Thẩm Quân Mặc tắm rửa thay quần áo sạch xong xuống lầu thì thấy Giản Chi đang pha trà. Cô nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang vọng lại nên quay đầu cười với anh. Vẻ mặt cô hết sức tự nhiên, sự túng quẫn ngượng ngập do yêu thích đã được che giấu kĩ càng.
Thẩm Quân Mặc cười đáp lại cô, bước đến.
Giản Chi rót trà ngon, liếc nhìn bộ trang phục thiếu niên anh đang mặc, lại thấy muốn cười.
Nhìn thoáng qua có cảm giác Thẩm Quân Mặc khá gầy nhưng ẩn sau lớp quần áo là một cơ thể có cơ bắp. Vào giờ phút này, một người đàn ông có vóng dáng cường tráng lại mặc một bộ quần áo trẻ con nhí nhảnh. Sự chênh lệch khiến người khác vô cùng buồn cười.
Cũng may em trai cô cũng cao, anh khoác bộ quần áo lên người tuy vẫn hơi nhỏ nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Thẩm Quân Mặc đặt tách trà xuống, ngắm khóe miệng cô cong cong ý cười, thuận miệng hỏi: “Đang cười cái gì?”.
Giản Chi nâng tách trà lên che nụ cười ở miệng nhưng ý cười nơi đôi mắt sao có thể giấu được đây. Cô dừng vài giây, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, anh mặc bộ đồ này rất thú vị”.
“Sao lại nghĩ là thú vị?”
“À, so với ngày thường có rất nhiều sự trái ngược”.
“Ồ”. Thẩm Quân Mặc nghe xong nhíu mày, giọng nói trầm ấm hỏi: “Bình thường thì thấy thế nào?”
“Ừm..”. Giản Chi suy nghĩ: “Khi mặc âu phục thì rất hoàn mỹ, khi mặc đồ thể dục thì rất văn nhã”.
Thẩm Quân Mặc cười tươi, khẽ ho khan một cái: “A, trước đây tôi cũng không để ý. Giờ nghe cô nói chắc đúng là thế rồi”.
Giản Chi nghe có hơi khó hiểu, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Quân Mặc chẳng che dấu niềm vui sướng trong lòng mình, cười đáp: “Cô chăm chú quan sát tỉ mỉ như vậy, hẳn là đúng thôi”.
Giọng điệu trêu đùa lại dịu dàng, ánh mắt Thẩm Quân Mặc nhìn cô đầy rạng rỡ. Tất cả khiến con người anh như đang phát ra một thứ ma lực kì lạ, giống như hố đen trong vũ trụ bao la, chỉ cần lơ là chốc lát sẽ bị hút vào vĩnh viễn.
Bầu không khí mờ ám, cả hai người đều im lặng.
Lát sau Giản Chi mở miệng: “Tôi lên lầu giặt quần áo, hong khô cho anh”.
Thẩm Quân Mặc liếc nhìn vành tai ửng ửng hồng của cô, gật đầu.
Chờ đến khi Giản Chi khuất hẳn sau tầng trên, Thẩm Quân Mặc đưa tay xoa xoa trán, khóe miệng cong lên cười rạng rỡ. Nụ cười này so với hình tượng ngày thường của anh khác xa một trời một vực. Đây là một nụ cười che giấu sự trêu đùa “xấu xa”.
Trên lầu, Giản Chi xả một chậu nước ấm, cầm một ít xà bông cho vào, sau đó thả quần áo vào chậu, nhấn lên nhấn xuống.
Cô định dùng máy giặt nhưng thấy quần áo anh tuy chẳng phải hàng hiệu nhưng cũng được cắt may tinh xảo, khéo léo. Cô sợ máy giặt sẽ làm hỏng quần áo, chỉ còn cách giặt bằng tay.
Mặc dù lần đầu tiên giặt quần áo cho người ngoài nhưng vì nghĩ đó là anh nên cô cũng không cảm thấy khó chịu. Chỉ là toàn bộ quá trình ngồi giặt hơi hơi suy nghĩ, gò má cũng ửng hồng theo.
