Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 121: Chương 121: Trọng viết






Hạ Lan Tuyết ánh mắt sáng lên, "Có ý gì?"

"Chính là dùng hoa phấn này, mỗi ngày xoa lên ngực ngươi, trong một thời gian ngắn, sẽ to lên rất nhiều..." Tiết ma ma nhiệt tình giải thích.

Hạ Lan Tuyết theo phản xạ cúi đầu xuống, nhìn về phía ngực bằng phẳng của mình, không khỏi đầu đầy hắc tuyến, "Loại đồ tốt này, tại sao ma ma không để dùng?"

Tiết ma ma nhẹ nhàng cười, "Lão thân không giống nha đầu ngươi, có hứng thú nồng hậu với nam nhân như vậy."

"..." Hạ Lan Tuyết quẫn bách, sẵng giọng, "Ta cũng chỉ là đối Hoa Âm có hứng thú, nam nhân khác, ta mới mặc kệ."

"Vậy là được rồi, gia cũng là nam nhân, nam nhân sao, ai mà không muốn nữ nhân của mình tư thái mê người ?" Tiết ma ma cũng không nghĩ đến chuyện nàng là một nữ oa chưa cập kê, thành thật đưa ra ý kiến cho nàng.

Mà Hạ Lan Tuyết nghe, cũng cảm thấy đúng là như thế, Cơ Hoa Âm cũng nhiều lần khinh bỉ vóc dáng của nàng.

Nhưng, nghĩ lại, Hạ Lan Tuyết có chút hồ nghi, "Đây không phải là đồ gia nhà ngươi đưa cho ta dùng chứ?"

"Ngươi suy nghĩ nhiều." Tiết ma ma liếc nàng một cái, ánh mắt có chút khinh miệt, nói, "Nói thật, bắt đầu, gia cho người tìm ta, lúc nói là kính nhờ ta chiếu cố một người, ta nhìn ánh mắt của hắn, liền đoán được là nữ nhân, hơn nữa còn là gia thích nữ nhân. Nhưng là..."

Bà đột nhiên ngừng lại.

Hạ Lan Tuyết hỏi, "Nhưng mà cái gì?"

Tiết ma ma ha ha cười, ý tứ khinh miệt cũng rõ ràng, "Ai biết, vừa nhìn thấy lại là một tiểu nha đầu như ngươi, trừ gương mặt ngươi ra, miễn cưỡng còn có thể chấp nhận, thật sự ta không thấy ngươi còn có chỗ nào tốt."

"..." Hạ Lan Tuyết vẻ mặt có chút dở khóc dở cười, "Cho nên đâu!"

Tiết ma ma trợn mắt, "Gia thích ngươi, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể từ từ dạy dỗ, để cho ngươi có thể có được ân sủng của gia."

"Còn ân sủng? Ngươi coi gia ngươi là Hoàng thượng à?" Hạ Lan Tuyết khinh thường hừ hừ, lão bà tử chết tiệt này còn muốn dạy dỗ nàng? Hừ...

Không thể chịu được nữa, đem bọc giấy ném đi, Hạ Lan Tuyết hung hăng nói, "Món đồ rách nát này, bổn cô nương không cần đâu."

Tiết ma ma cầm lấy bọc giấy, lắc lắc, "Ngươi khẳng định không cần sao?"

"Không cần." Hạ Lan Tuyết kiêu ngạo vênh mặt lên, ánh mắt khinh bỉ bà và đồ trong tay bà.

Tiết ma ma nở nụ cười, chậm rãi nhét bọc giấy vào trong ngăn kéo, lại nói, "Không cần thì thôi, nhưng, lão thân là người từng trải, có câu này cần nhắc nhở ngươi. Sang năm ngươi cập kê rồi? Khi đó có thể lập gia đình..."

"Ừm." Nhớ tới cái này, Hạ Lan Tuyết vừa kích động lại vừa căng thẳng, đợi nàng cập kê rồi, Cơ Hoa Âm sẽ cưới nàng chứ?

