Thanh trường kiếm màu đen cắm trên mặt tuyết đột nhiên biến mất.
Một lát sau, thanh trường kiếm khổng lồ kia lại xuất hiện trên đầu đỉnh núi tuyết cách đó hai dặm, lúc này nó to hơn trước gấp đôi khí tức tản mát ra mạnh mẽ hơn ban nãy rất nhiều, khiến cho con Bạch Nhãn Thiên lang núp bên trong đứng ngồi không yên.
Con Bạch Nhãn Thiên Lang lập tức không chờ đợi lao ra khỏi hang động, thân thể nó cao hơn ba trượng trên tay còn mang theo một cây đại chùy, quanh thân cương khí bắt đầu nổi lên, từng sợi hào quang màu vàng đang lưu động trên cơ thể, cơ bắp căng cứng lên hét lớn: “Thiên phú, Băng Phách chiến thể.”
Thân thể nó hào quang màu vàng từ từ phai màu biến hoàn toàn thành màu trắng, khí tức trên thân bắt đầu cuồng bạo lên, trên người toát ra từng trận hàn khí, khiến không gian xung quanh bị đè nén đến vỡ tan ra từng mảnh rồi ngưng kết lại.
Lưu Phong nheo mắt hừ lạnh nói: “Ngươi hấp thu Băng Phách Chi Linh của ta có ngon không?. Bây giờ, còn ở trước mặt ta phô trương thành quả đúng là tự tìm cái chết!”
Tay Lưu Phong giơ lên nắm lại, trên thân Hỗn độn chi khí bắt đầu tuôn ra. Sau đó lập tức biến mất nhưng trên cái kia khổng lồ trường kiếm đang rơi xuống, hắc khí tuôn ra nhiều hơn ban nãy vô số lần, chúng bắt đầu ngưng tụ thành những thanh đoản đao, lao nhanh xuống con Băng Lang đã hóa hình kia, nhưng nó thế nào lại đứng đó chịu chết.
Nó gào thét: “Bá Vương chùy.”
Sau đó nó lập tức đánh một cái mạnh lên trên không trung, một luồng cương khí kèm hàn ý do đại chùy đánh ra, lập tức hóa thành ngàn vạn con rồng lao thẳng đến những thanh đoản đao làm bằng Hỗn độn khí kia, hai bên pháp quyết chạm vào nhau.
“Ầm....Ầm..Ầm…”
Sóng xung kích do hai pháp quyết chạm vào nhau làm cho trời mây liền bị đẩy ra xa ngàn dặm, luồng sóng đó đập vào mọi ngọn núi trong phạm vi trăm dặm đều bị tuyết lở, những ngọn ở gần trận chiến liền xui xẻo hơn một chút là bị san phẳng.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, trên bầu trời Hỗn độn khi khí không có biến mất mà bị phá tan thành những mảnh nhỏ rơi xuống như mưa, chúng đụng vào thứ gì thì thứ đó lập tức bị ăn mòn không còn một chút, con kia Băng lang nhìn thấy vậy liền không khỏi run lên.
Bất chợt nó cảm thấy ngực mình có chút lành lạnh, khi nhìn xuống thì đã thấy một thanh trường kiếm đâm sâu vào bên trong ngực nó, không có máu chảy ra nhưng có một luồng hắc khí đang ăn mòn vết thương.
Nó lập tức lấy tay đánh vào ngực Lưu Phong một cái, nhưng bị hai tay chắn phía trước đỡ lấy nắm đấm của nó.
“Ầm..”
Lực lượng quá lớn làm Lưu Phong văng xa thân thể đập vào một ngọn núi gần đó, từ trong miệng phun ra một ngụm máu, hai tay xương đều vỡ nát, sắc mặt tái đi một chút nói: “Cái thiên phú thể chất này thật cường đại, có thể một quyền đánh nát cánh hai tay của ta thật không bình thường.”
Bên kia, Bạch lang không có may mắn như vậy, nó đang cảm thấy sức sống của mình đang bị thanh trường kiếm này hút đi, hai tay giơ tới phía trước cầm lấy thanh trường kiếm nhổ ra, nhưng nó đột nhiên biến sắc thanh kiếm này dường như đã ăn sâu vào trong người nó, nếu như rút ra hay di chuyển thì sẽ chết ngay tức khắc.