Mất hơn nửa giờ cô mới giặt xong bộ quần áo. Đi xuống lầu thấy phòng khách vang lên tiếng tivi. Thẩm Quân Mặc đang nhàn nhã ngồi trên ghế nệm say sưa xem ti vi.
Cô đến gần, hóa ra là chương trình phóng sự về ẩm thực. Chuyên gia đang giới thiệu về ẩm thực dân gian Trung Quốc. Hình ảnh đẹp đẽ thêm lời miêu tả chân thành, sinh động khiến cho người xem thích thú.
Là người yêu thích nấu nướng nên Giản Chi cũng thích chương trình này. Chỉ là đài truyền hình cũng không xem bây giờ là mấy giờ mà còn phát sóng tiết mục này chứ, đúng là khiến người ta thèm thuồng mà.
“Sao đài truyền hình lại chiếu chương trình ẩm thực giờ này nhỉ? Thiếu suy nghĩ quá…”. Nhân lúc quảng cáo, Giản Chi chen vào nói mấy câu.
Giản Chi hôm nay làm vài chuyện điên rồ, lại ăn uống qua loa nên bây giờ bụng bảo dạ biểu tình cùng nhau. Cô hỏi Thẩm Quân Mặc: “Ngày thường anh ăn uống thế nào? Giờ này có muốn ăn gì không?”.
“Buổi tối thật ra rất ít ăn vặt, nhưng hôm nay ngoại lệ cũng được”. Thẩm Quân Mặc nghiêng đầu nhìn Giản Chi, giọng nói nhè nhẹ: “Hôm nay chưa ăn tối, lại xem kiểu tiết mục kém thông minh như này, hiện tại tôi cũng thấy hơi hơi đói rồi”.
Giản Chi kinh ngạc hỏi: “Anh chưa ăn tối?”.
Cô nhìn lên đồng hồ treo tường, đã gần mười giờ, vội vàng nhảy ra khỏi ghế chạy lại mở tủ lạnh tìm nguyên liệu.
Giọng nói Giản Chi lo lắng và áy náy: “Xin lỗi, tôi không biết…”.
Lời chưa nói xong động tác trên tay đã bị Thẩm Quân Mặc ngăn lại. “Từ từ làm, đừng vội vàng”. Vừa nói vừa dịu dàng nhìn cô tha thiết.
Giản Chi gật đầu nhưng hành động vẫn mau lẹ.
Thẩm Quân Mặc nhìn cô sốt ruột nhưng hành động vẫn đâu vào đấy thì không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn.
Chưa mất tới nửa giờ, trên bàn thủy tinh đã xuất hiện một món canh hai món mặn. Nguyên liệu nấu những món này Giản Chi đã chuẩn bị kĩ càng lúc chiều, giờ chỉ có nấu thôi nên tốn ít thời gian.
Thẩm Quân Mặc nhìn ba món ăn, nhấc mắt suy nghĩ vài giây đã hiểu rõ tất cả bèn nở nụ cười vui vẻ.
Giản Chi xới xong cơm, quay lại vừa đúng lúc bắt gặp dáng vẻ này của anh, khó hiểu hỏi: “Món ăn không ngon sao?”.
Thẩm Quân Mặc nhận bát cơm, gắp một con tôm xào bóc vỏ cho vào bát Giản Chi: “Đều là món tôi thích, cô ăn thử xem”. (Ai là khách vầy nè >.<)
Dứt lời liền bắt đầu thưởng thức. Để lại cái người mới bị vạch trần xấu hổ không thôi. Mà cô bị anh quấy nhiễu đã hoàn toàn quên mất những dự định ấp ủ đêm hôm qua. Thời cơ tốt như thế này lại vô duyên vô cớ bị bỏ qua.
Dùng cơm xong, Giản Chi cắt một đĩa trái cây, hai người vừa ngồi xem chương trình nấu ăn vừa ăn.
