Độc Lộ Tu Chân

Chương 11: Chương 11: Con Nuôi




Hắn nhìn lại cỗ Quan Tài liền trố mắt ra nguyên cái quan tài được làm bằng Đoạn Mộc Xa, nhưng đã xuất hiện dấu hiệu mục nát, sinh cơ trong gỗ cũng chỉ còn sót lại vài tia.

Không khỏi nhìn lại đứa bé gái trong tay mình, liền thở dài thôi coi như ta gánh đoạn nhân quả này vậy.

Lưu Phong liền duỗi ra song chỉ, bắt đầu vận dụng chân nguyên phóng ra bắt đầu khắc lên cây cột: “Đoạn Nhân Quả này Lưu Mỗ sẽ giúp ngươi vác.”

Rồi hắn thu hồi song chỉ, quay người lại đi ra khỏi ngôi đền.

Còn cô gái đứng sau lưng hắn lên tiếng hỏi: “Bây giờ ngươi làm gì với cô bé này?”

Hắn nhỏ nhẹ đáp: “Thì ta sẽ nhận nuôi thôi, dù sao ta cũng đã tiếp nối đoạn nhân quả này của hắn.”

“Làm người thì phải có lòng bao dung, mặc dù lúc trước ta cũng chẳng là người lương thiện gì, nhưng kiếp này sẽ khác.”

Hắn liền lên tiếng: “Tiểu cô nương ngươi bế giùm ta một chút, ta thử xem cái này một chút.”

Nói xong hắn liền giao cô bé cho nàng bồng.

Hắn thì đi ra khỏi đó vài bước, liền lấy từ trong túi trữ vật ra thêm một mảnh đồng, hai mảnh đồng gặp nhau sinh ra đồng, bay lại dung hợp với nhau.

Tạo thành một miếng đồng bên trên tỏa ra kỳ dị khí tức, cỗ khí tức này liền phóng ra lao thẳng đến mi tâm của cô bé đang được, cô gái bồng trên tay. rồi biết mất không dấu vết.

Hắn liền cầm miếng đồng lâm vào trầm tư, sau đó hắn liền đi lại gần cô bé đặt tay lên mi tâm, bắt đầu tỏa ra tinh thần lực tham dò vào thức hải của con nuôi hắn, thì hắn lập tức phát hiện trong đó có một ấn ký xung quanh còn có hư ảnh của Long Lân Quy Phụng xoay quanh.

Ấn ký bắt đầu tảo ra nhu hòa lực lượng, chạy xuôi khắp cả cơ thể khi đi tới đan điền thì dung nạp vào, bắt đầu cải tạo đan điền mặc dù rất nhỏ nhưng rất có lợi ích cho tu luyện sau này của nàng.

Sau đó, hắn liền rút lại tinh thần lực, liền quay lại nói: “Tiểu cô nương, đi thôi ta cảm thấy nếu đi về hướng Bắc khoảng hơn trăm dặm nữa thì có đại cơ duyên cho chúng ta.”

Hắn đi lại chỗ cô gái bồng lên con gái của hắn, lấy trong túi trữ vật ra một cái áo tiên bào, dùng chân khí trong cơ thể áp súc tiên bào thu nhỏ lại, bắt đầu mặc vào cho con gái lấy thêm mấy cái ngọc bội đeo vào cho nàng.

Hắn nói nhỏ: “Đi Thôi.”

Sau đó, hắn và nàng liền hóa thành hai đạo lưu quang theo phía Bắc phong đi, trên người Lưu phong tỏa ra uy áp khiến hung thú gần những nơi hắn đi qua quỳ khịu xuống đất.

Một nén nhang sau.

Hắn liền đứng trước một Hồ Nước lớn, hồ nước trong vắt như gương, Lưu Phong liền đáp xuống đi lại gần hồ nước lấy ra miếng đồng khi nãy, thả xuống hồ nước.

hồ nước trong vắt như gương bắt đầu xuất hiện những gợn sóng, sau đó mặt hồ liền đóng băng, ở giữa hồ liền xuất hiện một thông đạo.

Hai người liền bước lên mặt băng, đi đến gần thông đạo, thì đột nhiên có hàng vạn băng yêu từ trong thông đạo bước lên mỗi con tu vi đều là nguyên anh.

Lưu Phong không để những con băng yêu vào trong mắt, bởi vì nguyên anh trong mắt hắn sâu kiến cũng không bằng, đột nhiên sau lưng hắn trường kiếm xuất hiện.

Tiểu cô nương đứng sau hắn cũng bất ngờ, ngay cả nàng đều không phát hiện được thanh trường kiếm này luôn đi với hắn.

