Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 74: Chương 74: Tương kế tựu kế




Bắt cóc?

Hạ Lan Tuyết lệch nghiêng tựa vào trên ghế, lành lạnh nhìn Cẩm Tú, khẽ cười nói, "Cô nương, ban ngày ban mặt cũng đừng dọa người chứ, Nhị di nương và Chi nhi muội muội phải đi Thiên Lộc Tự, làm sao lại là bị người bắt cóc chứ?"

"Là thật, đại tiểu thư, người đi theo mới vừa về nói." Cẩm Tú lo lắng nói.

"Vậy sao? Người đâu?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

"Lão phu nhân đang tra hỏi, đại tiểu thư, ngài mau qua đó đi? Lão phu nhân sắp nổi điên rồi." Cẩm Tú như tức giận đến giậm chân.

"Sắp nổi điên sao?" Hạ Lan Tuyết nhướn mày, lúc trước mẫu thân đi Hàn Mai cốc hái thuốc, mất tích vài ngày, cũng không thấy một ai trong phủ này lo lắng sốt ruột, sau đó quan phủ tìm đến, mọi người mới biểu hiện ra vẻ quan tâm, lo lắng, nhưng mà thật sự là lo lắng cho mẫu thân có mấy người?

Nàng còn nhớ rõ, ngay cả một giọt nước mắt giả tạo lão phu nhân cũng không có rớt đâu , từ đầu đến cuối đều nói không chịu nổi sự đả kích này, liên tục ở trong phòng không chịu ra.

Kiếp trước, nàng còn nhỏ, cứ cho rằng lão phu nhân thật sự chịu không nổi đả kích bệnh nặng không thể đi ra ngoài gặp người, nhưng mà về sau, lúc nàng chết, ha ha, thật đúng là ông trời có mắt để cho nàng thấy chân tướng thật sự.

Sợ rằng lúc mẫu thân qua đời, lão bà này cũng ở trong phòng âm thầm vui sướng đi.

Vậy mà bây giờ, một tiểu thiếp cùng với thứ xuất bị bắt cóc, còn chưa có chết đâu, đã muốn nổi điên rồi? Diễn cho nàng xem sao?

"Vâng, đại tiểu thư, ngài mau sang đi ạ? Hiện tại lão gia không có ở nhà, ngay cả một người để bàn bạc cũng không có, lão phu nhân sao không nóng nảy được?" Cẩm Tú tận tình khuyên bảo.

"Cũng đúng." Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, "Lão nhân gia bà cũng đã sáu mươi tuổi rồi? Bây giờ trời lại rất nóng bức, rất dễ xảy ra chuyện không may."

"Đúng vậy, đại tiểu thư." Cẩm Tú nhanh chóng đáp lời, hận không thể trực tiếp đi lên kéo nàng.

Nhưng Hạ Lan Tuyết bản tính chậm chạp, tuy là nói như vậy, nhưng thân thể vẫn lười biếng ngồi nguyên tại chỗ , "Vậy đã phái người đi thông báo lão gia chưa?"

"Đã phái người đi rồi ạ." Cẩm Tú nói, "Hay là ngài cũng qua chỗ lão phu nhân, cùng thương lượng đối sách ."

"Đúng vậy, ngươi xem, ta quýnh lên quên mất, đi thôi." Hạ Lan Tuyết lúc này mới chậm chạp đứng dậy, phân phó, "Thu Văn, ngươi theo ta đi một chuyến, Thu Hương, Đàn Hương, hai người các ngươi chờ ở nhà, đợi ta từ chỗ lão phu nhân về."

"Vâng ạ." Thu Hương, Đàn Hương cùng gật đầu.

Sau đó, Cẩm Tú đi thật nhanh phía trước dẫn đường, Hạ Lan Tuyết cùng Thu Văn cũng theo sát, giống như là vì mẹ con Nhị di nương bị bắt cóc mà lo lắng.

Khi đến phòng lão phu nhân, Hạ Lan Tuyết chưa kịp hành lễ, đã nghe thấy Hạ Lan lão phu nhân nức nở, "Tuyết nhi, phải làm sao bây giờ? Trầm thị và Chi nhi muội muội của con bị bọn cướp bắt cóc rồi, ô ô."

