CHƯƠNG 6
Theo đuôi bọn họ ra khỏi trấn,trên đường ta đã bố trí cạm bẫy,khi ta từ trên cây nhảy xuống trước mặt bọn họ,Dịch Lam trong mắt phượng xinh đẹp thoáng hiện tia chán ghét.Sâu trong lòng ta có chút đau đớn,ta an ủi chính mình may mắn ta đã buông tha hắn,bằng không nhất định sẽ rất khổ sở.
Tuy rằng nam nhân kia võ công so với ta kém một chút nhưng ta cũng không muốn thật sự giết hắn,cho nên tùy tiện xuất trên người hắn vài vết thương nhỏ.Mặc dù kiếm có độc nhưng có đại phu Dịch Lam ở đây,sợ gì giải không được của ta.Trong lúc đánh nhau ta đột nhiên hướng Dịch Lam đâm ra một kiếm,ta biết Dịch Lam không có võ công,cho nên chiêu này cũng không phải chiêu thật,chỉ làm bộ mà thôi,mũi kiếm căn bản không đâm vào người Dịch Lam nhưng không nghĩ tới tên ngốc kia lại chạy qua dùng cơ thể ngăn chặn mũi kiếm của ta,ta muốn rút lui nhưng đã không kịp.Ở trên đùi hắn đâm xuống một vết thương thật sâu,đồng thời hắn cũng cho ta một chưởng.Một chưởng đó hắn dùng mười phần công lực,tuy rằng không đến nỗi lấy mạng của ta nhưng cũng làm cho ta hộc máu.Nhìn nam nhân liều mình cứu Dịch Lam,ta nghĩ mình có thể rút lui.
Mà một nhát kiếm kia đã tương nam nhân ngốc rất nặng.Hắn rất nhanh hôn mê bất tỉnh,mà ta một bên hộc máu một bên cảm nhân Dịch Lam hận ta thấu xương. Thảm rồi,lần này giỡn quá trớn chắc chắn sẽ bị giết.Tuy rằng rất muốn chạy nhưng cơ thể bị trọng căn bản không phối hợp,nhìn Dịch Lam từng bước một đi đến,nghĩ đến ta tốn nhiều thời gian mà cả một nam nhân anh tuấn cũng không tìm được,chưa tìm được người yêu mà phải chết.
Ngay tại thời khắc ta cho mình chết chắc bỗng nhiên một bóng đen xẹt qua trước người ta,bế ta khỏi mặt đất,sau đó bay nhanh ra ngoài.Người tới khinh công tuyệt đỉnh,mấy lần lên xuống đã vào sâu trong rừng.Nhưng ta đường đường đại nam nhân cao bảy thước lại bị người ta dùng tư thế ôm công chúa ôm vào trong ngực,còn bị cứng rắn ép đầu ta vùi vào trong ngực hắn.Ta không khỏi có chút xấu hổ,vị nhân huynh này,tuy rằng ngươi đã cứu ta nhưng cũng không nên dùng tư thế này ôm ta chứ. Đang lúc ta tính mở miệng bảo hắn buông ta ra bỗng nhiên một tiếng sét vang lên bên tai:
“Độc kiếm bảo bối nhi,ngươi thật không ngoan,thừa dịp ta đi ra ngoài liền lén bỏ trốn.”
Sắc mặt của ta tái mét. Trong lòng không ngừng cầu nguyện ….. không phải hắn,tuyệt đối không phải hắn.
“Bảo bối nhi,ngươi xem không có ta bên cạnh ngươi đã bị thương nặng thế,ta sẽ đau lòng lắm đấy.”
Ta không có nghe,ta cái gì cũng không nghe thấy,không ngừng tự thôi miên mình.Ta giả làm đà điểu xem hắn hoàn toàn không tồn tại,nhưng hắn lại nâng lên cằm ta,ép ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Trên mặt hắn như trước mang theo nụ cười làm cho người ta muốn đánh,nhưng ta biết ở tình trạng hiện tại của ta căn bản không thể đánh thắng hắn,huống chi ta hiện tại bị trọng thương ngay cả đứng cũng không vững.
“Bảo bối nhi,người còn như hiện tại,ta sợ mình nhịn không được đẩy ngã ngươi nha.” Đang nói còn dùng thứ nhô lên đỉnh đỉnh mông của ta.
“…… Con mẹ nó người không phải là người,ta bị thương thành thế này ngươi còn có ý nghĩ xấu!” Ta nóng giận đẩy hắn ra,ngồi trên mặt đất.Thật sự không thể nhịn được nữa.Tuy rằng đánh không lại hắn nhưng bị giết còn tốt hơn bị hắn đùa bỡn.