Thanh trường kiếm lập tức bay đến trước mặt hắn, sau đó hắn cầm lên chém một nhát, kiếm khí cường hoành xoắn nát tất cả trên đường nó đi qua, tiếp đó kiếm khí vẫn chưa dừng lại nó bay đi xa làm đứt hơn mười ngọn mà khí thế vẫn không ít đi chú nào.

Sau đó hắn và nàng tiếp tục đi sau vào bên trong, thông đạo làm bằng băng này rất rộng rãi, hắn tiếp tục bế đứa nhỏ đi sâu vào bên trong.

Vừa đi được năm mươi trượng, thì hắn thấy trước mặt xuất hiện một cánh cửa, hắn bèn đi đến bên cạnh cánh của thì đột nhiên có người kéo tay áo của hắn lại, hắn liền quay ra đằng sau.

Thì đột nhiên biến sắc, phía sau hắn từ khi nào xuất hiện hơn Hai mươi băng thú tu vi lên đến đại thừa trong đó có năm con tu vi đại thừa đỉnh phong, hắn không khỏi cười khổ nói: “Lần này không tránh khỏi phải chiến đấu một hồi.”

Hắn liền bình tĩnh lấy trong túi trữ vật ra một cái Bảo Đăng hắn phóng to bảo đăng hình hoa sen lên và đặt cô bé vào chính giữa rồi mới an tâm.

Hắn liền cười khổ nói: “Tiểu cô nương lần này chúng ta chọc phải phiền phức không nhỏ.”

Nàng liền đáp lại: “Không sao, nhưng lần sau ngươi cứ gọi ta là Cơ Bạch Linh đi.”

“Ngươi cứ gọi Tiểu cô nương, làm ta muốn nổi cả da gà lên.”

Hắn lập tức cười nói: “Được rồi tiểu cô nương, lần sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Cơ Cơ.”

Nàng nghe thấy thê miệng đều muốn co vắp.

không khỏi thở dài: “Ngươi thật sự tìm đường chết quá nhiều.”

Hắn cầm chặt thanh trường kiếm nói: “Chúng ta đua ai giết nhiều nhất thì bảo vật bên trong cánh cửa kia được chọn trước.”

Nàng không khỏi muốn bạo toạc: “Đánh không lo đánh còn ở đó đòi chia bảo vật.”

Sau đó, hắn liền phóng lên, chém ra hơn hai mươi đạo kiếm khí vào những con băng thú có tu vi yếu nhất, khiến cho hai con băng thú bị chém thành mảnh vụ rơi lả tả.

Còn bên kia Cơ Bạch Linh bắt đầu vận dụng pháp quyết

“Lưu Hoa Loạn Vũ”

Rất nhiều nụ hoa lăng không xuất hiện, bắt đầu nở rộ giữa đám băng thú, trong nụ hoa tản ra vô tận kiếm khí khiến cho hơn mười ba con băng thú thoáng chốc bị thuấn sát.

Bên kia Lưu Phong nhìn thấy vậy không khỏi thầm nuốt nước bọt, một cái pháp quyết liền thuấn sát hơn mười ba con băng thú.

Hắn liền nói lên: “Ván này nàng thắng rồi.”

Sau đó, thanh kiếm trên tay hắn bắt đầu nhả ra một ít hỗn độn khí tức, Lưu Phong liền bấm pháp quyết.

“Nhất Kiếm Quy Lai”

Hắn Lập tức chém ra, một luồn kiếm khí trong đó có pha thêm khí tức của Hỗn Độn, Kiếm khí liền chém tất cả băng thú làm hai, trên vết thương của băng thú dính một ít Hỗn Độn khí tức.

Làm cho băng thú trong chốc lát bị ăn mòn không còn một mống.

Trên mặt đất chỉ còn sót lại năm viên băng tinh, khiến hắn kinh ngạc hỗn độn khí tức mà không thể ăn mòn mấy miếng băng tinh này.

Một bên nàng cũng bất ngờ, Hỗn độn khí tức là thứ mà có thể ăn mòn cơ thể của Kim Tiên chứ đừng nói là ăn mòn cơ thể của đại thừa hung thú.

Nhưng lần này nàng mới chứng kiến tận mắt, lần đầu tiên Hỗn Độn chi khí không thể ăn mòn vật.

Từ Thái Ất tiên bên trên, thì đã có thể dùng Tiên Nguyên để chống lại sự ăn mòn của Hỗn Độn chi khí.

Hai người cùng nhau bước đến, ngồi bệt xuống mỗi người cầm lên một viên băng tinh, bắt đầu nhìn chăm chú phân tích.

Còn bên Bảo Đăng, bé gái đã ngồi dậy lấy tay xoa xoa mắt, rồi nhìn xung quanh, thì nhìn thấy Lưu Phong liền cất tiếng nói: “Phụ Thân.”