"Lão phu nhân, ngài đừng vội, Tuyết nhi đến rồi, nhất định sẽ tìm cách cứu người ." Nhị phu nhân Đường thị, đứng ở bên cạnh lão thái thái, một bên dùng khăn giúp đỡ lau nước mắt, một bên nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết nói.

Ngồi xuống vị trí, thấy Tam phu nhân Trần thị và con gái Hạ Lan Nguyệt đã ở đó, nhưng hai mẹ con nhà này thật ít nói, theo như đám nha hoàn vẫn nghị luận , chính là ba ngày không thấy nói một lời.

Lão phu nhân có việc, từ trước đến nay vẫn xem các nàng là không khí, chưa bao giờ đi tìm.

Lần này thậm chí ngay cả mẹ con các nàng cũng tìm tới, cũng có chút hiếm thấy rồi.

Mẹ con Tam phu nhân thấy Hạ Lan Tuyết đến, vội vàng hành lễ.

"Tam thẩm mau ngồi đi." Hạ Lan Tuyết nhân thể ngồi xuống bên cạnh Trần thị, hỏi, "Có chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi Cẩm Tú có nói qua, nhưng cháu vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra làm sao, vì sao mẹ con nhị di nương lại bị bắt cóc?"

"Đây”. Lão phu nhân đưa tờ giấy trên mặt bàn cho Cẩm Tú, để nàng ta đưa cho Hạ Lan Tuyết xem.

Hạ Lan Tuyết vừa nhìn, hóa ra là bọn cướp đưa tin.

Trong thư nói, bởi vì huynh đệ bọn họ thiếu tiền, muốn mượn ít tiền của Hạ Lan đại tiểu thư, không nhiều lắm, hai mươi vạn hai.

Tiền đến thả người, nói cách khác, nếu không mang tiền đến sẽ đưa mẹ con Trầm thị bán vào thanh lâu tiếp khách.

"Người mang tin về đâu?" Hạ Lan Tuyết để thư xuống, ngẩng đầu hỏi.

"Mau gọi Hồng Vũ tiến đến." Lão phu nhân vội vàng nói.

Có nha hoàn vội vàng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, Triệu Hồng Vũ chật vật tiến vào.

"Nô tài thỉnh an Lão phu nhân và đại tiểu thư." Triệu Hồng Vũ này là người thành thật , bình thường chịu trách nhiệm đánh xe ngựa trong phủ, lần này, là đưa mẹ con Trầm thị đi.

"Chỉ có mình ngươi trở lại ?" Hạ Lan Tuyết nghi hoặc hỏi, nàng còn phái hai gã sai vặt trẻ tuổi đi cùng, sợ trên đường xảy ra sự cố .

Triệu Hồng Vũ con mắt đỏ bừng, tựa hồ đã khóc, "Đều chết hết, chỉ có mình nô tài quay về ."

"Đều chết hết?" Sắc mặt Hạ Lan Tuyết trầm xuống, "Ta tưởng bọn chúng chỉ cướp tiền, lại còn giết cả người nữa."

"Ô ô ô ô." Triệu Hồng Vũ chỉ lo khóc, ở Hạ Lan phủ làm người hầu mấy chục năm, sớm đã quen với cuộc sống an ổn, ai biết hôm qua lại xảy ra chuyện như vậy, chính tận mắt chứng kiến hai cái hậu sinh bị người ta chém chết trước mặt mình, cái loại cảm giác khiếp sợ cùng đau khổ đó khó có thể tưởng tượng được.

"Thế nhị di nương và Chi nhi muội muội đâu? Có sao hay không?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

Triệu Hồng Vũ lắc đầu, "Những người kia không làm hại đến bọn họ, chỉ đưa ra thời hạn ba ngày phải mang bạc đến chuộc về, nếu không, bọn họ liền..."

Nói, Triệu Hồng Vũ lại khóc lên.

Một đại nam nhân khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, Hạ Lan Tuyết quan sát thật sự là hắn bị khiếp sợ.

"Thu Văn, dẫn hắn đi vào, cho người chăm sóc cho hắn."