“Bảo bối nhi ……” Hắn lại nhích lại gần,muốn ôm ta vào ngực.
“Không được gọi ta bảo bối,buồn nôn muốn chết.” Dù sao đã trở mặt,chết thì chết.Ta vò đã mẻ lại sứt còn sợ gì chứ.
“Nhưng ta không biết độc kiếm bảo bối nhi tên gì nha.” Hắn bất đắc dĩ buông tay.
“Con mụ nó,độc kiếm bảo bối nhi gì chứ,lão tử tên Đặng Hoàn!” Giận trừng thẳng hắn,vừa rồi trọng thương khí huyết cuồn cuộn ta chịu không nổi lại muốn phun máu.
Hắn thấy thế vội vàng điểm mấy đại huyệt trên người ta,rồi lại cho ta uống một viên đan dược.Đánh thì đánh không lại,chạy cũng chạy không được,ta cũng lười phản kháng,để mặc hắn muốn làm gì thì làm.Ừm…… quả nhiên không hổ danh thiên hạ đệ nhất cung,viên thuốc vừa rồi rất nhanh khiến nội thương ta ổn định lại,từ từ điều khí,ta giả bộ lơ đễnh nhìn quanh bốn phía tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
“Hoàn nhi,không bằng theo ta hồi Chỉ Thủy cung được không?”
“Hoàn nhi mẹ ngươi,lão tử…… Ô……” Hắn hôn mạnh lên môi ta,đem lời ta còn chưa nói xong nuốt hết vào trong bụng.Hôn xong còn cảm thấy chưa đủ liếm liếm môi,cười tủm tỉm nói.
“Sau này ngươi còn nói lời thô tục ta sẽ dùng cách này trừng phạt ngươi,không tin ngươi cứ thử xem.”
Trong lòng ta buồn chán nhưng thật sự không dám mở miệng nói chuyện.Chỉ là mau chóng điều trị nội tức,hy vọng nhanh có thể khôi phục. Tuy rằng ta đánh không thắng hắn nhưng ta có thể trốn.
“Hoàn nhi,ngươi không nói lời nào ta xem như ngươi đã đồng ý.Chúng ta xuất phát thôi.” Thừa cơ hội hắn đứng lên,ta nhanh như chớp lướt qua bên cạnh,rồi mới liều mạng chạy trốn.Nhưng chưa chạy được mười bước thân thể bỗng nhiên mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn.Hắn xuất thủ như điện lập tức điểm lên á huyệt của ta,còn có huyệt tê để ta xụi lơ dựa vào người hắn,lần này tiêu rồi,ngay cả mở miệng cầu cứu cũng không được.
“Hoàn nhi ngươi thật không ngoan,bị trọng thương còn muốn chạy,vi phu quyết định mang ngươi hồi cung để trị khỏi cho ngươi.”
Ta giận trừng hắn nhưng một câu cũng nói không được.Trên khuôn mặt nở nụ cười thỏa mãn,ôm lấy ta đi về hướng trấn nhỏ.Ngày hôm sau,ở tình huống ta vô lực phản kháng bị hắn ôm đặt vào trong xe ngựa trở về Chỉ Thủy Cung.
Một tháng sau trên giang hồ nghe nói cung chủ Chỉ Thủy Cung đại hôn,nhưng thân phận tân nương tử được giữ bí mật.Tại hiện trường đại hôn trước mặt nhiều võ lâm đồng đạo,chỉ thấy tân nương tử vóc người cao thậm chí còn hơn Nam Cung Giác,bị trói gô áp đến hỉ đường,vẻ mặt không khỏi hắc tuyến.Hơn nữa dưới hỉ khăn trùm đầu tân nương tử còn truyền đến thanh âm bị chặn miệng “Ô ô……” ở phía dưới khách khứa đông đảo đều không nhịn được ở trong lòng nói thầm:Cung chủ bộ dạng xinh đẹp thế kia lại yêu thích loại người quỷ dị,hơn nữa còn ép buộc người ta……
Sau khi tan tiệc,Nam Cung Giác vui vẻ bước vào tiểu lâu của mình,chỉ chốc lát bên trong truyền ra tiếng gầm giận dữ:
“Nam Cung Giác,ngươi con mẹ nó…… ô… ưm……”
Rất nhanh trong tiểu lâu truyền ra tiếng rên rỉ thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập mạnh.
Độc kiếm từ đó về sau tuyệt tích giang hồ.
[Hoàn chính văn]