Độc Lộ Tu Chân

Chương 37: Chương 37: Đàm Thoại




“Những hình ảnh trong đó tuy không có gì là giả, nhưng cũng không hoàn toàn là đầy đủ, nên để ta kể cho ngươi nghe tường tận.”

“Lúc trước, ta cảnh giới chỉ có nửa bước Đạo Đế mang trên mình huyết mạch thượng cổ, trong một lần tranh đoạt tạo Hóa đến từ Thần vực, hẳn ngươi cũng biết chuyện đó từ cây đèn kia, tạo hóa đó chính là Thần vị một khi có thể dung hợp thì ngươi ngươi có cơ hội bước đến cảnh giới đó, bây giờ ta không thể tiết lộ cho ngươi được, bởi vì cơ thể phàm nhân của ngươi không thể chịu nổi nó, nên ngươi chỉ có thể tự ngộ ra nó khi ngươi tấn thăng cảnh giới nhất định.”

Lưu Phong tiếp tục chuỗi thắc mắc: “Cảnh giới nhất định là bao nhiêu?”

“Còn tùy vào ngộ tính của ngươi, nếu như tư chất thông thiên kèm yêu nghiệt bên trong yêu nghiệt, thì Đại la có thể ngộ ra, nếu như bình thường hơn một chút thì Tiên Tôn cảnh.”

Lưu Phong nào có dừng lại ở đó, hắn lại tiếp tục hỏi: “Ngộ ra để làm gì?”

m thanh trong đền có chút mất kiên nhẫn hỏi lại: “Ngươi có muốn trường sinh không?”

“Muốn.” Lưu Phong dứt khoát đáp.

“Vậy ngươi muốn chứng đạo trường sinh hái được đạo quả, thì trước tiên phải ngộ ra thứ mình cần phải dựa vào để đột phá từ Tiên Tôn lên Tiên Đế cảnh.”

“Nếu đã nghe rõ thì bây giờ chúng ta tiếp tục, nhưng nửa đường ta lại bị con Ác Giao kia ám toán, gieo vào thần hồn của ta một viên hồn chủng đạo quả cũng bị nó giam cầm, viên hồn chủng của con ác giao kia quá ác liệt, thần hồn của ta không quá trăm năm hoàn toàn bị nó điều khiển, khiến ý thức của ta chìm vào ngủ sâu, ta không biết trong lúc ý thức của ta ngủ sâu, cơ thể ta bị hắn dùng để làm gì.”

“Khi ta tỉnh lại thì đã thấy mình bị một cấm chế cường đại giam cầm, phía trước ta chỉ có một bóng đen, miệng hắn nói [Hồn chủng đã được gỡ bỏ, xiềng xích trên đạo quả của ngươi cũng đã được phá giải, bây giờ ngươi cần tùy sự hành động], sau đó bóng đen biến mất.”

“Mãi cho đến hai nghìn năm sau, tiên giới đột nhiên rung động một cột sáng phía Tây xông pha cửu trùng thiên, lúc đó ta mới nhận ra con Ác giao đã có được Thần vị và đang cố dung hợp đột phá cực hạn Đạo Đế tiến đến...Phi..phi ta tại sao lại kể cuộc đời của mình cho người dưng cơ chứ.”

Lưu Phong nghe vậy lập tức bực mình nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, tươi cười nói với thanh âm bên trong đền: “Ta dự tính thả ngươi ra hít thở không khí trong lành, nhưng ngươi lại từ chối nên cũng thôi, Lưu Phong ta sống trên đời chưa từng bắt ép người khác phải làm theo ý mình.”

Vừa nói xong hắn lập tức quay người bỏ đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì bên trong ngôi đền một anh thanh: “Tiểu hữu, ngươi cần gì phải vội vàng như thế, chúng ta thời gian còn dài, đời còn chưa đi hết một phần trăm cơ mà, ngươi vội vàng tìm chết để làm gì, ngươi mà nghe ta kể xong khi rời khỏi hòn đảo này có khi bạo thể mà chết, thì không phải là ta tăng thêm nghiệp chướng hay sao.”