Tiết ma ma buồn cười, "Ngươi định lấy dáng dấp này lập gia đình sao? Biết rõ , nói ngươi là tiểu thê tử của gia, không biết, còn tưởng ngươi là khuê nữ của gia với nữ nhân nào đó rồi."

Hạ Lan Tuyết đầu đầy hắc tuyến, ý của bà là chê nàng thấp bé sao, nhìn giống như đứa bé gái chứ không giống con gái gì cả?

Tiết ma ma nhìn nàng, lại hừ nói, "Đừng không phục, ma ma ta ăn muối so với ngươi đi đường còn nhiều hơn, các loại nam nhân ta đều thấy hết rồi, ta so với ngươi hiểu rõ hơn nam nhân, biết rõ như thế nào sẽ làm nam nhân thêm yêu thích. Nhưng, ta làm như vậy cũng không phải vì ngươi, ta chỉ là muốn làm cho gia yêu ngươi hơn một chút."

"Có ý gì?" Hạ Lan Tuyết khó hiểu.

Tiết ma ma khóe miệng nhếch lên, lại lộ ra thoáng cái cười khổ, "Ngươi không cần hiểu, có lẽ, tương lai ngươi sẽ hiểu."

Hạ Lan Tuyết cổ quái nhìn bà, "Tiết ma ma, thần sắc ưu thương như vậy không hợp với lão bà như ngài đâu."

"Ôi." Tiết ma ma oán trách liếc nàng, hừ cười nói, "Nha đầu ngươi, mặc dù ăn nói không xuôi tai nhưng lòng dạ cũng ngay thẳng."

Hạ Lan Tuyết âm thầm lè lưỡi, bà ta đang khen mình sao?

"Nhưng ma, nha đầu." Thanh âm Tiết ma ma đột nhiên nghiêm nghị, còn chứa đựng ý tứ cảnh cáo, "Không dễ gì mà gia thân cận được với một người, hiện thời, hắn đãi ngươi như vậy, cũng làm lão thân không thể tưởng được. Cho nên, ngươi cũng biết phúc, chớ nên làm hắn đau lòng. Tương lai nếu có một ngày, ngươi dám làm cho gia thương tâm ma ma ta liền cắt đứt chân của ngươi."

"Khụ..." Lời này mặc dù không xuôi tai, nhưng từng câu từng chữ đều là bảo vệ Cơ Hoa Âm, Hạ Lan Tuyết đành phải nhịn, "Bà yên tâm, cuộc đời này trừ hắn ra, ta sẽ không nhìn nam nhân khác nhiều hơn một cái."

"Ừm" Tiết ma ma gật gật đầu, "Cũng bởi thấy ngươi thật lòng với gia, lão thân mới chịu đáp ứng gia yêu cầu, rời núi tới chiếu cố ngươi."

"Rời núi?" Hạ Lan Tuyết hiếu kỳ không thôi, chạy vội tới đầu giường, hỏi, "Sao lại là rời núi?"

Tiết ma ma liếc nàng một cái, "Lòng hiếu kỳ của ngươi thật lớn, sao không đi tắm rửa đi?"

"Nói quá rồi, đúng rồi, ta thấy ngài và Hoa Âm tình cảm cũng thân thiết, các người có quan hệ gì?" Hạ Lan Tuyết dứt khoát đặt mông ngồi vào đầu giường, hưng trí bừng bừng hỏi, dáng vẻ giống như hài tử nhất quyết phải nghe nãi nãi mình kể chuyện vậy.

Tiết ma ma hơi sững sờ, chợt sẵng giọng, "Tắm rửa đi, tắm xong trở lại ngủ, cô nương gia không có việc gì đừng có mà nhiều chuyện, thật giống như phụ nữ nhà quê vậy."

"Phụ nữ nhà quê thích buôn chuyện sao? Vậy nương nương trong nội cung thì sao?" Hạ Lan Tuyết giảo hoạt hỏi.

"Nương nương trong nội cung tất nhiên không giống ngươi rồi." Tiết ma ma trừng nàng, "Thật không hiểu người như gia sao lại coi trọng một cô nhóc rắc rối như ngươi chứ?"