"Vâng ạ, đi theo ta đi." Thu Văn nói.

"Ô ô, Tuyết nhi, ngươi cũng nghe thấy rồi, bọn bắt cóc này không phải là người mà, ngay cả người cũng dám giết, còn có cái gì làm không được? Hiện thời, Trầm thị cùng Chi Nhi rơi vào tay bọn họ, tất nhiên không thể tốt được, chúng ta mau lấy tiền cứu người thôi." Lão phu nhân dùng khăn chấm nước mắt, đau lòng nói.

"Vâng ạ." Sắc mặt Hạ Lan Tuyết nghiêm trọng, tán thành gật đầu, "Tổ mẫu nói đúng lắm, vậy thì nhanh lên lấy tiền đi."

"Đúng vậy, " nhị phu nhân Đường thị là người đầu tiên hùa theo, "Mặc dù bình thường quan hệ của ta với mẹ con Trầm thị cũng không tốt lắm, nhưng cũng là người sống chung một nhà, hiện tại, mẹ con các nàng gặp nạn, ta không thể ngồi yên được. Vậy ta góp hai trăm lượng ."

Hai trăm lượng? Với việc không góp tiền có gì khác nhau đâu?

Hạ Lan Tuyết buồn cười, đúng là mẹ con Trầm thị ở trong mắt nàng ta không đáng giá gì.

Nhị phu nhân đã nói như thế, tam phu nhân cũng chần chờ đứng lên, lắp bắp nói, "Chúng ta, vậy. Cũng góp hai trăm lượng."

"Tốt rồi, vậy là có bốn trăm lượng rồi." Nhị phu nhân khí thế giống như được cổ vũ rất lớn, đôi mắt kia rất nhanh liền chuyển về phía Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết mím môi, tựa hồ suy nghĩ rất kỹ, lớn tiếng nói, "Hai thím đều xuất bạc riêng ra, vậy ta cũng không thể làm ngơ rồi, như vậy, ta góp một ngàn lượng."

"Một ngàn?" Nhị phu nhân khó có thể tin nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, đột nhiên, khóe miệng nhếch lên, trào phúng cười nói, "Tuyết nhi, một ngàn lượng, thêm ta với tam thẩm ngươi nữa , tổng cộng cũng có một ngàn bốn trăm lượng rồi. Nhưng vẫn còn kém hai mươi vạn rất nhiều, làm sao cứu người đây?"

"Cái này?" Hạ Lan Tuyết buồn buồn nhíu mày, bất đắc dĩ hỏi, "Vậy làm sao bây giờ? Tuyết nhi chỉ có bằng đấy bạc thôi, đây là tính cả bạc riêng của mấy nha hoàn ở chỗ cháu nữa rồi đấy."

Lão phu nhân lập tức nghẹn ngào rồi, "Vậy phải làm thế nào đây? Vừa rồi ta mới đem bạc riêng ra tính toán cũng chỉ có gần năm ngàn lượng thôi. Tính cả vào nữa cũng không đủ rồi."

"Theo ý của ta." Nhị phu nhân nhẹ nhàng thở dài, nhìn Hạ Lan Tuyết nói, "Tuyết nhi, nếu là bình thường, ta cũng không nói thế này đâu, nhưng là, trước mắt Chi Nhi muội muội ngươi ở trong tay người xấu, ta mới nói."

"Nhị thẩm cứ nói đừng ngại, chỉ cần có thể cứu Nhị di nương và Chi Nhi ra, Tuyết Nhi xin nghe theo." Hạ Lan Tuyết nghiêm túc nói.

"Ừm, đứa bé ngoan." Nhị phu nhân tán thưởng gật đầu, nói tiếp, "Nhà chúng ta không có bạc, nhưng Bách Thảo Đường muốn xuất ra hai mươi vạn là có khả năng mà."

Quả nhiên, cuối cùng cũng đánh chủ ý đến đó.

Hạ Lan Tuyết đáy lòng cười lạnh, nhưng trên mặt như là đang cân nhắc, rất lâu, đành thở dài nói, "Không dối gạt Nhị thẩm, nếu là một năm trước, khi mẹ cháu còn sống, bỏ ra hai mươi vạn bạc, có lẽ không là vấn đề. Nhưng là bây giờ, mọi người cũng biết, Tuyết nhi còn ít tuổi, không hiểu kinh doanh, hơn nửa năm nay, Bách Thảo Đường hao tổn không ít."