“Thế nên chuyện đâu còn có đó, giống như thịt chóa còn có mắm tôm cơ mà, nên tiểu hữu hãy giơ cao đánh khẽ thả ta ra, bảo vật tiên khí trong đâu đều cho ngươi cả, dù sao bản tôn cũng chỉ còn lại một đạo tàn hồn, sống cũng không được lâu nữa rồi.”

“Vì vậy chúng ta có thể trao đổi một chút không?”

Lưu Phong quay đầu lại nhìn ngôi đền mở miệng nói: “Ta không có hứng thú với bảo vật nên đổi thứ khác đi, ví dụ như câu chuyện ngươi đang kể chẳng hạn.”

Thanh âm kia lại vang lên: “Cái này thì không được, nhỡ đâu ngươi chết thì ai giải phong ấn cho ta?”

Lưu Phong dừng lại quay người nhìn thẳng vào bên trong ngôi đền nói: “Tại sao lại bạo thể chết?”

m thanh trầm trầm từ bên trong ngôi đền vang lên: “Đại khái là do cảnh giới ngươi quá thấp, ngươi bây giờ đến luyện khí kỳ cũng không tới, thối thể công pháp cũng không, hạ vị diện không chịu nổi lương tin tức siêu việt tiên giới, nếu như ngươi bước ra khỏi hòn đảo này bạo thể là cái chắc, còn về không phong ấn thì hai tên trong dược viên kia không có đủ tư cách để mở được nó ra.”

Lưu Phong nghe vậy trên mặt hiện một hàng chấm hỏi. Sau đó, mở miệng nói: “Tư cách?”

m thanh trong ngôi đền lại vang lên: “Bởi vì bọn hắn tu vi đã vượt quá Nguyên Anh, nên không thể nào tác động được vào phong ấn.”

“Nếu đã như vậy thì ngươi thử nghĩ tại sao ta phải giải phong ấn cho ngươi, trong khi ta không cần bảo vật.” Lưu Phong cười gằng nói.

m thanh kia lập tức im hơi lặng tiếng, nhưng có thể đoán ra suy nghĩ của nó “Thằng *** này nhây vãi”

Sau đó âm thanh trong ngôi đền lại vang lên, nhưng lần này còn mang theo một chút miễn cưỡng: “Nếu bảo vật ngươi không muốn, tiên khí ngươi cũng không nhận, thì ta chỉ còn cách cuối cùng.”

“Đại ca ngươi thả ta ra có được hay không, dù sao cũng sắp chết, đại ca có thể mở lòng nhân từ mà cứu vớt sinh mạng yếu ớt như ngọn lửa nhỏ, đứng trước giông bão này hay không?.”

“Tiểu đệ có thể cho đại ca thần nguyên của Đại la để bồi bổ cơ thể, tăng cường sinh lực, giải quyết các vấn đề về cơ thể, nó còn giúp cho đại ca có thể bước lên con đường tu tiên một lần nữa.”

“Đại ca có thể vì những điều đó mà thả tiểu đệ ra có được không?”

Lưu lại lấy tay xoa xoa cằm gật đầu nói: “Điều kiện này nghe có vẻ khả thi hơn bảo vât lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn còn chưa đủ thành ý, vì nhỡ đâu ngươi gạt ta, khi phong ấn vỡ ngươi lại ra tay hãm hại ta thì ta biết làm sao.”

Nghe câu này âm thanh trong miếu kia dường như muốn gào thét “D*t m* ngươi”

Nhưng khi phát ra âm thanh lại hiền diệu đến lạ thường: “Đại ca, ngươi cũng biết ta chỉ còn lại một đạo tàn hồn làm sao có thể làm hại ngươi.”

Lưu Phong liết mắt nói: “Thế thì ngươi buôn cái chân ta.”

Dưới chân hắn không biết lúc nào, có một cái long trảo màu xanh lam nhỏ nhắn nắm lấy, nhưng chiếc long trảo này không phải là thực thể, mà là chỉ là một thứ có tính chất như linh hồn.

Tiếng nói kiên quyết lần nữa vang lên: “Xin lỗi đạo hữu là ta quá khích.”

Long trảo từ từ buôn chân Lưu Phong ra, nhưng nửa đường thì dừng lại, nó chỉ mang tính chất thả lỏng chân của Lưu Phong sợ hãi Lưu Phong chạy đi.