"Ôi, ngài về hỏi gia nhà ngài xem, ta cũng muốn biết lý do đấy ." Hạ Lan Tuyết hoạt bát cười.

Tiết ma ma cũng cười theo, nói, "Không cần hỏi, lão thân cũng đoán được, nhất định là gia không chịu nổi ngươi vô cớ gây rối, đành phải theo."

Theo cái từ này, Hạ Lan Tuyết thích, vỗ tay cười nói, "Không sai, hắn sớm nên đi theo ta mới đúng."

"Muốn cho hắn nhanh chóng theo ngươi, dùng tới cái này." Tiết ma ma lại lấy phấn hoa ra, đưa cho Hạ Lan Tuyết.

Hai gò má Hạ Lan Tuyết nong nóng , cuối cùng có chút cảm giác giống cô gái thẹn thùng, "Ma ma, thật sự có tác dụng?"

"Tất nhiên." Tiết ma ma nói, "Ma ma ta cũng ngóng trông ngươi sớm bắt trói gia lại, sớm sinh đứa bé cho gia, như vậy, sau này gia không còn cảm thấy cô đơn nữa"

"Cô đơn?" Hạ Lan Tuyết nhạy cảm bắt được cái từ này, "Hắn tốt như vậy sao lại cô đơn chứ?"

"Sau này ngươi hỏi gia đi, lão thân mệt mỏi, không cùng ngươi nhiều lời." Tiết ma ma đẩy nàng ra, đắp chăn lên, nhắm mắt ngủ.

Hạ Lan Tuyết cũng không truy cứu vì sao lão bà tử này lại nói Cơ Hoa Âm cô đơn, chỉ mở bọc giấy ra, ngửi thấy mùi thơm thanh nhã mê người, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng Cơ Hoa Âm bị mình mê hoặc, vui sướng hài lòng giống như con chuột nhỏ trộm được dầu vừng vậy.

Đợi nàng hừ điệu hát dân gian ra phòng, Tiết ma ma lại mở mắt, đối với bóng đêm ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài, "Chỉ mong nha đầu kia có thể làm cho gia vui vẻ lên!"

- -

Sau khi tắm rửa thoa phấn hoa, Hạ Lan Tuyết chợt cảm thấy chính mình thơm tho, đẹp đẽ, sau khi ngủ ngon giấc, mới rạng sáng ngày hôm sau, nàng đã kéo Tiết ma ma cùng mình đến phủ tướng quân muốn khoe thành quả với Cơ Hoa Âm.

Nhưng mà, Tiết ma ma lại ngăn cản nàng, "Mấy ngày nay, gia đang vội vàng xử lý quân vụ, không có thời gian rảnh rỗi cho ngươi đâu."

"A? Vậy sao." Nghĩ đến tối ngày hôm qua, Cơ Hoa Âm còn chưa có trở lại, Hạ Lan Tuyết rất nhụt chí, nhưng theo như Tiết ma ma nói, lúc này hắn đang bận, nàng không thể đi quấy rầy hắn?

"Nha đầu, nếu đang rảnh rỗi, lão thân dạy ngươi nữ công thêu thùa nhé?" Tiết ma ma đề nghị.

Hạ Lan Tuyết kinh hãi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, "Học cái đấy làm gì?"

"Chẳng lẽ, tương lai sau khi ngươi vào cửa, quần áo của gia vẫn để cho người khác làm sao?" Tiết ma ma hỏi.

Lời này thành công giữ lại Hạ Lan Tuyết bảy tấc, đúng nha, tú nương may xiêm y không phải đều là nữ sao? Nam nhân của mình mà lại mặc xiêm y do nữ nhân khác làm, cảm giác thật quái dị.

Nhưng mà, nữ công thêu thùa , nhớ tới kiếp trước thêu cái uyên ương kia, bị Cơ Hoa Âm cười nhạo nói là vịt hoang, nàng cũng không còn động lực.