Nó đứng tại chỗ trên gương mặt liền hiện lên một tia tuyệt vọng, không khỏi hương Lưu Phong nói lớn: “Ngươi cứ như thế tuyệt chúng ta đường sống sao.”
Còn Lưu Phong không biết từ lúc nào đã quay lại đứng trước mặt nó, cánh tay vỡ nát bây giờ đã bình phục, trên mặt liền hiện lên một chút đồng cảm nói: “Khi nãy ta đã nói, đây là định mệnh ngươi và đám tộc nhân của mình liền đoàn tụ dưới suối vàng đi, với lại ngươi và mớ tộc nhân của mình dám cướp đồ trong tay ta đó cũng chính là tội chết.”
Nó đứng trước mặt hắn không khỏi tan vỡ: “Ngươi nói như thế không thấy ngại sao, miệng nói là đáng tội chết nhưng mặt lại toát ra vẻ đồng cảm, ngươi là dị nhân không tim không phổi sao.”
Lưu Phong còn đứng trước mặt nó cười tươi cầm một cái đồng hồ, bắt đầu bấm giờ. Sau đó mở miệng nói: “Có gì trăn trối không nói nhanh, chứ ta thấy ngươi trụ không qua nổi một phút nữa đâu.”
Phía sau đệ tử của hắn với Hồ yêu lập tức phun ra ngụm máu, bọn hắn bị tuy bị thương nhẹ nhưng gặp tràng cảnh này không khỏi thổ huyết, trong lòng dâng lên thương cảm cho con sói này, trước khi chết còn bị hắn/Lão sư trào phúng một phen.
Nó thấy vậy mở miệng nói: “Ngươi có thể không diệt tộc ta được không?”
“Không!” Lưu Phong hững hờ trả lời.
Hắn nghe thế lập tức tuyệt vọng, nhưng đột nhiên trong đầu hắn nhớ ra một điều: “Ngươi có thể hay không có thể mang quả trứng này ra khỏi bí cảnh.”
Lưu Phong vẫn hững hờ trả lời: “Ngươi nói như vậy rồi quả trứng đâu.”
Bạch lang lập tức đứng hình sau đó mở miệng nói: “Ở trong nhẫn trữ vật của ta.”
“Vậy ngươi đeo nhẫn trữ vật ở đâu?” Lưu Phong hai mắt liền sáng lên.
Hắn nghe thế lập tức đứng hình lần hai sau đó lại mở miệng nói: “ Ở trong trên tay chứ ở đâu, chứ ngươi nghĩ ta đeo trên tai à.”
Lưu Phong nghe vậy lập tức kiểm tra trên tay hắn, thì thấy một cái nhẫn trữ vật được điêu khắc bằng băng rất tinh xảo, bên trên còn có hình một con phụng, không khỏi xù mặt nói: “Ngươi cái này Lang tộc lại đi khắc phượng, thật là bán nước... Khục phản lại tộc đàn.”
Bạch lang nghe vậy xém chút phun máu, lập tức gầm to “Đây là nhẫn trữ vật ta cướp được, chứ chả phải của ta, ngươi biết không!!”
Nghe vậy, Lưu Phong đưa ngón tay út lên ngoáy ngoáy lỗ tai rồi thổi ngón út nói: “Ừ được rồi, để ta lấy đi cho ngươi vui vậy để ngươi chết không còn luyến tiếc, à quên bây giờ ngươi có thể chết được rồi đó, nói chuyện với ngươi liền hơn bảy mươi giây rồi đó. Vì vậy ngươi thật đúng là có phúc phận thâm giờ mà còn được thêm một tâm nguyện.”
Bên ngoài hai nhân vật kia lại phun máu x2, “đã chiếm được tiện nghi, còn châm chọc người ta thật đúng là quá tiện, quá tiện.”
Sau đó, Lưu Phong từ từ áp sát Bạch Lang, giơ tay ra cầm lấy chuôi kiếm xoay một cái, thân thể cường tráng như Bạch Lang lập tức hóa thành một đám mưa máu, thần hồn đều bị xoắn nát.
Lưu Phong đứng đầu ngước lên bầu trời thở dài: “Thiên ý, đúng là thiên ý, gieo nhân ắt gặp quả báo nha.”
Không để chờ lâu, Lưu Phong lập tức điều khiển Hỗn Độn chi khí đang ăn mòn mặt băng, thu vào bên trong cơ thể, quay đầu nhìn về phía hang băng một hồi. Sau đó lắc lắc đầu, đưa tay vào bên trong túi trữ vật lấy ra vài viên đan dược màu đen, bay đến trước cửa hang động bóp nát sau đó thổi vào bên trong.