"Dù hao tổn thế nào, cũng không thể biến thành cái dạng không xuất ra nổi hai mươi vạn chứ ." Nhị phu nhân bĩu môi.

Hạ Lan Tuyết không vội không chậm, giải thích, "Đúng vậy, nhưng là, Nhị thẩm chẳng lẽ không biết, dược liệu cung cấp cho trong cung cả năm đến đầu năm sau mới thanh toán, nhưng là, nương thân vừa đi, trong cung nợ bạc đến nay cũng chưa có trả. Tổ mẫu, chuyện sổ sách này, là cha phụ trách, hơn nửa năm nay cha chạy vạy ở trong cung vì chuyện sổ sách này, cũng tốn không ít bạc rồi? Do vậy, mà Bách Thảo Đường không có một phân bạc thu nhập nào ."

Lão phu nhân nghe vậy, ánh mắt khẽ lóe lóe, vội hỏi, "Cha ngươi tính tình yếu đuối như vậy, việc này giao cho hắn làm, ai, cũng là thiếu sót, hắn làm sao có thể lấy bạc lại được."

"Đúng vậy, việc này sao lại giao cho đại ca làm thế? Làm sao hắn có thể đi liên hệ với những người kia được, việc này nên giao cho nhị thúc ngươi làm mới đúng." Nhị phu nhân trong lòng thầm nghĩ, những tiền thuốc mà trong cung nợ kia, tám phần là bị Hạ Lan Phong nuốt riêng.

"Nói đến nhị thúc, Nhị thẩm, có chuyện, cháu phải nói cho thẩm đấy." Hạ Lan Tuyết gấp rút nói, "Lần trước, không phải là ngài bảo cháu cứu nhị thúc sao? Cháu phái người đi làm, nhưng người của ti lễ giám không nghe, không có biện pháp, cháu phải đem tiền mua dược sáu tháng cuối năm của Bách Thảo Đường xuất ra , tổng cộng năm vạn bạc, để chuẩn bị lo lót, nếu có thể cứu ra luôn là tốt nhất, nhưng nếu không thể cứu ra được, cũng có thể làm cho nhị thúc ở bên trong không phải chịu khổ nhiều. Dù sao, cái loại địa phương như ti lễ giám, người đi vào trong đó cũng không tốt được."

Vừa nói đến chuyện này, vành mắt Nhị phu nhân hồng lên, "Vậy, Tuyết nhi, nhanh chuẩn bị đi, vì nhị thúc ngươi, mấy ngày nay ta cũng không thể chợp mắt được."

"Nhưng mà năm vạn lạng bạc để lo cho nhị thúc, vậy chuyện của Chi Nhi muội muội phải làm sao bây giờ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết xịu xuống, dáng vẻ rất khổ sở.

Nhị phu nhân vội vàng nói, "Tất nhiên là cứu nhị thúc ngươi, chỗ Chi Nhi muội muội ngươi năm vạn lạng cũng không đủ đâu, chúng ta tìm biện pháp khác vậy."

"Vậy ý tứ tổ mẫu?" Hạ Lan Tuyết nhìn về phía Hạ Lan lão phu nhân.

Tay Hạ Lan lão phu nhân liên tục vân vê tràng hạt, trong miệng nói lẩm bẩm.

"Lão phu nhân, ngài nói gì đi ạ." Lúc này nhị phu nhân đã nóng ruột rồi.

Lão phu nhân chậm rãi mở mắt, khó xử nói, "Thanh nhi phải cứu, nhưng là, mẹ con Chi Nhi cũng phải cứu, ta không thể nhìn mẹ con các nàng bị người ta làm nhục được."

"Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?" Nhị phu nhân nghe lời này, cũng biết trong lòng lão phu nhân nghiêng về mẹ con nhà kia, sắc mặt kéo xuống, giận.