Bên ngoài cơn mưa chẳng thuyên giảm bao nhiêu. Thẩm Quân Mặc lo lắng Giản Chi ở nhà một mình không an toàn. Giản Chi lo lắng Thẩm Quân Mặc đường về nhà khó khăn. Hai người, mỗi người có suy nghĩ khác nhau nhưng không hẹn mà gặp cùng im lặng.
Tuy đã đầu xuân nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn còn thấp, nhất là với kiểu gió mưa thế này.
Giản Chi cầm hai chiếc chăn xuống, một đưa cho Thẩm Quân Mặc: “Buổi tối trời lạnh, đắp thêm cái này đi”.
Thẩm Quân Mặc nhận lấy, trải ra quấn quanh người. Chăn vừa mới lấy từ trong tủ ra, vẫn còn thơm mùi giặt.
Giản Chi thấy phần đầu gối chưa được đắp kín bèn cúi người dém lại cho anh.
Thẩm Quân Mặc nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô gái bên cạnh. Có lẽ là ban đêm thính giác đặc biệt nhạy cảm, anh nghe tiếng cô nói như tiếng thì thầm êm ái, nũng nịu yêu kiều.
Rõ là người chưa uống rượu người đã say. Đêm càng khuya càng thấy lòng ấm áp.
Đồng hồ quay một vòng lại một vòng. Cuối cùng chương trình ẩm thực đêm đã kết thúc. Tuy ngoài cửa sổ mưa rơi ào ào nhưng nghe như tiếng rả rích reo vui.
Mới đầu Giản Chi vẫn trò chuyện cùng Thẩm Quân Mặc, nói linh tinh đôi ba chuyện tầm phào. Nhưng cũng chẳng kháng cự nổi cơn buồn ngủ dần dần ập đến, tiếng nói càng ngày càng thưa dần, càng ngày càng nhỏ.
Lời cô nói bắt đầu không liền mạch, sau nghe như tiếng nỉ non, lại như tiếng nói từ trong cơn mơ.
Thẩm Quân Mặc nghe câu được câu mất nhưng vẫn kiên trì đáp lời cô cho đến khi cảm thấy trên vai nặng trĩu. Lúc này anh mới lấy điều khiển tắt chương trình quảng cáo trên ti vi. Anh nghiêng nghiêng đầu dùng tay đỡ thẳng cổ Giản Chi, ngón tay khẽ vén mái tóc rối trước mặt cô, cẩn thận khép chăn lại đắp kín người cô.
Trong lúc lơ đãng, ngón tay anh khẽ chạm vào gò má mềm mịn, hồng hồng, ấm áp. Khi tới gần còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Thẩm Quân Mặc nhìn cô gái nhỏ tựa vào lồng ngực của anh, môi hồng khẽ nhếch, hơi thở trong trẻo. Anh bỗng dưng nghĩ, bây giờ có muốn cũng chẳng thể nào dừng lại nữa rồi.
Ngoài cửa sổ mưa gió đang thét gào, trong phòng có một chàng trai hạnh phúc ôm trong ngực một người ngủ chẳng biết trời trăng là gì – cô gái anh yêu. Khóe miệng anh tươi cười, anh nghiêng người đặt lên trán cô một nụ hôn. Dường như lắng nghe kĩ, sẽ nghe thấy trái tim anh đang đập những giai điệu rộn ràng của niềm vui.
Cứ như thế, anh chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ cô say ngủ, tựa như đây là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.
Trời tờ mờ sáng Giản Chi mới tỉnh dậy. Bên ngoài mưa gió đã ngừng tự bao giờ, phảng phất còn nghe tiếng chim líu lo đâu đây.
Giản Chi vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn chằm chằm tủ đặt ti vi trước mặt.
Trải qua mấy giây, cô mím mím môi, di chuyển cơ thể. Lúc này mới đột nhiên nhớ ra, nháy mắt tỉnh cả ngủ.
Giản Chi phát hiện bản thân nằm nghiêng trên ghế sa lông, hai tay đặt ngay ngắn hai bên, đầu gối lên một cái gì đó vừa mềm mại vừa rắn chắc. Cô cứng ngắc cả người, chỉ dám chuyển động con ngươi, thì ra cô đang gối đầu lên đùi của Thẩm Quân Mặc.