"Đây, nhìn xem." Không đợi Hạ Lan Tuyết trả lời, Tiết ma ma giống như là làm ảo thuật, trong tay cầm một khối vải tơ và kim chỉ, chỉ thấy tay phải bà cầm kim, không ngừng tung bay trên vải tơ, tốc độ kia nhanh đến nỗi người xem phải hoa mắt.

Ngay cả Thu Văn vừa bước vào cũng sững sờ , đứng nguyên ở cửa, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ làm Tiết ma ma phân tâm.

Một lát sau, Tiết ma ma vừa thu kim lại, trực tiếp cắm vào bên trong búi tóc của chính mình, lại mở vải tơ ra, một đóa mẫu đơn duyên dáng, sang trọng, lại rất sống động hiện lên trước mắt mọi người.

"Thật là lợi hại." Hạ Lan Tuyết vỗ tay khen ngợi.

Thu Văn đám người lúc này mới đến, nhìn bức tranh thêu, cũng đều vỗ tay tán dương, nhưng quan trọng là chưa thêu ra cái gì, nhưng mà thủ pháp thêu của Tiết ma ma, xe chỉ luồn kim, nước chảy mây trôi, làm cho người xem cảm thấy rất hưng phấn, tim đập thình thịch.

"Muốn học không?" Tiết ma ma cười hỏi.

Không chỉ có Hạ Lan Tuyết, đám Thu Văn cũng nói theo, "Muốn."

Tiết ma ma nhìn đám các nàng, cười, "Lão thân không có ý định thu đồ đệ."

"Vậy ta?" Hạ Lan Tuyết hồ nghi chỉ mình.

Tiết ma ma nhẹ liếc nàng một cái, "Ngươi là người gia thích, tất nhiên là không giống các nàng rồi."

Hạ Lan Tuyết khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Thu Hương các nàng liền vội vàng hỏi, là gia nhà nào vừa ý tiểu thư nhà mình rồi?

Nhưng Tiết ma ma không bát quái cùng các nàng, mà cùng Hạ Lan Tuyết đến một nơi yên tĩnh ở hậu hoa viên, sau đó, dạy Hạ Lan Tuyết cách xe chỉ luồn kim.

Xe chỉ luồn kim, đã là người mắt bình thường đều cảm thấy rất dễ dàng.

Nhưng mà Tiết ma ma muốn nàng học bằng cách bắt nàng nhìn thẳng.

Trên một thân cây ngọc lan trắng, treo một cái kim gỗ rất lớn, cao cũng phải bằng nửa người, mà Tiết ma ma đưa cho nàng một cành cây khô, "Ngươi hãy coi nhánh cây này là chỉ, xuyên qua cây kim gỗ kia, nhớ kỹ, phải làm thật chuẩn xác, nếu như kim gỗ động, ngươi liền thất bại."

"Làm như vậy để làm gì?" Hạ Lan Tuyết không hiểu, chỉ là học thêu thôi, sao phiền phức như vậy?

"Luyện cho ngươi tính kiên trì, chuyên tâm, còn có khống chế được lực." Tiết ma ma trả lời ngắn gọn.

Hạ Lan Tuyết nhíu mày, nghe rất đáng ghét , có thể không học sao?

"Thu Văn các nàng rất muốn học , nếu không..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Tiết ma ma không chút lưu tình ngắt lời nàng, cười lạnh nói, "Không trách được trước khi ta tới, gia có dặn dò ta, nói ngươi không có kiên nhẫn, bảo ta cần đặc biệt dạy bảo. Hôm nay thấy được ngươi quả thật như thế."

Hạ Lan Tuyết cười khan, "Không thể không kiên nhẫn, chủ yếu là ta cũng rất bận ."

"Xem trọng rồi." Từ kẽ hở giữa hai ngón tay Tiết ma ma khẽ xẹt qua , Hạ Lan Tuyết cũng không biết bà muốn cho mình xem cái gì, đột nhiên, bính một tiếng, một con chim to bị thương rơi xuống bên cạnh chân nàng.