Lưu Phong thấy thế khóe miệng lập tức co giật cực mạnh: “Ngươi đường đường là thượng cổ Thần thú sao có thể sa đọa đến mức phải ôm chân người khác thế này.”

Tiếng nói trong ngôi đền lại vang ra: “Đời mà, ai chả có lúc phải ôm đùi kéo chân người khác, huống chi là người sắp chết như ta.”

“Thế nên, đạo hữu ngươi có thể giải phong ấn cho ta sao?”

Lưu Phong lập tức nghiêm chỉnh lên nói: “Vậy thành ý đâu dâng lên cho ta xem.”

Sau đó, Lưu Phong giơ tay trái lên năm bốn ngón tay vẩy vẩy, cửa chính ngôi đền đột nhiên mở ra, bên trong bay ra một thân ảnh màu đỏ, thân thể mặc đạo bào nhưng khuôn mặt mờ ảo không thấy rõ, bay về phía Lưu Phong.

Hắn thấy vậy giật hết cả mình lập tức nói to: “Hấp thu cái này khác gì là đang ăn thịt người đâu?”

Bên trong ngôi đền tiếng nói lại vang ra: “Ngươi đúng là hiểu biết nông cạn, đây là thần nguyên khi Đại La tiên chết đi mới có thể sinh ra, một cái thần nguyên của Đại La ở tiên giới đặt ở đâu cũng là bảo vật vô giá, nó cũng có thể dùng để đột phá Đại La tiên tấn thăng Tiên Tôn cảnh đấy, bởi vì đâu có tu sĩ nào tu luyện đến Đại la tiên lại muốn mình chết, nên hãy biết quý trọng đi, sẵn tiện quên luôn cái gọi là ăn thịt người đi, tu sĩ chém giết lẫn nhau giành giật tài nguyên còn ác độc hơn hấp thụ thần nguyên nhiều lắm, nên hãy biết quý trọng đi.”

“Nhưng ta phải nói trước, cái thần nguyên này không dễ nhai đâu, bây giờ cơ thể phàm nhân của ngươi hấp thu một chút là chữ chết đã hiện ngay ở trước mặt, dù sao Đại la tiên cũng cẩn thận khi hấp thụ cơ mà.”

“Nhưng quan trọng nhất bây giờ ngươi có thể giải phong ấn cho ta chưa? ta cảm thấy nguyên hồn của ta nóng hết cả rồi đây, không biết bên ngoài tiên giới đã biến hóa như thế nào khi ta biến mất.”

Nét mặt Lưu Phong nhìn về phía ngôi đền tràn đầy sự khinh thường nói: “Ngươi nôn nóng cái gì, đời tu sĩ còn dài còn chưa đi được một phần trăm cơ mà, nôn nóng được lợi ích gì? để ta nghiên cứu cái thần nguyên này một chút.”

Ngay sau đó đầu hắn khum xuống nhìn cái thần nguyên đang lơ lửng trong bàn tay trái của hắn, hai mắt nhìn chằm chằm nhưng tiêu cự lại không đặt trên cái thần nguyên.

Từ bên ngoài nhìn vào cửa chính của ngôi đền, chỉ thấy một quả cầu màu tím bên trong có một con ấu long màu xanh lam đang trôi nổi, nhưng quả lại đang bị những sợi dây xích trói lại, bên trên sợi dây xích còn có những đường văn màu đỏ cổ quái, khi nhìn vào cảm thấy nó dường như đang hừng hực cháy, trên đất cũng có một đại trận được viết bằng máu tươi, nhưng không có tỏa ra màu đỏ mà là màu vàng thần thánh.

Bên trong quả cầu con ấu long không có kiên nhẫn, mở miệng nói: “Ngươi xong chưa, ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy một phàm nhân kỳ lạ như ngươi, đem thần nguyên của Đại la tiên ra để nghiên cứu đó, dù sao chúng ta cũng gặp nhau hai lần rồi ngươi có thể nhanh một chút được không hả.”

“Ngươi phiền quá.” Lưu Phong từ trạng thái nghiên cứu tỉnh lại, trên tay hắn thần nguyên cũng biến mất, con ấu long lập tức hết hồn, thần nguyên trên tay Lưu Phong biến mất, mà nó dường như không cảm nhận một chút không gian giao động nào, làm hắn cảm thấy Lưu Phong này rất bí ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.