Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 81: Chương 81: Chương 76: Ai ăn ai






"Còn thiếu ba vạn?" Hạ Lan Phong lúc này mặt liền biến sắc, trách cứ Hạ Lan Tuyết nói, "Cái gì cũng lấy rồi, sao còn thiếu những ba vạn? Hiện giờ thiếu nhiều tiền như vậy, chuyện này làm sao giải quyết được ?"

Ôi, nghe lời nói hoang đường này, Hạ Lan Tuyết bật cười, "Đại lão gia, ngài thật đúng là không lo việc nhà không biết gạo củi mắc à, ngài cho rằng ba vạn lượng bạc là ít à, tùy tùy tiện tiện có thể lấy ra sao?"

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Đồ cũng bán rồi, còn thiếu nhiều như vậy, làm sao để cứu người đây?" Hạ Lan Phong sắc mặt xanh mét, giọng nói cũng không tốt.

Hiện giờ hắn thật uổng là nam nhân, trong nhà xảy ra chuyện, tự mình nghĩ không ra biện pháp, lại đổ toàn bộ cho tiểu nữ nhi mười bốn tuổi.

Nghe cái này xong, trên mặt lão phu nhân cũng hiện lên lo sợ, "Phong nhi, ngươi nói gì vậy, bảo ngươi về cũng chính là để bàn bạc chuyện này. Sao cái gì ngươi cũng hỏi Tuyết Nhi thế, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa bé. Đại sự bên trong phủ còn phải nghe ý kiến của ngươi."

Thật đúng là mẹ con đâu, Hạ Lan Tuyết cho dù tuổi còn nhỏ, cũng nghe ra, lão phu nhân là muốn mượn cơ hội lần này, làm cho Hạ Lan Phong đoạt quyền chưởng gia đâu.

"Quyết định? Ta làm sao quyết định được? Những năm này ở trong phủ ta được coi là chủ nhà sao? Có một phần bạc nào do ta quản sao?" Hạ Lan Phong lại cười lạnh, ánh mắt lại bén nhọn trừng nhìn về Hạ Lan Tuyết, "Nói cho cùng, chuyện này đều là tại ngươi, nếu ngươi không bắt Trầm thị và Chi Nhi đi Thiên Lộc Tự, còn xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?"

Hạ Lan lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, cũng có chút oán giận nhìn về phía Hạ Lan Tuyết rồi.

"Cha đây là đang trách ta sao?" Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng phác thảo môi, thần sắc giống như cười như không, "Thiên Lộc Tự rất linh nghiệm, mà Nhị di nương và Chi Nhi phải đi cầu phúc , theo lý thuyết phải được bồ tát phù hộ mới đúng. Sao tự nhiên lại phát sinh tai họa này vậy? Chẳng lẽ là các nàng làm chuyện gì xấu, Bồ Tát cố ý giáng tội hay sao? "

"Nói bậy!" Hạ Lan Phong nghiêm nghị gào to.

Hạ Lan Tuyết bĩu môi, "Nếu không, nhiều thiện nam tín nữ như vậy, mỗi ngày đi dâng hương cũng nhiều như vậy, tại sao chỉ mẹ con các nàng bị cướp bắt?"

"Này..." Hạ Lan Phong không ngờ miệng lưỡi nàng lợi hại như vậy, nhất thời không biết nói sao.

Ngay trước mặt một phòng đầy người, hắn bị sượng mặt, dứt khoát phất tay áo một cái, hầm hừ nói, "Được được được, ngươi luôn luôn có lý. Vậy đi. Việc này ta không quản, ngươi thích làm sao thì làm đi, dù sao từ trước đến nay là ngươi quản cái nhà này."

Nói, hắn thở phì phì đứng dậy đi.

Hạ Lan lão phu nhân vội vàng gọi hắn lại, "Phong nhi, lúc này ngươi mà mặc kệ thì ai quản đây?"