Cô nâng đầu dậy, hơi chạm vào ống quần của anh tạo ra tiếng vang nho nhỏ. Hành động tuy đơn giản nhưng lại khiến cô có cảm xúc mãnh liệt.
Ngay lập tức vệt ửng hồng lan từ mặt đến cổ. Giản Chi nhăm mắt, hít thật sâu, ổn định tâm tình mới mở mắt ra. Rón ra rón rén nhè nhẹ xoay người một cách khó khăn, cô đưa mắt nhìn người ôm mình ngủ cả một buổi tối.
Thẩm Quân Mặc vẫn đang ngủ, đầu dựa vào tay vịn của ghế sô pha. Bởi vì đang ngủ, khuôn mặt toát lên vẻ ôn hòa, dễ chịu. Chỉ có sống mũi cao cao, làn môi mỏng khẽ mở tạo cảm giác cao ngạo. Hai hình ảnh tưởng đối lập nhau lại bổ sung cho nhau mãnh liệt.
Trong lúc ngắm nhìn, Giản Chi bỗng tưởng tượng hình ảnh người thiếu niên trẻ tuổi vừa mạnh mẽ vừa quật cường đứng giữa sân trường xanh xanh vòm lá.
Nhìn kĩ khuôn mặt toát lên sự cương nghị của anh, sự hoảng loạn thất thố lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Tuy tư thế của hai người hiện tại khiến cô ngại ngùng, nhưng tự sâu trong lòng đang trào lên cảm giác cực kì ngọt ngào.
Giản Chi đưa tay chạm vào lớp râu lún phún nhô ra dưới cằm anh. Ánh mắt trong veo thoáng ánh lên sự nghịch ngợm và say đắm. Đầu ngón tay chầm chậm di chuyển, qua sống mũi cao, hai hàng lông mi dài rậm, đâm vào ngón tay ngưa ngứa.
Giản Chi cảm thấy vui vui, bật cười thành tiếng. Bỗng đôi mắt Thẩm Quân Mặc hơi động đậy giống như có dấu hiệu tỉnh dậy. Giản Chi giật mình, vội vã thu tay về, nằm lại ngay ngắn trên đùi anh.
Nào ngờ Thẩm Quân Mặc vẫn chưa tỉnh, một lát sau lại ngủ say. Tuy thế Giản Chi cũng chẳng dám động đậy nữa mà nằm im thin thít.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, điện thoại trong túi Giản Chi đổ tiếng chuông báo thức. Cô lật đật bật dậy tắt chuông.
Cô lo lắng nhìn về phía Thẩm Quân Mặc, sợ anh bị tiếng chuông đánh thức. Nhưng chắc là hôm qua dầm mưa vất vả một đêm, anh ngủ rất say, chắc chẳng dễ dàng thức dậy.
Giản Chi cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình, dáng vẻ như cô nhóc mới biết yêu lần đầu: vui vẻ, thõa mãn lẩm bẩm: “May mà anh không bị đánh thức”.
Dứt lời lại thoải mái nằm gối lên đùi anh, khóe miệng còn vương nụ cười hạnh phúc.
Một giây sau, Thẩm Quân Mặc mở mắt. Ánh mắt sáng rõ nào giống người vừa tỉnh ngủ.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên người mình, vẻ mặt đắc ý.
Hôm qua mưa to gió lớn như vậy, Thẩm Quân mặc ngủ không được, Anh sợ có chuyện xảy ra nên luôn luôn cảnh giác.
Thời khắc Giản Chi tỉnh dậy anh biết rõ, nhưng chẳng nói câu nào chỉ im lặng quan sát. Vốn dĩ sợ cô lúng tung, ai ngờ nhờ vậy anh biết được một chuyện đáng giá như vậy, anh tất nhiên cực kì vui mừng.
Khoảnh khắc ấm áp này, cô không muốn phá vỡ, anh lại càng không.