Tiết ma ma thu hồi ngân châm nói, "Gia nói, ngươi sử dụng kim châm rất tốt, nên lão thân muốn dạy ngươi bộ pháp kim châm này. Nhớ kỹ, kim trong tay ngươi, chẳng những có thể lấy may quần áo, thời khắc mấu chốt còn có thể giết người bảo vệ tính mạng."

Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên, lại ngẩng đầu nhìn chim choc đang bay qua lại trên bầu trời, lại cúi xuống nhìn con chim đang bị thương rơi dưới chân mình.

Cuối cùng sáng tỏ, Tiết ma ma là chân nhân bất lộ tướng a, chắc chắn bản lãnh cũng không nhỏ

Nhưng là, dạy nàng luyện võ sao?

Nàng bình sinh rất ghét, Cơ Hoa Âm dạy miễn cưỡng còn có thể học.

Nhưng thay đổi thành người khác, nàng nhưng là một khắc cũng không chịu nổi.

"Hoa Âm hắn nhắc nhở ngươi dạy ta điều này?" Nàng hỏi.

Tiết ma ma cười cười, "Gia bảo ta dạy ngươi thi thư lễ nghi, cầm kỳ thư họa."

"..." Hạ Lan Tuyết yên lặng, so với những thứ kia, nàng tình nguyện học thêu thùa may vá, nhưng, nàng cũng rất tò mò, "Vậy sao bà không làm theo như hắn nói? Ngược lại dạy ta công phu?"

"Ôi." Tiết ma ma sâu không lường được hừ hai tiếng, "Ngươi đoán?"

"..." Hạ Lan Tuyết ói, "Ma ma bà có thể đừng làm ra trạng thái như tiểu nữ tử thế này , rất dọa người ."

"Nha đầu chết tiệt kia." Tiết ma ma không khách khí cốc đầu nàng một cái.

Hạ Lan Tuyết ôm đầu, vẻ mặt không tình nguyện, "Không phải là bà ước gì ta biến thành nữ tử thi thư không thông, lễ nghi không hiểu, cầm kỳ thư họa ngu ngốc chứ? Như vậy, gia các người có thể đi thích nữ tử khác tốt hơn rồi, thí dụ như, cô nương Thanh Anh bà nhắc lúc trước."

"Ừm, đầu óc ngươi không ngu ngốc, cái này cũng có thể nghĩ ra được. Vậy rốt cuộc ngươi có học hay không?" Tiết ma ma gọn gàng dứt khoát hỏi.

"Học, như thế nào không học? Lão tử chẳng những muốn học vũ, thi thư lễ nghi, cầm kỳ thư họa, lão tử tất cả đều học, tức chết ngươi." Hạ Lan Tuyết hung dữ nói.

Tiết ma ma nhướn mày, "Được, chỉ sợ ngươi nói thì dễ, làm lại khó."

"Chờ xem." Hạ Lan Tuyết cầm cành cây trên mặt đất, đâm xuyên qua cây kim gỗ đang treo kia.

Mặc dù lỗ kim rất lớn, nhưng, nếu không chuyên tâm tỉ mỉ, thật đúng là khó xuyên qua đi.

Hạ Lan Tuyết nín thở ngưng thần, luyện cho tới trưa, cuối cùng thành công được hai lần.

Đến lúc ăn cơm trưa, nàng đã mệt rã rời rồi, ngay cả cánh tay cũng nâng không nổi, lúc ăn cơm chỉ ước có người đút cho ăn.

Nhưng Tiết ma ma không phải là Cơ Hoa Âm, vô luận nàng làm nũng ăn vạ, nhất quyết không cho phép nàng lười biếng dùng mánh lới.

Sau khi ăn xong, lại cầm mảnh vải tơ lên, đưa cho nàng thêu .

Nhưng nàng chỉ biết thêu mỗi vịt hoang còn những cái khác đều không biết.

Bất đắc dĩ, nàng lại thêu vịt hoang thêm một lần nữa.

Sau khi thêu xong, giao cho Tiết ma ma, bà lại rất hài lòng gật đầu, làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy, chẳng lẽ trình độ thêu của nàng đã tăng lên?