"Đứng lại!" Hạ Lan Tuyết cũng đứng dậy theo, tàn khốc nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Lan Phong.

Hắn không coi nàng như nữ nhi, nàng cũng không cần xem hắn là cha.

Hạ Lan Phong quay đầu lại, mỉa mai nhìn Hạ Lan Tuyết, "Như thế nào? Gặp chuyện bày bất bình, liền cầu xin lão tử?"

"Đưa đơn nợ ra đây." Hạ Lan Tuyết lười dông dài, trực tiếp đưa tay ra.

Hạ Lan Phong thần sắc cứng đờ, "Đơn nợ gì?"

"Trong nội cung nợ tiền thuốc Bách Thảo Đường, hàng năm đều có viết đơn nợ, cầm đơn nợ có thể đi lấy bạc. Vừa rồi cha nói không đòi được khoản nợ này, cho nên, Tuyết Nhi nghĩ tự mình đi đòi." Hạ Lan Tuyết nói.

Kỳ thật, bạc kia sớm đã bị Hạ Lan Phong lấy rồi, tiêu xài cũng hết rồi, ở đâu còn có thể trả cho nàng.

"Đột nhiên ngươi hỏi ta cái này? Làm sao ta nhớ được để ở đâu? Để ta đi tìm đã, tìm được ta sẽ đưa cho ngươi sau."

Nói xong, bàn chân hắn như bôi dầu, muốn chạy đi.

"Đứng lại." Hạ Lan Tuyết lại quát lạnh một tiếng.

Hạ Lan Phong lần nữa quay đầu lại, thần sắc đã rất không nhịn, "Xú nha đầu, ngươi còn muốn làm cái gì? Ta là lão tử ngươi."

"Ta là Hạ Lan gia gia chủ." Hạ Lan Tuyết nịnh cười trả lời, "Đại lão gia, không phải chỗ bạc kia là bị ngươi vụng trộm tiêu xài rồi chứ?"

"Cái... Nói cái gì? Cha làm sao tiêu chỗ bạc kia được." Hạ Lan Phong ánh mắt lóe lên, nói chuyện cũng không lưu loát rồi.

Hạ Lan Tuyết cong môi cười, "Không thì tốt. Như vậy đi, Đại lão gia ngài bây giờ liền về tìm đi, sáng mai sai người đưa đến Tuyết Uyển."

"Ngươi làm cái gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, ta ở bên ngoài vất vả cả ngày, trở về còn bị ngươi hành hạ." Hạ Lan Phong thẹn quá hoá giận.

Nhưng Hạ Lan Tuyết cũng không sợ, chỉ nhàn nhạt nói, "Đại lão gia, ngài đừng nóng vội, thấy đơn nợ rồi, ta cũng không truy cứu nữa. Thế nhưng, nếu ngài không đưa ra được, ta cũng không khách khí đâu"

"Ngươi muốn như thế nào?" Hạ Lan Phong thần sắc bén nhọn, ánh mắt kia cơ hồ muốn đâm chém Hạ Lan Tuyết rồi .

Hạ Lan Tuyết vẫn như cũ nhàn nhạt cười, "Không như thế nào. Nhưng bảy vạn lạng bạc, Đại lão gia mỗi tháng được cấp hai mươi lượng, muốn hoàn trả khoản bạc này, ôi, cũng phải nhiều hơn hai trăm năm, nhưng, không có việc gì, chờ ngài sau trăm tuổi, khoản nợ này sẽ mất, nữ nhi sẽ không để cho ngài mang theo khoản nợ này vào quan tài đâu, nhưng, trước đó, mỗi tháng tiền bổng lộc của ngài sẽ nhập vào sổ sách của Bách Thảo Đường."