Hạ Lan lão phu nhân làm sao biết nên làm cái gì bây giờ? Bà chỉ là một lão phu nhân bình thường, lúc tuổi còn trẻ, điều kiện gia đình cũng tốt, cũng được xem là một gia đình khá giả, sinh ba con trai, áo cơm cũng tạm ổn.

Nhưng chính thức có được cuộc sống như hiện tại, áo cơm không lo, nha hoàn thành đàn, là từ khi Phượng Khinh La được gả đến tạo cho.

Cho nên, đối với những chuyện nhỏ nhặt bà không ít mưu kế, nhưng khi chuyện lớn xảy ra, bà cũng không biết làm thế nào.

Sau đó, bà nhìn về phía Hạ Lan Tuyết hỏi, "Tuyết nhi, cháu có thể nghĩ biện pháp vẹn toàn cả hai bên được không ?"

"Đúng vậy, Tuyết nhi, ngươi ngẫm lại, xem ở chỗ nào có thể lấy thêm bạc được bây giờ?" Nhị phu nhân nhắc tới bạc con mắt liền nổi lên lục quang.

Hạ Lan Tuyết cắn cắn môi, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, "Bạc tiền, như vậy, cháu có hai cái phương pháp."

"Thật sự, mau nói." Nhị phu nhân thúc giục.

Hạ Lan Tuyết ánh mắt trầm xuống, nói, "Thứ nhất, đợi cha về, rồi bảo ông ấy giao tiền nợ ở trong cung ra, nếu mà chưa đòi được thì cháu tự mình đi, trước kia thì không nói làm gì, nhưng hiện giờ nhà ta gặp chuyện như vậy, cháu cũng không tin, bọn họ không động lòng trắc ẩn? Nếu mà họ vẫn không chịu trả, cháu sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, cháu không tin hoàng thượng lại đi nợ tiền của một đứa bé."

Hạ Lan lão phu nhân nghe vậy, da mặt cứng đờ, vội hỏi, "Còn biện pháp thứ hai thì sao?"

"Chỉ có thể dựa vào mọi người thôi." Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, bất đắc dĩ thở dài nói, "Chúng ta mặc dù hiện bạc không nhiều lắm, nhưng là, những năm trước đây, mẫu thân mua không ít đồ tốt bày trong nhà, đem ra ngoài bán lấy bạc, đừng nói là hai mươi vạn hai, hai trăm vạn hai cũng đủ ấy chứ?"

"Nào có nhiều như vậy?" Nhị phu nhân mặt liền biến sắc, ngượng ngùng hừ nói.

"Mặc kệ bao nhiêu, tóm lại trước mang đi bán lấy bạc đã." Hạ Lan Tuyết vừa nói vừa nhìn về phía cửa, "Thu Văn, có ở đây không?"

"Có nô tỳ." Thu Văn lập tức tiến đến, vừa rồi dàn xếp ổn thỏa cho Triệu Hồng Vũ, nàng đã trở lại rồi.

Nhị di nương xảy ra chuyện, lão phu nhân cùng nhị phu nhân không lo, cũng không vội vã tìm đại lão gia, mà đem toàn bộ chuyện này đẩy đến trên người một tiểu cô nương như Hạ Lan Tuyết, lại mở mồm ra là đòi tiền, thật đúng là không còn lý lẽ nữa.

Để cho nàng đứng ra mà nàng chỉ mới có mười lăm tuổi, chỉ lớn hơn Hạ Lan Chi có hai tháng mà thôi.

Còn có, lão phu nhân và nhị phu nhân mà không có tiền? Lúc đại phu nhân làm chủ nhà, chi tiền cũng không chi li, trong sáng ngoài tối bị họ gạt đi không biết bao nhiêu bạc rồi , đừng nói đến gần hai mươi vạn, mà một người muốn hai mươi vạn chỉ sợ cũng để cho bọn họ cầm đi .

Vậy mà có chút chuyện lại muốn Hạ Lan Tuyết lấy tiền của Bách Thảo đường chi dùng, bạc này một khi dùng đến, tiền vốn quay vòng của Bách Thảo Đường cũng gặp khó khăn, làm sao có thể tiếp tục buôn bán được ?