Lưu Phong đang chăm chú dò xét băng tinh, nghe thấy liền giật mình quay đầu lại, lập tức ném băng tinh xuống chạy lại gần Bảo Đăng bồng cô bé lên.

Cô bé nhìn Lưu Phong một hồi lâu thì, ôm hắn kêu: “Phụ Thân, Băng nhi nhớ người lắm.” Trong Đầu Lưu Phong hiện lên một hàng “???????”

Còn một bên, Bạch Linh thấy tình tiết này không khỏi che miệng cười khẽ: “Đáng đời tên xảo trá ngươi bí mật cho lắm vào chiếm hết tiện nghi của ta.”

Còn Lưu Phong mặt không đổi sắc tỏ vẻ ấm áp nói: “Phụ thân cũng nhớ ngươi lắm.”

Bé Gái liền nghiên đầu qua một bên nhìn thấy Bạch Linh liền hỏi: “Phụ Thân, kia là mẫu Thân hả Phụ Thân.”

Lưu phong nhanh trí, nói: “Đúng vậy, đó là mẫu thân của con.”

Bạch Linh liền thầm mắng: “Vô Sỉ.”

Nàng cũng phải gắng gượng cười đáp lại: “Đúng Vậy ta là mẫu thân của con.”

Bên kia, Lưu Phong liền không khỏi cười thầm: “Nàng làm sao có thể thoát khỏi ta đây.”

Hắn lập tức thả cô bé xuống, nàng liền chạy một mạch đến chỗ Bạch Linh, ôm chân nàng.

Đối diện Lưu Phong vẻ mặt tiện hề hề, không cần làm gì cũng biết vì chữ đã hiện lên mặt hắn “Vợ ơi.”

Khiến nàng cũng tức đến sôi máu vì đã trúng kế của hắn.

Nhưng, nàng cũng gắng nhịn xuống, ngồi xuống tươi cười nhìn bé gái, nói: “Mẫu thân rất nhớ băng nhi đấy.”

Xong nàng lại nhìn về phía Lưu Phong liền nổi nóng lên lần nữa, bởi vì lần này hắn viết cả chữ lên trên giấy, hai tay cầm nghiên qua nghiên lại: “Mẹ nó ơi, em làm tốt lắm.”

Bé gái thấy sắc mặt của Bạch Linh trắng xám không khỏi lấy tay sờ tráng nàng, hỏi: “Mẫu thân không sao chứ?”

Bạch Linh nhẹ giọng nói: “Mẫu thân không sao chỉ bị bất ngờ một ít thôi.”

“Còn lại bên Phụ Thân đi, hắn ngày nào cũng nói nhớ con rất nhiều.”

Lưu Phong thấy thế vội cất mảnh giấy vào trong túi trữ vật, ho nhẹ “Khụ.”

Hắn liền đi lại gần Bạch linh và con gái ôm hai người nói nhẹ: “Bởi vì lần trước quá nguy cấp nên Phụ thân của ngươi mới để ngươi ngủ say đến bây giờ.”

Sau đó hắn liền buôn ra rồi nói: “Đi theo Phụ thân của ngươi tầm bảo nào.”

Nàng liền buôn Bạch Linh, chạy theo hướng của Lưu Phong.

Lưu Phong đi đến bên cạch xác của mấy con băng thú, bắt đầu lấy ra băng tinh, sau khi lấy hết băng tinh, hắn liền đi từ từ đến cánh cửa băng.

Sau vài hơi thở, hắn đã đến trước cánh cửa, sau đó hắn lấy tay đẩy mạnh nhưng không thấy kết quả.

Hắn liền xa vào trầm tư, thì đột nhiên có một bàn tay nhỏ kéo lấy tay áo hắn.

Lưu Phong liền hoàn hồn lại cúi đầu, nói: “Ngươi chờ Phụ thân suy nghĩ một lát.”

Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền lấy băng tinh vừa mới thu hoạch xong đặt lên cánh cửa, thì thấy băng tinh dung nạp vào cánh cửa trên cửa còn hiện lên nhiều đường văn màu xanh lam.

Một lát sau, cánh cửa bắt đầu di chuyển.

“Ầm...Ầm...Ầm...”

Liền hiện ra, trong đó là một mảnh rộng lớn thư phòng, trên mỗi kệ sách đều là công pháp bí tịch, nhưng hắn thấy đều là những công pháp bí tịch bình thường, cảnh giới tu luyện chỉ là độ kiếp trở xuống.

Những thứ này, không lọt vào nổi mắt hắn nên hắn không quan tâm lắm, hắn liền đi đến một cánh cổng bên trái trên đó có ký hiệu lò đan.

Lưu Phong liền lấy ra một mảnh băng tinh chạm vào cánh cổng như trước là hiện lên đường vân màu xanh rồi bắt đầu mở ra, đập vào mặt hắn là mùi dược liệu nồng nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.