"Ngươi dám?" Hạ Lan Phong trán nổi gân xanh, nắm chặt quả đấm cơ hồ nhịn không được muốn nện vào người Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết thật giống như không thấy được cơn giận của hắn, nhẹ nhàng nhún nhún vai, nhìn như không đếm xỉa tới, giọng nói lại tràn trề ngang ngược cùng uy hiếp, "Sáng mai, ta muốn thấy nợ đơn. Nếu không đúng sự thật, Đại lão gia, từ tháng sau trở đi, bổng lộc của ngài tự Bách Thảo Đường đi lấy."

"Ngươi, ngươi... Tiểu bỉ ổi, trong mắt ngươi còn có người cha là ta sao? Ngươi thật không ngờ đối với ta?" Hạ Lan Phong giận dữ thân thể phát run, nhưng là kia giơ lên cao quả đấm cơ hồ bóp nát, cũng không dám hướng về Hạ Lan Tuyết nện xuống.

Kỳ thật, hắn nếu dám nện xuống, Hạ Lan Tuyết còn kính trọng hắn một ít, nhưng lại là loại nhu nhược như vậy, càng làm cho nàng thêm khinh bỉ.

Trước kia đối đãi nương thân đã là như thế, bên cạnh nương vĩnh viễn giống như chó vẫy đuôi, nhưng một khi không có nương ở đấy, lại vênh vang tự đắc giống như đại gia vậy.

Nam nhân vô dụng, vô năng.

"Tuyết Nhi cũng là vì cứu người, kính xin Đại lão gia có thể lấy sinh mệnh làm trọng, dù sao, Trầm thị cũng coi như nữ nhân của người , Chi Nhi cũng là con gái của người, người cũng không thể để bọn họ bị khinh thường được?" Hạ Lan Tuyết ánh mắt trầm trầm nhìn hắn.

Trong ánh mắt như vậy lộ ra một dòng uy nghiêm cùng ngang ngược, làm cho hắn đột nhiên á khẩu không trả lời được, chỉ chán nản buông lỏng quả đấm, thân thể ngã ngồi trên ghế.

Nhớ tới đêm đó Trầm thị và hắn cùng thương lượng hết thảy, vốn tưởng có thể vét được một khoản lớn, còn có thể hạ tiếng tăm của Hạ Lan Tuyết, không nghĩ tới, đến cùng là trộm gà không được còn mất nắm gạo phải mang hết của cải trong nhà hắn ra sao?

Lão phu nhân và nhị phu nhân nhìn một màn đấu khẩu của hai cha con, đều ngây dại, vốn cho là Hạ Lan Phong một đại nam nhân, lại là cha ruột Hạ Lan Tuyết, có thể chiếm được ưu thế, nói không chừng còn có thể từ đó đoạt gia quyền, làm cho tiểu nha đầu trở thành một hình nhân.

Nào biết, Hạ Lan Phong lại nhu nhược như thế, giống như một người ngu ngốc, nhìn xem, ngay cả một quyền cũng giơ lên giơ xuống không ngừng, Hạ Lan Tuyết đơn giản dùng thêm chút sức, liền đánh cho hắn hoa rơi nước chảy, thậm chí không bằng hạng nữ lưu như các nàng.

Nhị phu nhân nhìn ánh mắt Hạ Lan Phong, ngay cả ý tứ khinh bỉ cũng lười che dấu.

Lão phu nhân lại là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không nói giúp con trai, chỉ khuyên Hạ Lan Tuyết, "Tuyết Nhi, cha ngươi cũng là do nóng vội, ngươi chớ cùng hắn so đo. Muốn đòi bạc trong cung, sao có thể dễ dàng như vậy được? Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên bàn bạc xem ba vạn lượng bạc thiếu kia làm sao giờ?"

"Vâng ạ." Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi, tựa hồ bình phục tâm tư, từ từ ngồi xuống, mới nói, "Tổ mẫu nói đúng lắm, còn thiếu ba vạn, hai ngày này Tuyết Nhi nghĩ các biện pháp khác nhau, cùng lắm là không để ý mặt mũi, đi vay bạc của người khác."

"Khó khăn cho ngươi." Lão phu nhân gật đầu thở dài.