Những người này tâm đúng là bị chó tha, các nàng không nghĩ đến nếu không có Bách Thảo Đường một nhà ngu ngốc này có thể sống an nhàn qua ngày hay sao?

Thu Văn ở bên ngoài, đều nghe hết những gì diễn ra trong phòng, trong lòng đã sớm bốc hỏa, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ xông vào, nhưng bây giờ, nàng tin tưởng Hạ Lan Tuyết sẽ xử lý, cho nên, liên tục chịu đựng.

Hiện tại, Hạ Lan Tuyết gọi nàng, nàng vội vã tiến đến, hỏi, "Tiểu thư có gì phân phó?"

"Ngươi trở về phòng hỏi Thu Hương lấy chìa khóa kho, mang thêm vài người, lựa chút thứ đáng giá, mang đi hiệu cầm đổ đổi lấy ít bạc." Hạ Lan Tuyết phân phó.

Thu Văn đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, "Tiểu thư, những thứ đó đều là trân bảo mà đại phu nhân khi còn sống yêu thích nhất."

"Đồ chỉ là vật chết , người là sống. Chỉ cần người ở đây, những vật này sớm muộn sẽ trở lại." Hạ Lan Tuyết nhìn nàng nháy mắt, an ủi.

"Vâng ạ." Thu Văn tựa hồ không dám nói nữa cái gì, chỉ đành phải khom người lui.

Bên này, nhị phu nhân và lão phu nhân nhìn nhau, đáy mắt lóe qua ánh tối tăm.

"Nếu đã có bạc bỏ ra rồi, ta cũng yên lòng, lão phu nhân, tức phụ về phòng trước, những ngày này lo lắng nhị gia, thân thể con dâu cũng có chút mệt mỏi rồi." Nhị phu nhân vội vàng muốn chạy.

"Từ từ đã." Không đợi lão phu nhân mở miệng, Hạ Lan Tuyết mở miệng cản lại, "Mặc dù đã có bạc xuất ra, nhưng mà, ai đưa bạc chuộc người còn là cái vấn đề đấy."

"Tìm vài gã sai vặt đưa đi là được rồi?" Nhị phu nhân giải thích.

"Vậy cũng không được, nhỡ họ cầm tiền chạy trốn thì sao? Chẳng phải là chúng ta mất cả người cả tiền à." Hạ Lan Tuyết hừ nói.

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Nhị phu nhân có chút không chịu nổi.

"Nên mới nói mọi người cùng bàn bạc. Đúng rồi, tổ mẫu, cha ta đi đâu vậy? Bà nội đã phái người đi tìm chưa?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

Hạ Lan lão phu nhân vội vàng gật đầu, "Sớm phái người đi tìm rồi, cha ngươi vô dụng, thường ngày trong nha môn cũng không có việc gì, chắc hắn đi dạo đâu đó rồi."

"Được rồi, vậy chờ ông ấy trở về rồi nói tiếp, dù gì cũng là đàn ông trong gia đình, Nhị di nương và Chi Nhi đều là người của hắn, ta thấy, để cho cha đi đưa bạc là tốt nhất." Hạ Lan Tuyết đề nghị.

Nhị phu nhân lập tức nở nụ cười, "Đúng vậy, để đại ca đi là tốt nhất."

"Thúi lắm." Hạ Lan lão phu nhân lập tức thối nhị phu nhân một ngụm, "Những người kia thổ phỉ, để cho đại ca ngươi đi? Nhỡ ra những người kia cầm bạc không giao người, lại trói cả đại ca ngươi lại thì sao?"

"Cái này, không thể đi?" Nhị phu nhân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.

Hạ Lan lão phu nhân hừ lạnh, "Đừng nghĩ ta không biết, ngươi ước gì Phong nhi và Thanh Nhi xảy ra chuyện, còn ngươi thì tốt rồi."

"Lão phu nhân, lời này ngài cũng nói ra được, làm sao ta có thể ước hai người họ xảy ra chuyện được? Một người là đại ca, một người là tướng công của ta, chính là ta muốn nghĩ người khác không tốt, cũng không thể không nghĩ bọn họ tốt, ngài nói lời này thật làm ta bị tổn thương." Nhị phu nhân lập tức khóc lóc om sòm.

