âm.

Cơ Hoa Âm vừa đi vừa nói, "Kể từ lần trước ngươi đến đây tính tình của Tiểu Phượng đại biến ."

"Là cái con chim lớn kia à?" Hạ Lan Tuyết vừa nghĩ đến cái con chim ỉa trên đầu mình đã thấy không vui rồi.

Cơ Hoa Âm 'Ừm' một tiếng, lại nói, "Lần trước ngươi nói tìm cho nó một tiểu giống cái, nó vẫn chờ, giờ ngươi đi an ủi nó đi."

"A? Ta? Đi an ủi cái con chim to kia?" Hạ Lan Tuyết kinh ngạc, "An ủi làm sao?"

"Mặc dù có nhiều đặc điểm không rõ lắm, nhưng mà ngươi cũng là giống cái mà ." Cơ Hoa Âm có chút bất đắc dĩ nói.

"A? Ta không phải là chim." Hạ Lan Tuyết không làm, để nàng hầu hạ hắn cũng được, nhưng bảo nàng đi hầu hạ con chim to ỉa bậy kia nàng không đi.

"Hắn có a."

Sau lưng, đột nhiên truyền đến âm thanh ha ha cười của Cơ Hoa Quân, cho dù hắn dùng quạt xếp che đi, nhưng vẫn không che được vẻ tà tứ.

Vừa nói hắn và Nam Cung Triệt vừa đi đến..

Nam Cung Triệt vừa thấy Hạ Lan Tuyết, con mắt giống như phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng hắn có lễ nghĩa hơn Cơ Hoa Quân , đi lên liền đối Hạ Lan Tuyết chắp tay hành lễ, "Hạ Lan thần y, thật là đúng dịp nha, chúng ta lại gặp mặt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.