Nhị phu nhân vội hỏi, "Hai mươi vạn lượng bạc đều đưa cho bọn cướp, vậy nhị thúc ngươi thì sao ? Không có bạc chuẩn bị, hắn còn không biết khi nào thì có thể trở về đâu?"

"Cái này." Hạ Lan Tuyết đáy mắt xẹt qua thoáng cái giảo hoạt, ngẩng đầu, nhưng là bất đắc dĩ nhìn về phía nhị phu nhân, "Nhị thẩm, Tuyết nhi hiện thời chỉ có thể hết sức cứu một bên ra, về phần là nhị di nương hay nhị thúc. Hay là nhị thẩm cùng lão phu nhân và đại lão gia thương lượng xem sao."

Nói xong, nàng ung dung đứng dậy, nói, "Đêm đã khuya, Tuyết Nhi có chút mệt mỏi, mọi người cứ bàn bạc đi, xong rồi thì nói cho Tuyết Nhi"

"Tuyết nhi, này..." Nhị phu nhân không cam lòng.

Hạ Lan Tuyết nhưng không có phản ứng lại, trực tiếp ra cửa.

Nàng vừa đi, trong phòng đột nhiên yên tĩnh như chết lặng.

Hạ Lan lão phu nhân nghiêm khắc nhìn chằm chằm Hạ Lan Phong, hận thẳng cắn răng, "Ta nuôi ba người các ngươi, lão Tam là cái đoản mệnh , liền còn dư lại ngươi cùng lão Nhị. Lão Nhị từ nhỏ không ra hồn, ta hết thảy hy vọng đều đặt ở trên người ngươi. Ngươi nói đi, trước đây ngươi rất thông minh mà, ba tuổi thành thơ bảy tuổi thành văn, ngay cả cha ngươi cũng nói sau này ngươi sẽ thành trạng nguyện. Nhưng mà, ngươi xem những năm qua ngươi đã làm gì? Tuổi càng lớn càng ngu xuẩn, mà ngay cả tiểu nha đầu nứt mắt ra cũng không trị được".

Hạ Lan Phong đang ngồi yên lặng, căn bản coi lời lão phu nhân trách mắng là gió thoảng bên tai, giờ phút này, hắn trong đầu nghĩ tới đều là hai mươi vạn bạc Hạ Lan Tuyết chuẩn bị chuộc người.

Ôi, có lẽ chuyện cũng không quá tệ, dù gì, hắn cũng là người cuối cùng hưởng hai mươi lạng bạc, nên bổng lộc của hắn cũng không coi ra gì nữa.

Nhị phu nhân thấy hắn không nói, còn tưởng rằng hắn không có lời nào để nói, liền khinh bỉ phác thảo môi, hỏi lão phu nhân, "Lão phu nhân, chúng ta thương lượng một chút, xem cứu ai trước đi. Nhị gia là con ruột ngài đấy."

"Không cần ngươi phải nhắc nhở." Lão phu nhân đang trong cơn tức giận, cũng không khách khí với nàng, mắt lạnh liếc nhìn nàng, hừ lạnh, "Thanh Nhi là con ta, ta so với các ngươi ai cũng rõ ràng, nhưng là, Chi Nhi cũng là cháu gái của ta, trước mắt, mẹ con các nàng có khó, dùng tiền là khẩn cấp, tất nhiên là cứu bọn họ trước. Thanh nhi lần này cũng là tự làm tự chịu, thường ngày ta đều khuyên hắn nếu có gây chuyện cũng ở chỗ xa một chút, hắn không nghe, lần này cũng coi như cho hắn một bài học vậy."

"Lão phu nhân, ti lễ giám cũng không phải là nơi tốt, cái giáo huấn này cũng muốn lấy mạng hắn." Nhị phu nhân bất mãn kêu la.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, quyết định, "Quyết định như vậy đi, trước cứu Trầm thị cùng Chi Nhi ra, sau đó lại tìm cách cứu Thanh nhi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.