Hạ Lan lão phu nhân sắc mặt xanh mét.

Hạ Lan Tuyết ngồi lẳng lặng, lẳng lặng chờ .

Ngay tại lúc Nhị phu nhân huyết lệ lên án những ngày tháng khổ sở ở Hạ Lan gia, Thu Văn đột nhiên tiến đến, cấp bẩm, "Đại tiểu thư, không xong, đồ trong khố phòng bị mất rồi."

"Cái gì?" Hạ Lan Tuyết vỗ bàn một cái, vọt đứng lên, "Mất cái gì?"

"Bị mất rất nhiều thứ đồ tốt rồi." Thu Văn nhanh chóng sắp khóc rồi, "Ngài mau đi xem một chút đi."

"Được rồi." Hạ Lan Tuyết vội vàng nói một câu với mấy người Hạ Lan lão phu nhân rồi đi ra ngoài.

Nhị phu nhân nhìn lão phu nhân một cái, sắc mặt kia cũng không còn như vừa rồi.

"Còn không mau đỡ ta đi xem sao." Hạ Lan lão phu nhân cảm thấy bất an, quát nhị phu nhân một câu.

Có nha hoàn lại không dùng, còn sai nàng?

Nhị phu nhân mặc dù không phục, nhưng lúc này cũng không dám nhe răng, tiến lên đỡ lão phu nhân dậy, tiến về phía nhà kho.

Hạ Lan Tuyết vội vàng đến nhà kho, chỉ thấy đồ đạc bên trong lộn xộn, hiển nhiên bị người tìm kiếm qua, hơn nữa, đồ cũng còn rất ít.

Chỉ liếc nhìn lại, nàng liền biết rõ bớt chút cái gì.

A, kiếp trước, lúc sắp chết, nàng mới nhìn thấy trong phòng lão phu nhân, còn có những đồ bọn Nhị phu nhân hiếu kính trong phòng Trầm thị, toàn là bảo vật trân ái của nương thân.

Hóa ra, bọn họ đã sớm trộm không ít bảo vật từ khố phòng rồi.

Từ sớm bọn họ đã mong nương thân qua đời để còn chia nhau bảo vật.

Hạ Lan Tuyết đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh lùng, bỗng nhiên quát lên, "Người trông coi kho đâu?"

"Nô tài ở đây." Một lão nhân hơn năm mươi tuổi, nơm nớp lo sợ từ trong đám người đi ra, quỳ gối trước mặt Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, " Kho hàng này chỉ có một mình ngươi trông coi?"Lão nhân dùng sức gật đầu.

"Được rồi, vậy ta hỏi ngươi, tại sao đồ vật trong khố phòng bị thiếu?" Hạ Lan Tuyết nghiêm nghị hỏi.

Lão nhân vội vàng dập đầu vài cái đầu, hô, "Lão nô không biết ạ, mỗi ngày lão nô chỉ để ý trông coi, cũng không biết bên trong để những đồ gì ạ."

"Vậy sao? Có người đi vào kho hàng, mà không nói với ngươi sao?" Hạ Lan Tuyết hồ nghi hỏi.

Lão nhân không hiểu, chỉ nói, "Lão nô cũng chỉ là nửa năm trước bị điều đến trông kho hàng , Trần ma ma nói bên trong chỉ có chút ít đồ rách nát, lười vất đi nên để đó, bảo lão nô không cần phải trông nom kỹ. Chỉ phụ trách trông coi, thường ngày không có việc gì thì quét dọn sân thôi."

"Trần ma ma?" Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Thu Văn.

Thu Văn vội nói, "Còn nhốt ở phòng chứa củi, Thuận Tử con thứ hai của bà ta làm vỡ mất nghiên mực Thiên Ý thiếu gia yêu thích, hiện giờ đã bị giam giữ lại, đợi tiểu thư trở lại xử lý."

"Được rồi, rất tốt." May nha đầu Thu Văn chưa đuổi đôi mẹ con này đi, nếu không, muốn điều tra ra cũng phiền toái.

Hạ Lan Tuyết tán thưởng nhìn Thu Văn một cái, phân phó nói, "Mau mang mẹ con Trần ma ma đến cho ta hỏi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.