Trước cơm tối, nàng lén ra lệnh cho bọn Thu Hương quấn lấy Tiết ma ma, còn mình thì vụng trộm chạy ra ngoài bằng cửa sau.

Cả ngày không gặp hắn, thật sự là nghĩ sợ.

Lại nói, thành quả cả ngày nay của nàng, cũng nên cho hắn biết một ít.

Rất may, lúc nàng đến, Cơ Hoa Âm đang ở trong thư phòng viết cái gì đó, bốn phía đốt đèn ngọc lưu ly, ánh sáng ôn nhuận bao phủ hắn, làm cho hắn thoạt nhìn rất thanh nhã ôn nhu, không giống võ tướng, mà giống như một thư sinh yếu đuối.

Làm cho người ta nhìn có một loại xúc động muốn đụng ngã a.

"Tiến vào." Cơ Hoa Âm đột nhiên đặt bút xuống, nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy như đêm ngó nàng.

Hạ Lan Tuyết tim cứng lại, chỉ liếc mắt một cái, nàng đã có cảm giác muốn chết đuối bên trong đôi mắt vừa ôn nhu vừa thâm thúy đó.

"Không dám đi vào?" Thấy nàng tựa ở cửa không động đậy, Cơ Hoa Âm hơi nhíu mày.

Hạ Lan Tuyết cũng cười khan, "Ta quấy rầy đến ngươi sao?"

"Đúng." Cơ Hoa Âm trả lời.

Hạ Lan Tuyết đã đi tới, vốn định cùng hắn nũng nịu chút kể khổ hôm nay, nhưng khi nhìn thần sắc lạnh nhạt của hắn, đột nhiên đứng bên cạnh hắn, sẽ không dám làm càn.

Nàng cảm giác hắn khó chịu với mình.

"Hoa Âm." Nàng dè dặt gọi hắn, "Ngươi ăn cơm tối chưa?"

"A, ngươi chưa ăn sao?" Cơ Hoa Âm hỏi ngược lại nàng.

Hạ Lan Tuyết vốn định gật đầu, nhưng ngẫm lại, chính mình thừa dịp lúc bọn Thu Hương bày cơm, vụng trộm chạy ra ngoài , sẽ không dám nói, chỉ nói, "Ta ăn rồi"

"Vậy sao." Cơ Hoa Âm nhàn nhạt hừ một tiếng, cúi đầu, rút một tờ giấy từ trong quyển sách ra để ở trên bàn.

Hạ Lan Tuyết vừa thấy chữ trên giấy, lập tức vui vẻ, "Đây không phải là ta..."

"A, cũng không biết là tên ngu ngốc hay trẻ em nào , đặt trên bàn viết của ta, chữ xấu cũng thôi, lại còn bôi lung tung chữ như gà bới, thật nên tìm một phu tử thật tốt học tập lại đi" Cơ Hoa Âm bất đắc dĩ ngắt lời nàng, lại giống như giọng mỉa mai, "Lại còn dùng Kinh Thi nữa chứ, chắc cũng chỉ là nghe người ta nói, chứ không hiểu nghĩa gì đâu."

"..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết hơi cứng lại nói quanh co, "Kia, kém cỏi như vậy sao?"

"Đương nhiên, gia chưa bao giờ thấy chữ ai xấu như vậy ." Cơ Hoa Âm liếc nhìn nàng giống như lúc này mới phát giác thần sắc nàng không ổn, hỏi, "Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chữ viết này không xấu?"

"Không, đích xác là xấu." Hạ Lan Tuyết gấp rút phủ nhận, hắn đều cảm thấy xấu, nàng lại cảm thấy không giống, chẳng phải là chứng tỏ ánh mắt đánh giá của nàng có vấn đề sao.

Cơ Hoa Âm cong môi cười, "Đúng vậy, Tuyết Nhi chữ của ngươi còn đẹp hơn này nhiều, hay là ngươi viết lại bức thư này cho ta đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.