Xong việc Lưu Phong lập tức bay đến chỗ Hồ yêu và đệ tử hắn nói: “Xong việc rồi đi thôi, đến cái kia động thiên tu luyện, lần này ta quyết định phải ngưng tụ ra đầu khác đại đạo.”
Hồ yêu bên cạnh trong đầu hiện lên “?????????”
“Ngươi không có ngưng tụ đại đạo thì tại sao lại có thể tu luyện được lên Độ kiếp kỳ hay vậy, ngươi là cái gì yêu vật cái gì quái vật, không cần đại đạo cũng có thể tu luyện.”
Hắn nhìn vào mắt nàng, sau đó nói: “Ngươi đừng có tự bổ não ra như thế, tu vi đã đến đây có thể không ngưng tụ được đại đạo hay sao.”
“Còn ta nói cái gì đó ngươi hãy quên đi, chứ không họa sát thân lại rơi vào người.”
Hồ yêu nghe thế lập tức rùng mình thốt lên: “Ngươi biết đọc tâm thuật.”
Lưu Phong lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Trên mặt ngươi hiện rõ ràng nội dung chứ đừng nói là ta dùng đọc tâm thuật.”
“Mấy cái thuật đó đẳng cấp ta bây giờ còn chưa tới để dùng, chỉ có Sưu hồn là dễ nhất thôi. Vì vậy ngươi có muốn thử không, đảm bảo không bị thương gì đến thức hả và thân thể.”
Nàng vô thức lùi lại ánh mắt nhìn Lưu Phong tràn đầy sợ hãi.
Hắn cũng không dọa nàng ta nữa, chỉ gõ gõ vào đầu nàng nói: “Ngươi đừng có đánh sát ý vào ta, không là hoạ liền rơi xuống đầu đấy, nhưng mà cũng trừ những trường hợp ngoại lệ ra thôi.”
Sau đó, quay người lại lấy ra thêm vài viên đan dược nữa đưa cho bọn hắn rồi nói: “Chữa thương đi, nhìn các ngươi tồi tàn quá.”
Lưu Phong lập tức quay lưng đi, trên tay còn cầm theo cái nhẫn trữ vật của con Bạch lang kia, hắn thả một chút thần hồn bắt đầu dò xét bên trong thì thấy bảo vật nhiều vô số, linh dược, thảo dược đều muốn nhét bạo cái này nhẫn trữ vật, khiến hắn không khỏi chắc lưỡi nói: “Phú hào đây rồi, không ngờ lần này lại thuận lợi chiếm được tiện nghi nhiều như thế.”
Khi hắn thăm dò đến một góc thì thấy một cái hộp làm bằng Linh thạch cực phẩm, bên trong có chứa một quả trứng màu đỏ hoa bên trên còn có hoa văn màu vàng di chuyển, trên quả trứng còn có lửa màu xanh bập bùng.
Sau đó, hắn rút tia thần hồn ra khỏi nhẫn trữ vật trên mặt nụ cười hiện lên cảm thán nói: “Ngươi trước lúc chết còn có thể đưa cho ta đồ tốt vậy, đúng là người tốt.”
Bên kia Hồ yêu với đệ tử hắn mặt không biểu tình, nhưng trong lòng đang cười không ngớt và diễn cảnh con đã hóa hình Bạch lang kia: “ Đã bị Lão sư/ hắn sỉ nhục một hồi, đã bị ép giao nhẫn trữ vật ra mà còn bị gắn mác người tốt, thật là định mệnh muốn chơi chết con này Bạch lang.”
Nhưng cũng không sao, nó đá cái gì không đá lại đá trúng cục sắt Lưu Phong, nói chung là đen.
Lưu Phong sau khi xem xét xong nhẫn trữ vật thì lười biếng bắt đầu lơ lửng trên không trung gãi gãi đầu, hắn bắt đầu suy nghĩ: “Hình như lần này mình đi bí cảnh dường như quên cái gì đó.”
Nằm trên không trung suy nghĩ một hồi thì đột nhiên nhớ ra thốt lên: “Là cái máy ảnh.” Nhưng khuôn mặt lập tức nhăn nhó, máy ảnh bị Bạch Linh lấy đi giờ nàng đã mang cả người cả máy ảnh đi tiên giới rồi còn đâu.